*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ Nhị Phân
Tác giả:
Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ
: Andrew Pastel
Chương 8
Dạng người như hắn, sao dám đũa mốc chòi mâm son? Vì đời này lý nào giáo sư tiến sĩ lại có thể yêu đương với một tên bảo vệ quèn chỉ vừa học hết cấp ba?
.
Lan Tri không biết do làm tình trong một khoảng thời gian dài mà mệt mỏi, hay lần này Hàn Kính đã đeo bao, mà khi xong chuyện anh cũng không lập tức đẩy hắn ra ngay như lần đầu.
Hàn Kính nằm lì trên giường ôm cứng lấy Lan Tri như đang âu yếm một món đồ chơi quý giá. Hắn dán lỗ tai lên ngực anh, im lặng lắng nghe từng nhịp thở qua lồng ngực phập phồng.
Mộng đẹp chóng tàn. Hàn Kính chỉ hy vọng có thể ôm anh cả đời.
"Thầy Lan," Hắn đột nhiên hỏi: "Lần trước anh đẩy tôi ra không cho bắn ở bên trong, là vì tôi không mang áo mưa phải không?"
Lan Tri không đáp.
"Thật sự là tôi chỉ quan hệ cùng người khác có một lần mà thôi." Hàn Kính tiếp tục nói: "Tôi không phải cái loại gặp ai cũng có thể ngủ cùng đâu. Thật sự, tôi thích anh lắm, nên mới cùng anh ngủ đấy."
Lan Tri vẫn không buồn trả lời lại.
Cả căn phòng ngập tràn sự tĩnh mịch trong đêm khuya.
Hàn Kính vẩn vơ suy nghĩ miên man.
Dù cho hắn có "sạch sẽ", dù cho Lan Tri biết rõ tấm chân tình của hắn, thì cũng đã là gì đâu? Dạng người như hắn, sao dám đũa mốc chòi mâm son?
Muốn hẹn hò với anh, làm thế nào ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học xong, rồi tìm một công việc để làm cái đã.
Vì đời này lý nào giáo sư tiến sĩ lại có thể yêu đương với một tên bảo vệ quèn chỉ vừa học hết cấp ba? Dù Lan Tri đồng ý, hắn cũng không đồng ý đâu.
Hàn Kính là một thằng đàn ông có chí khí. Một khi hắn đã thương yêu ai, thì luôn muốn hy vọng mình có thể chăm sóc cho người đó cả đời, cả về phương diện tài chính lẫn tình cảm, cho dù người đó có cần hắn lo toan hay không.
Bây giờ sắp sang thu rồi, không biết đăng ký lớp bổ túc luyện thi liệu còn kịp hay không nhỉ.
Nhưng mà lại có vấn đề rất khó giải quyết. Dù hắn có đăng ký tham gia lớp học, thì phí đăng kí thi lấy đâu ra, tiền sinh hoạt từ đâu đến? Cứ cho là sau này hắn đậu được vào đại học đi, thì cũng đào đâu ra tiền đóng học phí bây giờ?
Hàn Kính càng nghĩ càng rối rắm, vừa rồi làm tình cũng dốc hết cả vốn liếng sức lực vào đó, nên nghĩ qua nghĩ lại một hồi, hắn mơ mơ màng màng ghé vào người Lan Tri, mỏi mệt tiến vào giấc ngủ.
Hàn Kính đánh một giấc ngon lành. Thẳng đến khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng.
Lan Tri cùng quần áo tư trang của anh đều không thấy đâu cả, còn quần áo của Hàn Kính thì đang vất vưởng đầy ra sàn, cả căn phòng lộn xộn hết cả.
Hàn Kính ngửa mặt nhìn bóng đèn điện sáng loáng trên trần nhà một hồi lâu, nhập nhèm không biết chuyện xảy ra tối hôm qua là thật hay chỉ là cơn mộng tinh của hắn mà thôi.
Hàn Kính chậm rãi bò xuống giường. Liền sau đó hắn lập tức phát hiện ra hoạ mi cương cứng theo thói quen buổi sáng (*) của hắn đang lủng lẳng một cái bao cao su có vân nổi.
(*)cương cứng khi ngủ dậy buổi sáng: Là hiện tượng bình thường ở nam giới. Nguyên nhân là do trong ngày, não bộ giải phóng một chất gọi là noradrenaline, một loai hormone gây cản trở cương cứng. Tuy nhiên, khi ngủ, não sẽ giải phóng hormone này ít hơn, đồng nghĩa, vào ban đêm hoạ mi sẽ tự bật đứng lên =]]]]]] Nhưng việc này diễn ra rải rác trong đêm mà không liên tục.
Hàn Kính sững sờ một lúc rồi lập tức cười lên há há.
Tối hôm qua không phải mơ! Là thật không mơ!!!
Hắn lại ngủ cùng Lan Tri nữa rồi! Lan Tri không phải không để ý đến hắn! Lan Tri còn đồng ý cùng hắn ngủ mà!
Thật sự vui quá đi!
Hàn Kính ôm cái bao cao su nhảy tưng tưng trên giường, nhào lộn hai vòng, gào thét các kiểu thoả thuê mới luyến tiếc tháo bao ra, mặc quần áo chỉnh tề, miệng ê a vài câu dân ca bước ra gian phòng ngoài.
Lập tức Hàn Kính bỗng "đứng hình."
Lan Tri chưa hề rời đi. Anh mặc quần áo chình tề, cặp kính gọng vàng chễm chệ trên sống mũi, đang ngồi trên ghế ở cửa phòng bảo vệ, im lặng nhìn Hàn Kính.
Mặt trời đã mọc hết, nắng sớm chiếu xuyên qua kính cửa, hắt vào Lan Tri, khiến cho gương mặt anh như đang toả ra một vầng sáng dìu nhẹ.
Hàn Kính lập tức xấu hổ không để đâu cho hết.
Không cần nói cũng biết, vừa nãy hắn trong phòng ngủ làm trò mèo đã bị Lan Tri bên ngoài nghe được hết. Hắn xấu hổ đến độ chẳng dám ngước mặt lên nhìn anh.
Nhưng Lan Tri cũng không có biểu lộ cảm xúc nào, chỉ hời hợt: "Dậy rồi sao?"
Hàn Kính cả mặt đỏ rần, thò tay gãi đầu "Ừm" môt tiếng. Hắn vừa định mở miệng thanh minh vài câu, Lan Tri đã lại hỏi: "Cậu đói không?"
"Hả?" Hàn Kính không kịp phản ứng.
"Lan Tri chậm rãi xoay người, cầm một tờ rơi tiệm ăn phe phầy trước mặt Hàn Kính: "Chúng ta đi chỗ này ăn sáng đi."
Trong từng lời anh nói ra chẳng có một gợn cảm xúc nào, cứ như anh và người rên rỉ phóng đãng trên giường tối qua là hai người hoàn toàn khác biệt vậy.
Hàn Kính ngớ người một lúc lâu mới kịp phản ứng lại: "Thầy Lan...mình...mình...đi ăn sáng... c..cùng nhau!!??" Hắn lắp bắp.
Lan Tri nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, đẩy cửa phòng dợm ra ngoài.
"Đi...cùng...cùng nhau..ăn sáng?" Hàn Kính vẫn lắp bắp không dám tin.
Lan Tri quay đầu lại liếc hắn một cái: "Cậu không muốn đi ăn cùng tôi thì có thể từ chối, không cần miễn cưỡng." Anh lạnh lùng nói.
"không không không!" Hàn Kính sợ Lan Tri không cho hắn đi cùng nữa, vội vàng lắc tay, chạy tới bên cạnh anh: "Tôi muốn cùng thầy Lan đi ăn sáng!"
Khoé miệng Lan Tri khẽ cong lên một đường rất nhẹ. Anh tiện nay dúi tờ rơi tiệm ăn vào tay Hàn Kính.
"Cậu dẫn đường đi." Anh tựa người lên khung cửa, không có bất kì biểu cảm nào ra lệnh cho Hàn Kính.
Tiệm mì Cát Tường. Chỗ này cách cổng sau đại học Z không xa. Tiệm nằm trong khu đi bộ phức hợp ở ngoại ô, nên khách khứa chỉ yếu là sinh viên của đại học Z.
Hôm nay là sáng thứ bảy. Tối thứ sáu sinh viên thường hay đi vui chơi tận đến khuya, mai lại không đi học nên chẳng buồn dậy sớm, thế là tiệm mì đang trống trơn, không một bóng người.
Tiệm khá đơn sơ, có một cửa sổ gọi đồ ăn, muốn gọi cứ đến đó gọi, sau khi làm xong sẽ có người gọi tên, chỉ cần ra cửa sổ lấy thức ăn về.
Hàn Kính xu nịnh hỏi Lan Tri: "Anh muốn ăn gì?"
"Bánh gạo sốt sườn." Lan Tri đáp ngay.
Hàn Kính vò đầu bứt tai: "Chỗ này là tiệm mì mà, không phải nên ăn mì sao..?"
"Tôi có gọi điện hỏi trước rồi." Lan Tri xoay người, chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, "Tiệm này có làm món bánh gạo sốt sườn."
Hàn Kính bị sự chấp nhất phải ăn bằng được bánh gạo sốt sườn của Lan Tri làm tò mò, vì thế hắn gọi luôn hai phần bánh gạo sốt sườn, bưng ra bàn.
Cái gọi là bánh gạo sốt sườn, thì ra là một miếng sườn lớn được tẩm ướp gia vị, rồi chiên lên, đặt phía trên lớp bánh gạo, ăn kèm nước sốt đặc thù.
Thơm thật là thơm.
Hàn Kính vừa định ăn thì bỗng thoáng thấy chiếc đũa đang cử động trong tay Lan Tri. hắn đột ngột thò tay bắt lấy tay anh, nói: "Anh chờ một chút."
Lan Tri nhạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Kính gỡ đôi đũa trên tay anh ra, đặt vào một đôi đũa mới: "Lúc nãy đôi đũa kia có chút không sạch sẽ."
Lan Tri đánh một ánh nhìn kị dị về phía hắn. Nhưng anh cũng không nói lời nào, chỉ cầm đôi đũa mới Hàn Kính vừa nhét vào tay anh bắt đầu ăn.
Hàn Kính cũng bắt đầu thưởng thức món ngon.
Tối hôm qua chắc là "hoạt động" hơi quá sức, nên Hàn Kính cảm thấy món ăn đặc sắc này của thành phố A quả rất là ngon. Thịt sườn mềm tan, ướp rất đậm đà và thơm, mùi gạo nếp nhàn nhạt trong veo của bánh gạo cùng nước sốt đặc trưng cùng hoà quyện thêm, đích thật để lại trong khoang miệng mùi vị ngon lành vô cùng.
Hàn Kính ăn như lốc cuốn, thoáng cái đã hết dĩa.
"Ngon không?" Lan Tri đột nhiên hỏi hắn.
Hàn Kính gật đầu: "Ngon!"
"Ăn nữa không?" Lan Tri tiếp tục hỏi.
Thế là Hàn Kính bắt đầu ngượng ngùng. Hắn thân đàn ông cao hơn mét tám, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, một miếng sườn thêm hai ba cái bánh gạo dĩ nhiên lấp làm sao đầy được bao tử. Nhưng trước mặt Lan Tri hắn cũng không dám "làm càn", sợ tướng ăn của mình khó coi làm anh cười nhạo.
"Không....không ăn nữa." Hắn gãi đầu, bàn tay vô thức xoay xoay chiếc đũa.
Lan Tri thấy thế cũng buông đũa xuống, đứng lên đi đến cửa sổ gọi món nói vào: "Cho thêm một dĩa bánh gạo sốt sườn."
Hàn Kính càng ngượng ngùng, tay chân luống cuống đứng lên nhìn Lan Tri.
Lan Tri đã quay về bàn ăn chậm rãi ngòi xuống: "Phần đó tôi sẽ trả."
Hàn Kính lúng túng như gà mắc tóc: "Tôi...tôi tự mua được mà..."
"Phần này của tôi là cậu gọi mà, coi như lúc nãy cậu mua hai phần cho cậu." Lan Tri giải vây cho hắn.
Hàn Kính lắc đầu nguầy nguậy: "Không không, tôi muốn mời thầy Lan bữa sườn sốt bánh gạo này mà."
Hàn Kính cho tay vào túi quần lấy ví ra, miệng vẫn giải thích: "Tôi có tay chân lành lặn, có thể tự kiếm tiền. Tuy nhà hàng sang trọng tôi không mời nổi nhưng bữa ăn này nhất định phải đãi được."
Nhưng Hàn Kính lục lọi ví tiền cả buổi, chỉ móc ra được đúng tờ 100 tệ hôm qua Lan Tri đưa cho hắn.
Hắn được Lan Tri rủ đi ăn, hưng phấn quá đến quên mang theo cả tiền.
Hàn Kính nhìn tờ trăm tệ kia, càng quẫn bách. Lan Tri lúc đó nói tiền này mua ba phần sườn sốt bánh gạo, một cho hắn, một cho anh, một cho lão hiệu trưởng Chu.
Nghĩ lại thì, đêm qua cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"Thầy Lan..."
"Tiền này cậu cứ giữ lấy." Lan Tri chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục cúi mặt từ tốn ăn bánh gạo.
"Như vậy sao được! Tôi.."
"Coi như tôi cảm ơn cậu." Lan Tri ngắt lời, tay dùng đũa khuấy khuấy nước sốt trong dĩa, "Cảm ơn cậu tối hôm qua đã đập xe, giải vây cho tôi."
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, một phần gương mặt được nước sốt bóng loáng phản chiếu lại, nhìn không rõ biểu cảm gì.
Hàn Kính bỗng chốc ngẩn ngơ.
Thì ra Lan Tri, cái gì cũng biết.
Lan Tri biết hiệu trưởng Chu có ý đồ hèn mọn bỉ ổi. Lan Tri biết chính hắn phá xe. Quan trọng nhất, Lan Tri biết rõ tâm tình của hắn.
Hàn Kính cầm khư khư tờ tiền, kinh ngạc không nói nên lời. Thẳng đến khi phía cửa sổ có người gọi: "Sườn sốt bánh gạo đã xong rồi!", hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Tôi làm thế vì anh, không phải vì tiền!" Hắn nhét tờ tiền hồng (*) vào tay Lan Tri, rồi xoay người đi lấy thức ăn.
(*) Tờ 100 tệ màu đỏ hồng.
oOo
Hàn Kính cùng Lan Tri ăn sáng xong thì trở về nhà, hắn một mình quay về phòng bảo vệ, thừ người ra ngồi yên thật lâu.
Có lẽ hắn thật sự nên thi lại đại học.
Hàn Kính bật máy tính, lên mạng tìm tòi xem ở đâu đang mở lớp ôn luyện đại học. Nhưng tìm một hồi đột nhiên hắn lại nghĩ đến món sườn sốt bánh gạo vừa rồi.
Lan Tri thật sự rất thích ăn món này. Nếu mỗi ngày đều có thể làm cho anh ăn thì tốt quá rồi.
Thế là hắn không buồn tìm lớp luyện thi nữa, mà lại bắt đầu quay đi tìm kiếm công thức làm món sườn sốt bánh gạo.
Rất nhanh Hàn Kính đã tìm được một video hướng dẫn khá chi tiết cách làm món này.
Hàn Kính ghé sát vào màn hình chăm chú xem, Quách Kiệt vừa đến, đi vào phòng hắn cũng không hề hay biết.
"Cục Gạch mày rảnh rỗi quá rồi á nha." Quách Kiệt vừa vào thấy Hàn Kính đang xem chương trình bếp núc, ngạc nhiên cảm thán: "Sao lại đẻ ra sở thích xem mấy cái chương trình nấu ăn như đàn bà thế này, muốn ăn gì anh mày mua cho mà ăn!"
Hàn Kính quay đầu liếc Quách Kiệt một cái, thò tay đóng video lại.
Quách Kiệt dĩ nhiên nếu không có chuyện gì sẽ chẳng mò đến đây. Lần trước hắn qua, là để nhờ vả Hàn Kính cùng hắn bày trò, cho đàn em vào trường ăn cắp vặt.
Nhưng Hàn Kính bây giờ đang để ý Lan Tri, hắn hy vọng bản thân sẽ không làm chuyện gì xấu nữa. Hắn muốn có một cuộc sống bình thường, để ngày nào đó có thể xứng đôi được với anh.
Nhưng Hàn Kính lại không muốn đắc tội với Quách Kiệt. Dù gì lúc còn ở trong trại cải tạo Quách Kiệt đã giúp hắn rất nhiều. Khi đó Hàn Kính vừa vào, đắc tội một đại ca trong đó, suýt chút nữa bị đánh chết, may nhờ có Quách Kiệt đứng ra thu xếp mọi chuyện.
Nên lần này từ chối Quách Kiệt cũng có chút khó xử.
"Chuyện lần trước anh nhờ tôi, tôi nghĩ lại thì thấy có vẻ không ổn lắm..." Hắn đắn đo cả nửa ngày mới dám mở lời với Quách Kiệt.
Quách Kiệt khoát tay chặn hắn lại: "Cái này tao cũng hiểu là không tốt. Mày coi như tao chưa từng nói qua đi."
Hàn Kính cả kinh nhìn nhìn Quách Kiệt.
Quách Kiệt cười hắc hắc hai cái, rồi nhỏ giọng nói: "Tao gần đây tìm được mối làm ăn tốt, chuyện mà ngon lành là hốt đậm."
"Là chuyện gì vậy?" Hàn Kính cũng túng tiền, tò mò hỏi.
"Giờ vẫn chưa nói được đâu!" Quách Kiệt thần thần bí bí trả lời rồi đập đập mấy cái nên bả vai Hàn Kính: "Nhưng mà chuyện này cũng có công lao của "đôi mắt cú vọ" của mày nữa đó!"
Hàn Kính ù ù cạc cạc: "Công lao của tôi? Công gì cơ?"
Quách Kiệt vẫn cứ nửa úp nửa mở, gì cũng không nói thêm, chỉ phán: "Sau này mày sẽ biết thôi. Tóm lại không thiếu phần của mày là được."
Hàn Kính nghi ngờ nhìn Quách Kiệt: "Anh sáng sớm mà xỉn ròi sao? Nói chẳng câu nào ăn nhập với nhau!"
Quách Kiệt vẫn cười hắc hắc, chuyển đề tài, bắt đầu kể lể chuyện hắn vừa kết giao với vài nhóm bạn mới ở thành phố A, đều là bọn du côn đầu đường xó chợ, hợp tác với nhau làm vài chuyện trộm cắp phá hoại.
Hàn Kính nghe một hồi liền nhàm chán ngay. Hắn bắt đầu thơ thẩn, nghĩ ngợi đến việc làm thế nào để nấu sườn sốt bánh gạo cho Lan Tri ăn.
Không biết Lan Tri có chịu ăn không? Lan Tri có thích sườn sốt bánh gạo hắn làm không?
Hàn Kính đang thả hồn theo mây thì cùi chỏ Quách Kiệt thô bạo thọt hắn: "À đúng rồi Cục Gạch, cái lão trung niên lần trước cùng thầy giáo Lan của mày nói chuyện ấy, tên là Chu Thành phải không?
Hàn Kính đã tỉnh táo lại, tức giận nói: "Lão trung niên nào?"
"Chính là cái lão trong đoạn video kích tình trong xe ý."
"Tôi không biết lão ta tên gì, chỉ biết người ta gọi lão là hiệu trưởng Chu."
"Vậy thì không sai đi đâu được rổi!" Quách Kiệt hưng phấn đập tay xuống bàn: "Hiệu trưởng đại học Z Chu Thành, chẳng lẫn vào đâu được!"
Hàn Kính đánh qua Quách Kiệt một ánh nhìn kỳ quái: "Anh vui vẻ thế? Bộ trúng số một trăm vạn rồi à?"
Quách Kiệt lại trưng ra nụ cười bí hiểm: "Cũng gần gần như là vậy đó!"
Quách Kiệt tán dóc với Hàn Kính thêm vài câu nữa, rồi giống như vui vẻ quá, mà hân hoan ra về. Trước khi đi còn vỗ vai Hàn Kính thêm mấy cái: "Tối thứ sáu tuần này, bảy giờ, tới quán D ở khu E đi, tụi tao có mở tiệc mừng, nhân tiện ra mắt giới thiệu mày với đám anh em mới quen luôn!"
oOo
Một tuần lễ sau đó thái độ của Lan Tri dành cho Hàn Kính cũng vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Anh vẫn chưa bao giờ nhìn hắn, hay chào hỏi câu nào.
Nhưng Hàn Kính vẫn không nhụt chí, trái lại hắn còn làm rất nhiều chuyện.
Đầu tiên hắn đi mua một cái lò điện cùng ít nguyên liệu nấu nướng, tự mình trong phòng bảo vệ mày mò học nấu món sườn sốt bánh gạo.
Thứ hai, hắn mượn cớ muốn quản lý phòng học trong tòa nhà tốt hơn, hỏi khoa nhân sự về thời khóa biểu của các phòng học.
Hắn nhanh chóng tìm được lớp của Lan Tri bên trong thời khóa biểu.
Học kỳ này Lan Tri dạy hai môn, một môn là môn chuyên ngành khoa số học ứng dụng cho nghiên cứu sinh. Hàn Kính len lén chạy đi ngó nghiêng trước. Phòng học này rất nhỏ, số người đăng ký cũng ít. Da mặt hắn chưa đủ dày để bấp chấp tất cả mà ngồi trong này đâu.
Thế là hắn sang môn tiếp theo, đó là một môn đại cương, dạy cho sinh viên toàn trường, chủ yếu là nói về một số ứng dụng toán học trong thị trường chứng khoán. Lớp này mở ở hội trường lầu hai, tới hơn một trăm sinh viên dăng ký, hơn nữa đều là nhiều khoa tụ lại, không quen nhau mấy, Hàn Kính sẽ dễ dàng trà trộn.
Tiết học diễn ra vào tối thứ tư. Hàn Kính đã sớm có mặt trong hội trường, ngồi ở vòng ghế tít phía xa, hưng phấn chờ Lan Tri đến.
Lan Tri vẫn xuất hiện trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, kính mắt yên vị trên gương mặt, sạch sẽ như chẳng hề nhiễm một hạt bụi trần nào. Nếu như cố gắng gặng tìm chỗ nào không sạch sẽ trên người anh....thì chắc chỉ có duy nhất một vệt chân râu xanh nhàn nhạt còn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của anh mà thôi.
Nhưng loại không sạch sẽ này, càng làm Lan Tri thêm gợi cảm muôn phần.
Hàn Kính ngồi phía xa, ngắm Lan Tri trên giảng đài, vô thức nuốt nước bọt đánh ực.
Lan Tri cũng không nhìn thấy hắn.
Cách anh giảng bài cũng thật giống với tác phong hằng ngày, cực kỳ lãnh đạm, không biểu lộ một tý cảm xúc nào, cũng không vui vẻ kể chuyện cười.
Sinh viên phía dưới đều kiểu chỉ đăng ký cho đủ tín chỉ, nên không quá chăm chú vào bài giảng.
-
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD