Chương 77: Chương 77

Hai người vòng tới khu phòng nghỉ dành cho khách quý phía sau hội trường, vừa lúc nhìn thấy Yến Minh Tu cùng Chu Tường đi tới từ phía cuối hành lang, Chu Tường đi rất nhanh, biểu tình tựa hồ không quá cao hứng, Yến Minh Tu đuổi theo ở phía sau, kêu một tiếng "Tường ca".

Tiểu Tùng hoảng sợ, vội vàng kéo Hà Cố vào một gian phòng nghỉ, Hà Cố khó hiểu nhìn cậu, Tiểu Tùng làm thế tay "suỵt", sau đó hé cửa ra thành một khe nhỏ, híp mắt nhìn ra bên ngoài.

Hà Cố bất đắc dĩ khoanh tay nhìn cậu.

"Tường ca, đừng đừng nóng giận, cũng không phải em cố ý."

"Tôi thấy cậu chẳng giống "không cố ý" chút nào cả." Chu Tường hất tay gã ra, miễn cưỡng nói, "Được rồi, tôi chưa tới mức nóng giận. Tôi về trước đây, cậu cứ từ từ chơi đi."

"Nếu anh về em cũng sẽ theo về." Yến Minh Tu cứng rắn kéo y.

Hà Cố nghe thấy thanh âm này, cằm đều sắp rớt xuống đấy, Yến Minh Tu luôn bày ra bộ dạng lãnh ngạo, kẻ lạ chớ gần ấy cư nhiên nói những lời làm nũng với một người? Anh nhịn không được cũng tiến sát gần khe cửa.

"Cậu về làm gì? Hôm nay là tiệc mừng của cậu."

"Không có anh em chẳng hứng thú."

Chu Tường thở dài:" Quên đi, cậu thành thực ở đây." Y bổ sung một câu, "Tôi ở đây với cậu."

Yến Minh Tu cười một tiếng:"Thế còn được."

Nói rồi hai người sóng vai rời khỏi.

Tiểu Tùng trừng lớn như mắt trâu, khiếp sợ nhìn Hà Cố.

Hà Cố cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, chủ yếu là do sự trái ngược của Yến Minh Tu ở trước mặt và sau lưng mọi người hơi lớn:"Hóa ra Chu Tường lớn hơn cậu ta à, hai người trông xấp xỉ mà ta."

"Anh à anh có bắt được trọng điểm không vậy!" Tiểu Tùng ôm hai má, hoảng sợ nói, "Mẹ tôi ơi tôi vừa nhìn thấy một tin bát quái kinh thiên động địa, đệt đệt đệt, người tên Chu Tường này rốt cuộc có năng lực gì a, khiến Yến Minh Tu phải phục tùng như vậy, Yến Minh Tu nổi tiếng ngang ngược trong cái giới này đó."

"Chắc người ta tính cách hợp, có gì mà kinh ngạc thế."

"Không phải, anh không biết, so với Yến Minh Tu thì Chu Tường thật sự là không có bất kì cái gì cả, em phải bình tĩnh đã." Tiểu Tùng vỗ tay, nói vẻ khẳng định, "Đây nhất định là chân ái."

Hà Cố nhún nhún vai, có lẽ trong mắt người ngoài, anh cùng Tống Cư Hàn cũng là như vậy đi, so với Tống Cư Hàn, anh cái gì cũng không có, cho nên rất nhiều fan của Tống Cư Hàn hận đến mức muốn cắn chết anh. Chỉ là thời điểm tự ti nhất anh đều đã vượt qua rồi, hiện tại ngược lại thực thản nhiên, xứng đôi là cái chi? Xứng hay không chỉ có hai người họ biết, người khác liên quan cái rắm.

Đợi trong chốc lát, Tiểu Tùng thật cẩn thận mở cửa, thấy bên ngoài không có ai mới đi ra ngoài, cậu dường như vẫn rất kích động, tựa hồ vừa nhặt được tiền vậy.

Hà Cố làm lơ cậu, trực tiếp tiến thẳng về phía căn phòng nơi phía cuối hành lang.

Mới vừa đi đến gần cửa, anh chợt nghe bên trong truyền đến giọng nữ đang khóc. Anh sững người, nhỏ giọng hỏi Tiểu Tùng:"Cậu biết Cư Hàn ở phòng nào không?"

"Em không biết, nhưng Yến Minh Tu vừa bước ra từ chỗ này đi..." Tiểu Tùng ghé sát vào, cũng nghe thấy thanh âm, ánh mắt khẽ biến, lập tức nói, "Phỏng chừng không ở đây, chúng ta ra ngoài đợi xem."

Hà Cố không nhúc nhích, dán tay lên cửa, do dự có nên đẩy ra hay không.

Đúng vậy, anh lại nghĩ tới một vài thứ chẳng hay ho gì, căn phòng nghỉ ở hậu trường buổi concert, khi anh tràn đầy chờ mong đến tìm Tống Cư Hàn, cái anh nghe thấy là thanh âm Tống Cư Hàn cùng người khác làm tình, cảnh tượng ấy thật khiến anh ghê tởm cả cuộc đời.

Hiện tại phía sau cánh cửa này có thứ gì? Nếu anh không mở ra, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu anh mở ra rồi...

Anh cảm thấy thân thể có chút phát run, anh mỉm cười, trong lòng nghĩ, mẹ nó chứ, tiếp theo đẩy mạnh cửa.

Hai người trong phòng bị dọa một trận, đồng thời nhìn phía cửa, một người chính là bạn gái tin đồn Chương Tiểu Lễ của Tống Cư Hàn từng tím đến cửa "thị uy" với anh, người còn lại là Tống Cư Hàn đang kéo tay Chương Tiểu Lễ xuống.

Sắc mặt Tống Cư Hàn lập tức thay đổi.

Hà Cố nhìn Chương Tiểu Lễ mặt đầy nước mắt, chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo tới, trong lòng dâng lên nỗi phiền chán cùng căm tức vô tận.

"Hà Cố." Tống Cư Hàn đẩy cô ta ra.

"Hàn ca!" Chương Tiểu Lễ ôm chặt cánh tay hắn, khóc nức nở, "Anh nghe em nói hết có được không?"

Tống Cư Hàn bực dọc cực kỳ, nhưng lại không dám dùng sức.

Hà Cố lạnh mặt nói:"Hai người cứ từ từ trò chuyện ha." Anh quay người liền rời khỏi.

"Hà Cố!"

Tiểu Tùng nhanh chóng đuổi theo, sốt ruột giải thích:"Anh, bọn họ không có gì đâu, anh Hàn sớm đã cho cô ả vào danh sách đen rồi, là cô ta không từ thủ đoạn muốn sáp lại gần, anh Hàn đều chưa từng để ý cô ta, thật đó thật đó."

Tiểu Tùng đi quá nhanh, đứng quá gần, vậy nên bất cẩn giẫm vào gót chân Hà Cố.

Hà Cố dừng lại.

Tiểu Tùng vội nói:"Em xin lỗi."

Hà Cố đưa lưng về phía Tiểu Tùng, mặt hướng về phía hành lang, trước mắt giống như hiện lên hình ảnh Yến Minh Tu cùng Chu Tường sóng vai biến mất, tuy rằng anh chỉ nghe thấy tiếng, nhưng lại có thể thông qua ngữ khí đoán được biểu tình trên mặt hai người, nhất định là mặc dù có chút không thoải mái, nhưng là không đành lòng cùng đối phương so đo.

Anh chẳng biết giữa người yêu nên ở chung như thế nào, dù sao thì cho tới bây giờ anh chưa có một cuộc tình bình thường nào cả, nhưng trong tưởng tượng, lúc này anh hẳn là nên...

Anh nắm chặt tay thành quyền, xoay người quay trở lại.

Tống Cư Hàn đã thoát khỏi Chương Tiểu Lễ đuổi tới.

Hai người đụng mặt nhau ngay tại cửa, Tống Cư Hàn một phen nắm chặt tay anh, gấp gáp giải thích:"Hà Cố, anh đừng nghĩ lung tung, em với cô ta..."

Hà Cố đẩy tay hắn ra, tiến thẳng đến trước mặt Chương Tiểu Lễ, biểu tình bình tĩnh tìm không ra một tia gợn sóng:" Chương tiểu thư, tôi là đàn ông đã trưởng thành, không muốn so đo cùng với một cô gái liễu yếu đào tơ như cô, nhưng hy vọng về sau cô đừng quấn lấy người của tôi."

Chương Tiểu Lễ ngây ngốc nhìn anh.

Hà Cố rút chiếc khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho cô, sau đó lễ phép gật gật đầu, xoay người kéo Tống Cư Hàn rời khỏi.

Thẳng đến khi đã đi được rất xa, Hà Cố mới dừng lại, anh hít sâu một hơi, hơi hơi đỏ mặt vì chuyện mình vừa làm khi nãy, anh buông tay Tống Cư Hàn, hiện tại anh chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Tống Cư Hàn xoay vai anh lại, nghiêm túc nhìn anh:"Anh phải nghe em nói hết, bữa tiệc này là cô ta không mời mà đến, cô ta cứ muốn nói chuyện với em, mà em thì không thể đánh cô ta."

Hà Cố nghiêng đầu nhìn hắn:"Anh đâu có nói gì đâu, em đừng căng thẳng." Anh bỏ tay Tống Cư Hàn ra, "Anh ra ngoài ăn chút đồ, giờ cũng hơi đói rồi."

"Anh..." Tống Cư Hàn quả thực hết cách với Hà Cố, hắn kéo Hà Cố vào một căn phòng, đó chính là phòng nghỉ Hà Cố cùng Tiểu Tùng trốn xem bát quái khi nãy, Tống Cư Hàn trở tay đóng cửa, sau đó khóa cửa.

Hà Cố khoanh tay nhìn hắn:"Em đây là định làm gì?"

"Anh ghen rồi hả?" Tống Cư Hàn cũng không biết nên lo lắng hay là nên vui mừng.

"Anh chưa đến mức ghen vì việc nhỏ nhặt này, chỉ là thấy hơi phiền, bên ngoài em còn có rất nhiều người quen, ra ngoài thôi."

Tống Cư Hàn chế trụ thắt lưng anh, có chút khẩn trương nói:"Anh đừng tức giận."

"Anh không tức giận."

"Em không tin." Tống Cư Hàn chôn mặt trong hõm cổ Hà Cố, "Anh nhất định nhớ tới chuyện trước kia."

Hà Cố im lặng.

Tống Cư Hàn trầm mặc giây lát, thấp giọng nói:" Trước kia em thực mẹ nó khốn nạn, lúc ấy...anh nói anh "không để ý", có phải rất buồn hay không?"

Hà Cố rũ mắt, anh cảm thấy đầu mũi chua xót. Khi đó cũng không thể nói là buồn, dù sao thì anh chẳng hề bất ngờ, chỉ là cảm thấy trái tim đã vỡ vụn, còn sắp bị nghiền xương thành tro.

"Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa." Tống Cư Hàn hôn lên tóc anh, "Không bao giờ."

Hà Cố nhịn không được mỉm cười:"Em không cần hoảng sợ như vậy, làm như anh nhỏ mọn lắm ấy."

"Là anh luôn giấu hết mọi việc trong lòng, mấy ngày trước hai ta đã nói hết, trong lòng anh nghĩ gì đều phải nói cho em, vừa rồi rõ ràng anh tức giận, rõ ràng ghen tị, vì cái gì không chịu thừa nhận."

Hà Cố đẩy hắn:"Cũng chẳng có gì to tát."

"Mỗi một việc anh đều cảm thấy không có gì to tát, tích tụ đến cuối cùng thì thật sự biến thành to tát rồi, em sợ anh luôn đó."

Hà Cố liếc hắn, ngẫm nghĩ, ho nhẹ một tiếng nói:" Được rồi, anh đúng là hơi tức giận, sau này em tránh xa cô ta một chút."

Tống Cư Hàn nở nụ cười:"Tuân mệnh."

Hà Cố cũng nhịn không được bật cười.

Tống Cư Hàn kéo tay anh đặt lên thắt lưng mình:"Lúc nãy anh bảo cô ta đừng quấn lấy em nữa, em thật sự rất muốn ghi âm lại."

Hà Cố cười mắng:" Vô nghĩa, có gì đáng ghi âm chứ."

"Bởi vì anh là lần đầu tiên... Lần đầu tiên ghen trước mặt em."

Hà Cố trầm ngâm một lát, khẽ cười một tiếng:"...Không phải lần đầu tiên, chỉ là lần đầu tiên dám biểu hiện ra ngoài." Mỗi một lần anh đều muốn một cước đá văng những người sát lại gần Tống Cư Hàn, nhưng trước đây anh không có tư cách làm như thế.

Tống Cư Hàn ôm chặt anh, im lặng hôn lên má anh.

Hà Cố dùng sức xoa xoa lưng hắn:"Được rồi được rồi, anh không sao mà."

"Nếu anh vẫn bực thì đánh em đi."

Hà Cố Cười nói:"Anh đánh em làm gì, em đang là người tàn tật nha."

"Ai tàn tật chứ, em vẫn còn một tay có thể động." Tống Cư Hàn nói rồi, tay phải liền vòng ra phía sau Hà Cố, dùng sức bóp mông anh.

Hà Cố ngẩn người:"Lại giở thói lưu manh."

"Có thể trách em không." Tống Cư Hàn cắn nhẹ cổ Hà Cố, nhỏ giọng oán giận nói, "Em sắp nghẹn chết rồi."

"Hiện tại em phải dưỡng thương."

"Đỡ từ lâu rồi mà!" Tống Cư Hàn không an phận cọ cọ anh, "Hơn nữa em chỉ bị thương ở tay, chứ đâu bị liệt dương, anh nói xem có phải cố ý chỉnh em hay không?"

"Anh chỉnh em làm gì."

"Anh còn không chịu tắm giúp em, cũng không cho em chạm anh." Khẩu khí của Tống Cư Hàn rất là ủy khuất.

Hà Cố hít sâu một hơi, sao anh có thể mặt dày mày dạn nói rằng anh sợ mình khống chế không nổi chứ, vì thế chỉ đành bảo:"Anh sợ cánh tay em gặp vấn đề."

"Cứ nhịn tiếp thì cả người em sẽ gặp vấn đề thật đấy." Tống Cư Hàn không biết từ khi nào đã lôi áo sơ mi đóng phía trong quần tây kéo ra, bàn tay lớn thăm dò vào trong, vuốt ve bờ lưng ấm áp kia.

"Đừng náo loạn, quần áo đều bị em vò nát." Hà cố cầm tay hắn muốn lôi ra ngoài, hai người cọ xát vài cái, Hà Cố đột nhiên cảm giác thân thể của chính mình có biến hóa, anh lập tức cử động nhỏ cũng không dám.

Tống Cư Hàn cũng cảm giác được, hắn phì cười.

Trên mặt Hà Cố nóng lên, dùng sức muốn đẩy hắn.

"Đừng nhúc nhích, ngoan nào bảo bối." Tống Cư Hàn siết chặt vòng eo anh, môi dán lên lỗ tai anh ái muội nói:"Hiện tại anh trốn thì có tác dụng gì, em cảm nhận được rồi."

Hà Cố vốn dĩ da mặt mỏng, lúc này thật sự là xấu hổ cực kỳ:"Đủ rồi đó, chúng ta đang ở bên ngoài."

"Chắc anh cũng nghẹn sắp hỏng rồi, hửm? Lâu lắm không làm đúng chứ?" Tống Cư Hàn cắn nhẹ vành tai anh, "Trên thế giới này còn ai hiểu anh hơn em, chỗ nào anh nhạy cảm, chỗ nào sẽ thấy thoải mái, chỗ nào kích thích, em đều biết hết."

Tiếng thở của Hà Cố có chút nặng nề, anh cố liều tia lí trí cuối cùng, đang định khuyên giải, Tống Cư Hàn đã chặn cứng môi anh, dùng tay phải nhanh chóng cởi nút áo sơ mi đối phương.

"Tay em..."

"Tay em không tiện, vậy nên anh giúp em đi." Tống Cư Hàn cười khẽ, "Giúp em cởi quần áo."

Hà Cố thấp giọng mắng:"Em thật là không biết xấu hổ, em biết đây là nơi nào không?"

"Yên tâm đi, Tiểu Tùng nhất định ở bên ngoài trông cửa cho chúng ta."

"Tiểu Tùng còn...Ưm..."

Tống Cư Hàn trừng phạt cắn cắn bờ môi Hà Cố:"Lúc này không cho phép gọi tên người đàn ông khác."

Hà Cố cảm giác huyết dịch sôi trào, não bộ nóng lên, bao nhiêu lý trí đều đánh không lại tình cảm mãnh liệt cuộn dâng trong cơ thể anh.

Tống Cư Hàn đè Hà Cố lên sô pha, hai người đã gần một năm chưa chân chính "làm tình", khát vọng với đối phương quả thực sắp phá tan trói buộc xác thịt.

Hà Cố cũng bất chấp thời gian địa điểm có bao nhiêu bất thường, để Tống Cư Hàn dễ dàng đưa anh vào lốc xoáy dục vọng...