Chương 80: Phiên Ngoại: Khởi Nghiệp (2)

Ngày hôm sau Hà Cố đã nhận được tài liệu Cố Thanh Bùi gửi tới, trong khi xem, anh cũng gửi tài liệu cho mẹ mình.

Đọc tài liệu cả buổi sáng, thắt lưng anh đau xót, đột nhiên nhớ tới sáng nay chưa thấy Tống Cư Hàn đâu, anh đi ra khỏi thư phòng, mơ hồ nghe được tiếng piano truyền đến từ phòng chơi đàn.

Diện tích căn hộ loft ở trung tâm thành phố của Tống Cư Hàn rất lớn, khoảng hơn 300m2, cả không gian trên lầu đều là chỗ Tống Cư Hàn làm việc, có phòng ghi âm và phòng chơi đàn, thời điểm lắp đặt, những thứ lựa chọn đều là vật liệu cách âm chuyên dụng, cho nên Tống Cư Hàn có động tĩnh gì ở trên lầu, nếu không tập trung tinh thần sẽ không nghe thấy.

Anh nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tống Cư Hàn ngày hôm qua, có chút không đành lòng, lấy hai bát canh tôm hùm nóng mới nấu xong từ phòng bếp bưng lên lầu.

Anh đi đến trên lầu, đặt khay xuống đất, vừa định gõ cửa, lại nghe tiếng đàn bên trong có chút cổ quái.

Anh không hiểu âm nhạc, nhưng tiếng đàn này rõ ràng quá mức chậm chạp, tuy rằng tiết tấu đều đúng nhịp, nhưng tuyệt không giống người có kỹ năng đàn chuyên nghiệp như Tống Cư Hàn đánh ra. Trong lòng anh mơ hồ đã nhận ra cái gì, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa.

Tống Cư Hàn đưa lưng về phía anh, bả vai có chút nghiêng lệch, rõ ràng khí lực dồn nhiều hơn sang tay trái, tay phải linh hoạt lướt qua phím đàn đen trắng, nhưng tay trái lại có vẻ hơi cứng ngắc, tốc độ di chuyển không thể so sánh với tay phải, cho nên mới tạo thành thanh âm lúc nhanh lúc chậm, vì để theo tiết tấu tay trái, tay phải cũng cần chậm lại, nên mới khiến Hà Cố nghe thấy như vậy.

Hà Cố khe khẽ nắm tay, sắc mặt có chút trắng bệch.

Tống Cư Hàn đột nhiên tức giận nâng tay trái, hung hăng nện trên phím đàn, âm thanh to lớn cùng với tiếng đàn lộn xộn, Tống Cư Hàn đau đớn thở gấp, khom lưng ôm lấy cánh tay trái.

"Cư Hàn!" Hà Cố chạy qua vội la lên:"Em dùng sức như vậy làm gì! Xương của em vẫn chưa lành hẳn đâu!" Anh đau lòng ôm cánh tay Tống Cư Hàn, vẻ thất bại trên khuôn mặt mà Tống Cư Hàn chưa kịp thu hồi hung hăng châm vào trái tim anh.

Sau khi sững sờ, Tống Cư Hàn làm bộ không có việc gì cười cười:"Anh vào lúc nào vậy?"

Hà Cố nắm chặt tay hắn, trầm giọng nói:"Em đừng gấp gáp, phục hồi chức năng cần có thời gian."

"Em biết mà, em chỉ tùy tiện thử xem chút thôi." Tống Cư Hàn đứng dậy, "Ồ, canh anh nấu hả, lúc nãy em mới ngửi thấy, thơm quá." Tống Cư Hàn nói rồi liền định đi qua.

Hà Cố ôm chặt hắn, ôm thật mạnh với lực đạo của một người đàn ông:" Chúng ta đã giao hẹn ra sao hả? Trong lòng nghĩ gì đều phải nói ra, em luôn bảo anh cánh tay đã hồi phục, tại sao vẫn gạt anh."

Thân thể Tống Cư Hàn nhất thời cứng ngắc, hắn trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nhũn dần xuống, trở tay ôm lấy Hà Cố, rầu rĩ nói:"Với tính cách của anh, khẳng định sẽ áy náy, em không muốn để anh suy nghĩ nhiều. Em từng nói cho dù cánh tay này tàn phế, chỉ cần anh không có việc gì, em cam tâm tình nguyện, chỉ là không linh hoạt bằng trước kia mà thôi, thật sự chưa thấm vào đâu cả."

Trước mắt Hà Cố hiện lên cảnh tượng cây gậy sắt thô dài hung hăng đập lên cánh tay Tống Cư Hàn, nỗi sợ hãi ấy cả đời này anh đều sẽ không quên, nhưng điều anh nhớ rõ hơn là ánh mắt kiên nghị, mạnh mẽ khi ấy của hắn, làm cho anh thu được cảm giác an toàn cần thiết nhất, có lẽ chính là giây phút đó, anh ý thức được, anh không cô độc trên thế giới này, có người nguyện ý chẳng màng tất cả bảo hộ anh. Anh than nhẹ một tiếng:"Anh tin tay em sẽ hồi phục, bác sĩ cũng nói như vậy, chỉ là cần một ít thời gian, nhưng em không nên tự mình chịu đựng hết thảy những điều ấy, anh biết âm nhạc quan trọng bao nhiêu đối với em."

Tống Cư Hàn nở nụ cười:"Không quan trọng bằng anh."

"Anh và âm nhạc không cần đặt lên bàn cân so sánh, chúng ta đều ở đây."

Vành mắt Tống Cư Hàn thoáng cái có chút ướt át, hắn liếm liếm môi, nhịn không được bật cười, "Một người vợ tốt như anh, em biết đi đâu tìm chứ."

Hà Cố cũng phì cười, dùng sức thụi vào lưng hắn:"Đến uống canh đi, uống xong anh luyện đàn cùng em."

"Em không luyện đâu, cả ngày anh đều chẳng để ý gì tới em, hiện tại khó khăn lắm mới tìm tới đây." Tống Cư Hàn bưng khay đặt lên bàn, "Để em nếm thử."

"Lần đầu anh nấu canh tôm hùm, sao Tiểu Tùng hay làm mấy món ít thấy thế nhỉ."

"Phần lớn đều do người ta tặng." Tống Cư Hàn thử một ngụm, tán thưởng nói, "Ngon thật đấy, lần đầu tiên làm mà đã ngon như thế này, vợ em giỏi nhất."

Hà Cố lườm hắn, cười nói:"Lại nịnh hót chứ gì." Anh cũng múc một thìa, "Ừm, hương vị không tồi, anh tìm cách nấu trên mạng, cho không ít bơ, em đừng uống nhiều, bị Vanessa biết chắc chắn sẽ chê cười đó."

Tống Cư Hàn chẳng hề để ý nói:"Em béo lên à? Đâu có đâu."

"Không có, mà anh hình như béo hơn rồi." Hà Cố sờ sờ bụng, từ sau khi bỏ rèn luyện, cơ bụng đều có điểm lỏng lẻo. Trước khi theo Tống Cư Hàn, anh không có khái niệm gì đối với tập thể hình, sau lại vì để bớt chênh lệch khi đứng bên hắn, anh mới mới bắt đầu học cách để ý ngoại hình chính mình, bởi vì Tống Cư Hàn, anh quả thật lưu lại chút thói quen tốt.

"Ai bảo thế, không béo chút nào cả." Tống Cư Hàn đảo con ngươi, chắc là nhớ đến bản thân trước đây thường xuyên cười nhạo vóc người Hà Cố gầy gò, mặc quần áo quê mùa, "Anh quên lời em từng nói lúc trước à, dù béo em cũng không để ý."

Hà Cố Cười cười:"Anh không muốn phát tướng đâu, ngày mai anh với em cùng chạy buổi sáng."

"Em sợ anh buổi sáng không dậy nổi." Tống Cư Hàn liếm liếm khóe miệng, cười giống như con mèo thoả mãn, "Nhất là nếu buổi tối quá mức "lao lực" thì..."

Hà Cố sợ hắn càng nói càng không biết xấu hổ, vội vã nhét thìa vào miệng hắn:"Ăn của em đi, nói nhiều như vậy."

Tống Cư Hàn cười nhẹ không ngừng.

"Đúng rồi, ngày mai anh đi đánh bóng với Cố tổng."

Nụ cười Tống Cư Hàn cứng lại.

Hà Cố mau chóng bồi thêm một câu:"Em có đi không?"

"Đánh bóng gì?" Tống Cư Hàn không quá cao hứng hỏi.

"Đánh golf."

"Thời tiết xấu thế này còn đánh golf, đầu úng nước chắc."

"Anh ấy có người hẹn, anh vừa hay qua đó bàn chuyện gia nhập cổ phần."

"Em đi." Tống Cư Hàn dùng ngón cái lau nước canh bên khóe môi, ánh mắt hơi híp lóe ra tinh quang.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Tùng đưa tới một bộ đánh golf cao cấp mới.

Hà Cố bất đắc dĩ nói:"Em lại tiêu tiền linh tinh, nhà anh cũng có một bộ."

Tống Cư Hàn đội mũ lưỡi trai giúp anh, sủng nịch nói:"Hà Cố nhà chúng ta sau này phải làm kinh doanh rồi, người trên thương trường đều là những kẻ ba phải, nếu anh không trang bị từ đầu đến chân, người ta sẽ chẳng thèm để anh vào mắt đâu." Hắn cười hôn Hà Cố một cái, cong khuỷu tay, "Đến đây, anh đưa em theo, tuyệt đối cho anh đủ mặt mũi."

Hà Cố mỉm cười làm động tác giống hắn, còn quơ quơ cánh tay, "Anh đưa em theo, chẳng phải nên là em cậy nhờ anh sao?"

Tống Cư Hàn nhanh chóng kéo tay anh, nghiêng đầu dựa lên vai anh, làm nũng nói:"Hà tổng, dẫn người ta ra ngoài chơi nha."

Hà Cố quả thực dở khóc dở cười. Ai có thể tưởng tượng nổi vương tử người lai tao nhã thần bí trước mặt kẻ khác, sẽ có đủ loại hành vi làm người ta mở rộng tầm mắt này đây?

Tài xế đưa bọn họ đến hội sở, Cố Thanh Bùi đang nói chuyện trời đất với một đám lão đầu, giữa một đám phú thương, chỉ có gã vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, liếc mắt qua thật sự chói mắt.

Cố Thanh Bùi nhìn thấy bọn họ, vội vẫy vẫy tay:"Hà Cố, Tống đại minh tinh."

"Ồ, đây chẳng phải là minh tinh kia sao?" Một lão tổng kinh ngạc hỏi.

Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp:"Chào các vị, tôi là Tống Cư Hàn."

"Con gái của tôi rất thích cậu, có thể kí tên giúp tôi chứ?"

"Không thành vấn đề."

Người trong hội sở không nhiều lắm, nhưng tất cả ánh mắt đều bị Tống Cư Hàn hấp dẫn, cho dù là những người đàn ông trung lão niên hoàn toàn không theo đuổi thần tượng, không nghe ca nhạc, nhìn thấy mỹ mạo cơ hồ mang theo tính xâm lược của Tống Cư Hàn cũng khó tránh nhìn nhiều thêm vài lần.

Cố Thanh Bùi cùng Hà Cố Đứng ở một bên nhìn Tống Cư Hàn kí tên cho người thân của các sếp lớn, Cố Thanh Bùi lại cười nói:"Ngay cả người ở tuổi này đều biết hắn, Tống Cư Hàn quả thật rất hot nhỉ."

Hà Cố Gật gật đầu:" Bất quá giới giải trí đổi mới rất nhanh, qua vài năm, nhiệt tình đối với cậu ấy sẽ mất đi." Thời điểm kia Tống Cư Hàn có thể tự do đi dạo trên phố cùng anh rồi ha...

"Rất tốt." Cố Thanh Bùi cười nói.

"Cái gì rất tốt?"

"Chú và hắn, trông rất xứng đôi."

Hà Cố ngượng ngùng nói:"Miễn cưỡng cho qua được."

Đúng lúc này, phía cửa lại truyền đến thanh âm phục vụ đón khách, hai người theo bản năng nghiêng đầu, sau đó đều ngây ngẩn.

Hai nam nhân hôm nay đều là tướng mạo bất phàm, một người bá khí nội liễm, một người cà lơ phất phơ, chính là Nguyên Dương cùng Bành Phóng đã lâu không thấy.

Hà Cố cơ hồ có thể nghe được thanh âm Cố Thanh Bùi nuốt nước miếng bên cạnh, anh nhìn về phía Cố Thanh Bùi, ánh mắt gã thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyên Dương, nhìn không ra suy nghĩ.

"Ôi, Cố tổng? Hà Cố?" Bành Phóng mang ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ bọn họ, "Sao trùng hợp thế nhỉ, người kia..." Ánh mắt y rơi lên người Tống Cư Hàn, lập tức giống như gặp quỷ, trợn trừng mắt lùi ra sau từng bước, vừa lúc đụng phải Nguyên Dương. (Bành Phóng kewt thế, mà hình như không có truyện về ổng thì phải)

Nguyên Dương đè lại bờ vai y, đẩy y ra, sau đó lập tức đi tới trước mặt Cố Thanh Bùi, khẽ cười nói:"Trùng hợp thật, Cố tổng."

Cố Thanh Bùi thờ ơ đáp:"Không phải trùng hợp, Bắc Kinh lớn như vậy, tùy tiện liền có thể đụng mặt?"

"Đúng vậy, nhìn qua giống như tôi theo dõi anh."

Hà Cố cùng Bành Phóng hàn huyên vài câu, vừa theo bản năng nhích lại gần bên cạnh Cố Thanh Bùi, muốn ngăn trở Nguyên Dương dù chỉ là một chút.

Bình tĩnh mà xem xét, Nguyên Dương thay đổi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp Nguyên Dương, hắn để quả đầu kiểu như hận không thể cạo trọc lốc, tựa hồ khắp người đều giống mái tóc ngắn ngủn ấy, mang theo kim nhọn, ánh mắt lãnh ngạo, vẻ mặt ngang ngược ỷ vào tuổi trẻ coi thường cả thế giới. Tuy nhiên, Nguyên Dương của hiện tại, dù mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, cũng không che khuất nổi vẻ già dặn trầm ổn của kẻ làm kinh doanh, mới hai năm, một người tướng mạo chẳng hề thay đổi, song khí chất lại có thể biến đổi hoàn toàn. Nhưng Nguyên Dương như vậy, ánh mắt như lang như hổ muốn giấu đều giấu không được lúc nhìn Cố Thanh Bùi, làm cho người ta có chút sợ hãi từ đáy lòng.

"Nguyên Dương?" Tống Cư Hàn bất ngờ nói, "Vậy mà gặp phải hai người ở đây." Hắn ngoài cười nhưng trong không cười liếc Bành Phóng một cái, "Bành tổng."

Bành Phóng ngượng ngùng:"Chào anh chào anh." Y có điểm không dám nhìn vào mắt Tống Cư Hàn, dẫu sao thì cũng chột dạ.

Cố Thanh Bùi không cho Nguyên Dương cơ hội nói chuyện một mình nữa, gã giới thiệu giữa các sếp lớn với nhau, thái đội đối xử với Nguyên Dương chẳng khác gì những người khác.

Hà Cố kéo Tống Cư Hàn sang một bên:"Có phải em gọi Nguyên Dương đến không?"

Tống Cư Hàn chớp chớp mắt:"Em gọi cậu ta đến làm gì, em đâu có quen."

Hà Cố nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, nhất thời cũng không dám xác định.

Tống Cư Hàn khoanh tay nhìn hai người, cười nhẹ nói:"Con người Cố Thanh Bùi, ngay cả khối xương cứng như Nguyên Dương đều có thể gặm, khó bảo đảm anh ta sẽ không quyến rũ những người khác, anh tránh xa anh ta chút nhé."

Hà Cố Hừ nhẹ một tiếng:"Cố tổng biết kiềm chế hơn em nhiều đấy."

Tống Cư Hàn lập tức á khẩu, cả người trở nên ỉu xìu.