Chương 20: Nếu không trúng thì không thành vấn đề!

Cảm giác hồi phục hoàn toàn thật sung sướng quá đi.

Ôi thật là, tôi đã quên tính tới việc hồi phục hoàn toàn bằng cách lên cấp.

Quên béng mất.

Nhưng mà cái này không dùng được nhiều lần quá nhỉ.

Vì tôi vừa lên cấp nên tôi sẽ không lên cấp lần nữa trong khoảng thời gian ngắn.

Nếu như mà lại bị thương nghiêm trọng sau mỗi lần chiến đấu thì tốc độ hồi phục sẽ không đủ để tôi sống tiếp.

Nếu vậy tôi lại phải xây một căn nhà đơn giản để trốn và hồi sức.

Vậy là không được.

Nếu như vậy có khác gì cuộc sống an nhàn trước đây đâu.

Dù nói thế đi nữa thì cũng chỉ là bàn luận một chút về việc phải làm gì.

Chỉ vì tôi vừa lên cấp không có nghĩa là tôi đột nhiên mạnh hơn.

Nếu như có điểm yếu thì phải dùng đầu để suy nghĩ một cách nào đó khắc phục.

Nói trắng ra là, mỗi lần chiến đấu như tự sát thế này là mỗi lần tôi nhìn thấy Suối Vàng.

À, mặc dù đã hồi sinh nhưng tôi không nhớ gì về việc thấy Suối Vàng cả.

Không lẽ không còn cách khác sao?

Mặc dù nếu tránh được thì tôi không muốn bị thương, nhưng mà như thế thì hơi xa xỉ.

Tôi còn không chắc mình có thắng nổi trận chiến tiếp theo hay không nữa.

Ngay cả trận chiến đó, lỡ mắc sai lầm một chút là tôi đã chết rồi.

Nếu như nó không nhảy vào lưới đúng như dự định thì sao?

Tôi không muốn nghĩ tới việc đó.

Sống sót mà không bị thương trong một trận chiến sinh tử, có lẽ hàng rào đó hơi khó cho tôi nhảy qua.

Un.

Khoan đã.

Mặc dù tôi dự định là sẽ bị thương mỗi lần chiến đấu, nhưng như thế không phải hơi nguy hiểm à?

Nhận sát thương với sức phòng thủ như giấy này.

Un. Rất là tệ.

Trong số những quái vật tôi đã thấy thì con ếch là thuộc hàng yếu.

Mặc dù tôi biết sức chiến đấu của nó sau khi đã đánh nhau với nó, nhưng bề ngoài nó không mạnh tí nào.

Mặc dù da nó có màu làm cho người ta cẩn thận vì độc, nhưng nó đơn giản là nhìn không mạnh.

Nếu không tính độc của nó mà chỉ tính sức chiến đấu cơ thể, có cả khối quái vật mạnh hơn nó nhiều.

Tôi đã bị đánh tới mức sắp chết bởi một con ếch yếu ớt như thế.

Nếu vậy trúng một chiêu từ một con quái mạnh hơn nó thì tôi sẽ chết luôn nhỉ?

Có thể lắm.

Nếu chuyện đó xảy ra thì bị thương không phải là vấn đề duy nhất.

Phải làm sao đây?

Không, thực ra chỉ có một cách duy nhất.

Nếu dựa dẫm vào sức thủ yếu ớt này là vô vọng.

Nếu như chỉ trúng một đòn thì tôi sẽ có khả năng chết luôn.

Vậy chỉ cần phải né toàn bộ đòn thôi!

Dễ mà đúng không?

Ahahaha!

Sao chơi khó nhau quá vậy?

Ở kiếp trước, khả năng né tránh của tôi ở trong game là có nhờ vào luyện tập liên tục.

Tôi sẽ thừa nhận, chơi game tôi chết hoài.

Gọi là chết rồi mới học đó.

Tôi quan sát khuôn mẫu tấn công của đối phương với ý định là sẽ chết và từ đó rút kinh nghiệm.

Với kiểu làm đó, tôi đã có thể điều khiển một nhân vật độc nhất vô nhị như chuyên gia né đòn.

Thế nên, chiến đấu với một kẻ thù tôi chưa gặp bao giờ thì tôi thua chắc.

Trường hợp hiện tại của tôi khá giống với nhân vật trong game.

Một nhân vật có tốc độ và sức tấn công tương đối cao.

Những chỉ số khác nằm ở mức cơ bản.

Một nhân vật phế nhân có sức thủ bằng với tờ giấy và không có cách nào xử lí những đòn tấn công từ xa.

Đây là vấn đề làm tôi đau khổ.

Thực tại quá khác biệt với game.

Chơi game thì tôi chỉ cần phải di chuyển ngón tay, nhưng ở ngoài đời thật thì phải điều khiển cả cơ thể.

Tầm nhìn của tôi cũng không phải chỉ nằm ở một góc như màn hình game được.

Hơn nữa, có áp lực rất lớn về việc cái chết là kết thúc.

Ể, hình như tôi không cảm thấy áp lực gì cả?

Chuyện như vậy… hở?

Tôi không thấy bị áp lực.

Hở?

A, thôi tạm thời bỏ qua đi.

Un, nói chung, game và đời thực khác nhau.

Trong game thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng chết. Ở ngoài đời thật là làm dạng nhân vật chuyên gia né tránh là không thể nào.

Mặc dù không có lí do trực tiếp nào, nhưng mà cũng không có cách nào thực hiện được.

Umumu.

Ngay từ đầu số lượng bài trên tay tôi đã quá hạn chế.

Mặc dù Tơ nhện có nhiều cách áp dụng khác nhau, Nanh Độc lại chỉ có một cách.

Skill “Giám Định” thì phải lên cấp nữa mới có ích!

Những skill Kháng rất tốt, nhưng từ đầu sức phòng thủ của tôi quá kém cỏi.

Chỉ còn lại “Cấm Kị” và “Ma Pháp Dị Giáo” không có tác dụng gì.

Ma Pháp Dị Giáo, có lẽ nó có tác dụng cho việc tấn công từ xa vì nó là ma pháp, nhưng tôi lại không biết dùng như thế nào.

A, thật là muốn có hướng dẫ sử dụng mà.

Nếu có khả năng học được thì phải có khả năng sử dụng chứ.

Ma pháp chỉ tồn tại trong huyền thoại, vậy nên tôi nghĩ là tôi sẽ có thể sử dụng nó nếu tôi tưởng tượng ra được.

Nếu có chức năng đơn giản thế thì tốt.

Aaa.

Thôi kệ, có cầu mong thứ không tồn tại cũng vô dụng.

Tôi ló đầu ra xem xét từ trong bóng râm của một rảng đá.

『Rùa Đá Nhỏ LV2』

Un.

Đó là một con rùa đang mang một tảng đá lớn trên lưng nó.

Nó có thể được gọi là to, cùng kích cỡ với rùa Galapagos ở Trái Đất nhưng mà so với quái vật khác thì không ăn nhằm gì.

Nhưng mà nó có chữ Nhỏ trong tên nó. Vậy nó chỉ là trẻ con thôi à?

『Rùa Đá Nhỏ: Ấu kì của Rùa Đá』

A, đúng như dự đoán.

Thế à.

Một đứa con nít với kích cỡ đó.

Tôi không muốn gặp con trưởng thành tí nào.

Thôi rời khỏi đây.

Nó chưa thấy tôi.

Thế nên ngại ngùng gì mà không đánh lén nó từ sau lưng!

Tôi nhảy ra từ sau tảng đá và tiến tới hết tốc lực.

Nhảy lên trên mai rùa bằng đá và bắn tơ ra.

Nuo!

Nó đã hất tôi xuống.

Nhưng tơ nhện đã dính nó rồi.

Con rùa không di chuyển được nữa, Iiiiiiii?

Con rùa xé rách tấm lưới và đâm thẳng tới chỗ tôi!

Owaa!?

Rút lui Rút lui!

Tôi né nó bằng cách nhảy qua một bên.

Ầm!

Con rùa tông thẳng vào tường với sức va chạm kinh hồn.

Uwa.

Nếu bị trúng chiêu đó thì tôi bị cán thành bánh tráng luôn...

Lần đầu tiên Tơ của tôi bị xé rách.

Thế này là tệ đúng không?

Con rùa nhìn về hướng tôi.

Nó lại đâm đầu tới lần nữa!

Tôi né!

Ầm!

Rồi lại tới!

Rồi lại né!

Ầm!

Rồi lại tới!

Đủ rồi nha!

Tôi mắc một sợi tơ vào chân con rùa trong lúc né đòn của nó.

Con rùa té và lăn tới trước theo quán tính.

Nó nằm ngửa ra trên mặt đất.

Nếu đã thế muốn lật lại chắc chắn rất khó.

Tôi sẽ không cho nó thời gian để lật mình lại.

Cạp!

Chỉ cần bị trúng đòn thì tôi sẽ chết, nhưng nếu không trúng thì không thành vấn đề!