Chương 8: Một con nhện không thông minh thì chỉ là một con nhện bình thường.

Zzz.

Fuaaa.

A, ngủ nướng thật ngon.

Nướng khét thịt luôn rồi.

Đúng là ngủ yên bình vẫn là tốt nhất.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu nhỉ?

Kiếp trước tôi ngủ trung bình khoảng bốn tiếng một ngày.

Vì vậy lúc trước tôi thường xuyên bị huyết áp thấp và ngủ gật giữa ngày. Lúc tỉnh lại tôi cũng có cảm giác như hiện tại.

Có điều, khái niệm của nhện và của người rất khác nhau, vì vậy tôi không biết được thực sự bao lâu đã trôi qua.

Un. Tôi muốn có một cái đồng hồ.

Nghĩ lại thì, tôi sinh ra bao lâu rồi?

Hai ngày? Hay ba ngày?

Vì ở trong mê cung nên tôi còn không biết bây giờ có phải là buổi sáng không.

Tôi không biết lịch của thế giới này như thế nào, một ngày có đủ hai mươi bốn tiếng không còn không rõ.

Một năm là chu kì Trái Đất quay một vòng quanh Mặt Trời. Một ngày là chu kì Trái Đất tự quay quanh trục của nó.

Thế giới này chắc chắn ko thể có cùng kích cỡ hay là chu kì quay như Trái Đất được.

Dù nói như thế đi nữa thì những gì tôi vừa nói chỉ là giải thích của vật lí Trái Đất. Có khi đây là một thế giới song song hoặc là một thế giới khác hoàn toàn, với những cách giải thích khác hoàn toàn về ngày đêm. Nếu thế giới này như thế, tôi không thể đoán được gì.

Tôi cũng không có cách nào để xác nhận chuyện đó.

Một ngày nào đó chắc tôi sẽ rời khỏi mê cung này, nhưng tạm thời thì cứ xõa đi.

Nằm ăn vạ trên sàn cũng không tốt lắm, vậy hay là nghĩ về những bí ẩn khác chưa được giải thích đi.

Thứ nhất, tại sao tôi chết?

Thực ra chỉ có mình tôi nghĩ là mình đã chết.

Tôi nghĩ là mình đã hồi sinh lại làm nhện, nhưng thực sự là tôi không nhớ mình chết như thế nào.

Mmm?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì kí ức cuối cùng là ở trong lớp Văn.

Giáo viên của chúng tôi được chúng tôi gọi là Oka-chan đang kêu chúng tôi đọc Hán tự.

Tôi ngủ gật, và rồi đột nhiên một cơn đau kinh khủng. Sau đó thì không còn kí ức gì khác.

Nếu lúc đó là lúc tôi đã chết, vậy không biết cơn đau đó từ đâu đến nhỉ?

Khả năng lớn nhất là tôi đã chết sau cơn đau ấy và được hồi sinh thành một con nhện.

Một khả năng khác là tôi chưa chết, nhưng linh hồn của tôi ám lấy một con nhện.

Vậy cơ thể người của tôi đang sống thực vật ở trong một bệnh viện.

Một khả năng tệ hơn nữa đó là tôi chỉ là một người nào đó mang kí ức của “tôi”.

Còn “tôi” thực vẫn đang ngồi trong lớp học như chưa có gì xảy ra.

Un.

Càng nghĩ càng rối a.

Ví dụ như khả năng tôi hiện tại không phải là “tôi”. Làm sao chứng mình điều đó được?

Tôi quyết định lờ các khả năng khác đi, hãy cứ coi như tôi là tôi, nên tôi tồn tại.

Cơ bản thì chuyện hồi sinh lại làm một con nhện đã là không hợp lẽ thường rồi.

Cứ kệ nó đi.

Tôi biết suy nghĩ, nên tôi có linh hồn của riêng tôi, nên tôi tồn tại. Cứ coi như vậy là tốt nhất.

Tiếp theo là cơ thể hiện tại của tôi.

Cơ thể nhện rất tiện về nhiều mặt.

Toàn bộ chân có thể được điều khiển dễ dàng và đi nhanh hơn rất nhiều so với lúc tôi là con người.

Leo tường là chuyện dễ dàng, thậm chí đi bộ trên trần nhà cũng không khó.

Nếu có gì đó bất tiện, đó chính là việc tôi không có tay và khi muốn nhìn sau lưng tôi phải quay cả người lại.

Thực sự không có tay rất bất tiện.

Hiện tại tôi tạm dùng hai chân trước thế bàn tay, nhưng rõ ràng không sử dụng như tay người được.

Vì ở cuối mỗi chân là một cái vuốt sắc bén.

Thứ vũ khí nguy hiểm như thế muốn dùng như ngón tay người cũng khó.

Dù bất tiện nhưng tôi vẫn có thể xử lí được.

Vấn đề quan trọng thực sự là đây.

Tôi không nhìn sau lưng được.

Chuyện này rất nguy hiểm.

Cổ của loài nhện gắn trực tiếp vào thân, vì vậy không có bộ phận nào cho phép nhìn sau lưng mà không xoay cả người.

Bên trái và bên phải thì dễ dàng, vì tôi có nhiều hơn hai mắt, tầm nhìn của tôi rất rộng.

Nhưng không nhìn được phía sau tức là tôi rất dễ bị đánh lén từ sau lưng.

Tôi định dùng tơ để xử lí vấn đề đó.

Nếu không dùng thị giác để nhìn sau lưng được thì tôi đành dùng những giác quan khác.

Cụ thể là, tôi luôn luôn nhả tơ ở sau lưng, và nếu có gì động vào thì tôi sẽ biết.

Thực tế là nói thì dễ hơn làm.

Tôi cần phải luyện tập nhiều hơn.

Khi ở trong nhà có lẽ tôi sẽ không bị đánh lén, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Cuối cùng, là skill.

Vẫn còn vài thứ khác cần xem xét, nhưng câu hỏi lớn nhất của tôi hiện tại là:

Skill là gì?

Nếu so với game thì skill có lẽ là một kĩ năng hay là khả năng.

Những chuyện một người có thể làm sẽ tăng lên cùng với lượng skill.

Tôi không rõ skill ở thế giới này có danh tiếng xấu hay gì đó không, nhưng nghĩ nhiều về việc đó không có tác dụng gì hết.

Quan trọng hơn là những skill tôi đã có, và những skill tôi có thể có trong tương lai.

Những skill hiện tại tôi có là 『Giám Định LV1』『Kháng Axit LV2』và『Kháng Độc LV2』.

Skill “Giám Định” được học bằng cách sử dụng điểm.

Điểm skill cũng là một bí ẩn.

Chỉ để học “Giám Định” đã sử dụng hết điểm skill của tôi, và tôi cũng không biết làm sao để có thêm.

Nếu giống như game, cứ lên cấp thì sẽ có thêm điểm skill. Nhưng tôi không biết khái niệm Cấp Độ có tồn tại ở trong thế giới này không.

Ngoài ra theo thời gian thì điểm skill cũng có thể tăng, hoặc bằng cách lấy đồ vật đặc biệt gì đó.

Trường hợp tệ nhất là không có cách nào tăng điểm skill.

Giống như vừa sinh ra mỗi người có một lượng điểm skill nhất định và sử dụng hết rồi thì sẽ không thể làm gì được nữa.

Nếu như thế thì chế độ game này thực sự quá khó.

Mong là sự thật không phũ phàng như thế.