Di chuyển một cách lặng lẽ.
Vừa di chuyển tôi vừa quan sát những cuộc chiến của những con quái vật khác, rồi bỏ chạy thật nhanh.
Thiệt tình, Tầng Hạ đáng sợ quá đi.
Con bọ ngựa mà tôi tưởng là mạnh nhất thực ra chỉ là tầm trung ở khu này.
Nơi này đầy rẫy những con quái vật mạnh ngang con nhện lớn đã ăn thịt con bọ ngựa, như một con sư tử có cánh rồi một con thuồng luồng nhìn giống bản tiến hóa của con rắn.
Nai wa.
Vừa di chuyển vừa trốn nên tôi sẽ không bị bọn chúng phát hiện. Ít ra, tạm thời, tôi vẫn chưa bị phát hiện.
Nếu bị phát hiện là xong đời tôi luôn.
Và rồi thanh thể lực màu đỏ cuối cùng bắt đầu giảm xuống khi tôi cố gắng không ngủ mà cứ tiếp tục di chuyển.
Tôi vẫn chưa biết tại sao nó bắt đầu giảm xuống, nhưng mà bây giờ thì đã có giới hạn thời gian.
Trước khi con số 38 này đạt mức 0 thì tôi phải kiếm được thức ăn.
Nhưng mà, vì không có mục tiêu nào thích hợp để tôi săn nên tôi quyết định đi ngủ.
Nói thật là.
Tôi không ngủ nổi.
Dĩ nhiên rồi.
Trước giờ tôi sẽ làm một cái căn nhà đơn giản rồi ngủ trong đó để lúc ngủ tôi an toàn.
Nhưng mà khi chỗ tôi muốn ngủ đầy rẫy quái vật kinh khủng như thế này thì một căn nhà đơn giản là không đủ.
Nếu muốn an toàn tôi cần một căn nhà kiên cố, nhưng như thế tôi lại sợ mình nổi bật. Tôi không muốn nổi bật quá.
Nói chung là Rồng Đất đáng sợ lắm.
Nếu làm một cái tổ kiên cố, lỡ Rồng Đất xuất hiện thì sao?
Ể, phức cảm đàn áp hả?
Sao tôi biết được?
Tôi chỉ biết là Rồng Đất rất đáng sợ, cực kì đáng sợ.
Không, không.
Nên, lần đầu tiên trong đời tôi ngủ mà không thèm làm tổ.
Tôi đã rất sợ.
Trước giờ tôi không biết ngủ nơi không có mái nhà che lại cảm giác đáng sợ như thế này.
Tôi ngủ gật đi, bị dựng dậy bởi tiếng động, rồi lại ngủ gật nữa.
Cứ thế, ngủ một cách yên tĩnh là không thể.
Lần sau, có lẽ vẫn cứ nên xây một căn nhà đơn giản để tạm thư giãn tinh thần.
Mặc dù tôi vẫn có thể chịu đựng bây giờ, nhưng mà nếu cứ thiếu ngủ thế này, tôi nghi là sẽ có chuyện.
Hiện tại vẫn ổn vì kiếp trước thời gian ngủ trung bình trong ngày của tôi chỉ là 4 tiếng.
Giấc ngủ không nói, vấn đề chính là thức ăn.
Trong cái nơi đáng sợ này, tôi phải kiếm thức ăn.
Mặc dù nhìn cứ như tôi đang gặp bất lợi, nhưng vẫn có cách.
Có nguồn thức ăn có thể kiếm được một cách dễ dàng.
Tôi đã nghĩ về chuyện đó.
Ở dưới này quái vật quá mức mạnh mẽ đi.
Nhưng trong số những con quái vật ở dưới đây cũng có những con quái yếu thường thấy ở Tầng Thượng.
Một trong số đó là con rắn.
Không ngờ có ngày tôi nói con rắn nó yếu.
Nên tôi tò mò không biết ở dưới đây lũ quái vật yếu đó ăn gì.
Vì đơn giản là chỉ có kẻ yếu mới bị ăn.
Điều đó là hiển nhiên ở thế giới chỉ kẻ mạnh sống sót như thế này.
Từ trước tới giờ mê cung này luôn là thế.
Nhưng mà vẫn có những kẻ yếu( như tôi) này đi khắp nơi.
Lũ ong đã săn những con quái vật yếu như thế để sống.
Sau khi quan sát lũ quái vật yếu một thời gian, tôi chợt nhận ra chúng có một điểm chung.
Chúng có độc.
Đây gọi là tìm thấy ánh sáng hi vọng.
Tôi được sinh ra với “Kháng Độc” nên tôi quên mất, nhưng người bình thường sẽ không ăn độc.
Mặc dù chúng yếu, nhưng những con quái không có “Kháng Độc” sẽ không chủ ý ăn chúng vì chúng có độc.
Vậy nên ngay cả khi tôi bị phát hiện cũng chưa chắc là tôi sẽ bị giết.
Nhưng mà cứ trốn tiếp vẫn tốt hơn, thà cẩn thận còn hơn là chết.
Những con quái vật yếu chủ yếu ăn hai thứ.
Một là những quái vật yếu hơn nó.
Đây là nguồn thức ăn chính.
Một kẻ yếu đánh với một kẻ yếu khác.
Nên nếu tôi có thể xác nhận là không có quái vật nào quá mạnh ở gần đó thì tôi sẽ lại giở trò đánh lén.
Hai là một con quái vật mà lũ quái vật yếu sẽ ăn khi không còn lựa chọn nào khác.
『Elro Gereish LV3 Giám định chỉ số thất bại』
Một con côn trùng dẹp màu đen.
Nhìn hơi giống một con ốc sên hơn.
Chúng bám vào thành mê cung và chậm rãi bò.
Bề ngoài nhìn không khác gì ốc sên.
Hãy gọi nó là côn trùng ốc sên.
Có rất nhiều côn trùng ốc sên ở khu Tầng Hạ.
Miễn sao gần đó có một bức tường thì sẽ có ít nhất một con như thế.
Nhiều đến mức đó.
Tôi đã ngây thơ nghĩ về việc tại sao không có con quái vật nào ăn chúng mặc dù chúng nhiều như thế.
Ừ, tôi đã ngây thơ.
Lẽ ra phải đến đường cùng mới phải lựa chọn ăn loại quái vật này.
Bây giờ có hối cũng không kịp.
Sau khi ăn một con thì tôi đã hiểu bọn này là biện pháp cuối cùng.
Vâng tôi đã ăn một con.
Tôi đã ăn rồi.
Tôi kéo nó từ trên tường xuống rồi nhanh chóng giết nó bằng “Nanh Độc” mà không biết nó đáng sợ cỡ nào.
Tôi muốn cảnh báo cho tôi trong quá khứ biết, lúc ấy đã nói “itadakimasu” dễ dàng như thế.
Thực sự chúng dở tệ.
Mùi vị ấy không phải là mùi vị của thế giới này.
Sau khi hồi sinh thành nhện tôi đã ăn nhiêu thứ, nhưng mà bọn này nhất định là mục tiêu cuối.
Tệ đến mức mà HP của tôi giảm khi ăn nó.
Chắc chắn lẽ ra chúng không phải là thức ăn.
Vì lí do nào đó skill “Kháng Ăn Mòn” của tôi đã lên cấp, nhưng mà nghĩ theo cách bình thường thì đó không phải điều tốt.
Nếu tôi không tin vào việc ăn không bỏ mứa thì tôi đã không ăn hết rồi.
Nên, cơ bản là muốn thì sẽ có thức ăn ngay.
Đổi lại là cơn đau không gì sánh bằng.
Mà nếu phải chọn giữa chết đói hay đau như chết vì ăn đồ ăn dở. Hẳn là tôi sẽ chọn đau như chết.
Cứ coi là trừ phi gặp đường cùng thì tôi sẽ không ăn con côn trùng ốc sên.
…Mong là tôi sẽ không bao giờ gặp đường cùng.