Chương 43: Chương 43

Hôm nay, khó khăn lắm mới rút ra được chút thời gian rảnh, Trang Tiệp Dư liền chạy tới tìm Hà Cố chơi.

Gần đây, Trang Tiệp Dư đóng một vai trong bộ phim truyền hình rất được mọi người ưa chuộng, nên thoáng cái đã nổi tiếng, hiện tại hoạt động rất không tiện.

Vừa vào phòng, Trang Tiệp Dư liền quăng mũ và kính râm, đấm lên ngực hét to:"A! Lạnh chết tôi rồi!"

Hà Cố nhịn cười:"Trời lạnh thế này, cậu chỉ mặc áo gió mỏng như vậy."

"Tạo hình, tạo hình hiểu không?" Trang Tiệp Dư soi gương vuốt vuốt tóc, sau đó cười hì hì nói với Hà Cố, "Hà thúc thúc, nhớ tôi không?"

"Thường nhìn thấy cậu trên TV."

"Còn phải nói." Trang Tiệp Dư hai tay chống nạnh, đắc ý nói, "Lão tử rốt cục hot rồi, gần đây kiếm được không ít tiền."

" Chúc mừng. Ngồi đi, uống trà hay là cà phê?"

" Cà phê."

Hà Cố pha cho cậu một tách cà phê, đem tách đưa cho cậu.

Trang Tiệp Dư cười nhìn Hà Cố, "Giờ nhìn anh cũng không tệ nhỉ, tuy rằng gầy đi nhiều, nhưng có tinh thần hơn khoảng thời gian trước nhiều rồi."

"Ừm, công việc đó quá mệt mỏi, từ chức có lẽ là chuyện tốt đi, gần đây mỗi ngày tôi đều có thể ngủ đủ 8 tiếng."

"Chuyện tốt a." Trang Tiệp Dư cười hì hì nói, "Bỏ công việc mệt chết người đó, rời xa tra nam, cuộc đời của anh bắt đầu sang trang mới rồi."

Hà Cố hơi ngẩn người, nhưng cười không nói.

"Hà thúc thúc." Trang Tiệp Dư dùng mũi chân cọ cọ cẳng chân Hà Cố, liếm môi nói, "Nếu anh đã say goodbye với Tống tra nam rồi, có muốn suy nghĩ về tôi chút không."

Hà Cố xoa xoa đầu cậu, "Nhóc con."

"Đừng đùa nữa, kinh nghiệm của tôi còn phong phú hơn anh nhiều đấy nhé." Trang Tiệp Dư bất mãn hất tay anh, "Kỹ thuật của tôi tốt lắm, anh thật sự không muốn thử sao?"

"Không muốn."

"Gạt người, anh chưa từng làm 1, tôi không tin anh không tò mò, tôi còn từng làm 1 đấy, đàn ông mà chưa từng thử qua cái này không phải lãng phí sao?"

Hà Cố im lặng, kỳ thật anh rất tò mò, Trang Tiệp Dư nói đúng, anh cũng cảm thấy trưởng thành mà không làm 1 một lần có chút lãng phí. Nhưng anh không phải Tống Cư Hàn, anh cũng không muốn có loại quan hệ này với Trang Tiệp Dư.

Trang Tiệp Dư vòng đến trước mặt Hà Cố, ái muội nói, "Nói cho anh biết, tôi không có bệnh đâu, Tống tra nam có phải từng nói xấu tôi rất nhiều không? Cho xin đi, tôi ngủ cùng người ta có nguyên tắc cả đấy, bắt buộc phải, nhìn, đẹp trai, tôi không phải chỉ vì đóng phim mà ai cũng có thể ngủ, vừa được ngủ với trai đẹp vừa có lợi cho mình, sướng bao nhiêu."

Hà Cố khoanh tay nhìn cậu:"Cậu chọn lựa sống thế nào là việc của bản thân cậu, không cần giải thích với tôi."

"Ừm, tôi cũng nghĩ thế." Trang Tiệp Dư thờ ơ nói, "Người khác nghĩ gì liên quan đến tôi cái rắm, tôi thấy vui là được, thế nên Hà thúc thúc à." Cậu ôm cổ Hà Cố cười không ngừng, "Làm với tôi đi, càng không ăn được, tôi càng muốn nếm thử, anh đứng trước mặt tôi chính là đang trêu chọc tôi."

Hà Cố đem móng vuốt của cậu gạt xuống:"Là cậu đến tìm tôi."

"Tôi muốn gặp anh mà."

"Đừng nghịch nữa."

Trang Tiệp Dư nhìn Hà Cố từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi nói, "Hừ, nếu không phải thấy gần đây trạng thái anh bình thường, bây giờ tôi đã cưỡng bức anh rồi. Anh cứ đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ăn được anh."

Hà Cố phì cười.

"Cười cái rắm a." Trang Tiệp Dư có chút xấu hổ.

Hà Cố nói:"Cậu ăn cơm chưa? Tôi bảo khách sạn mang cơm lên?"

"Được được được."

Hà Cố gọi một cú điện thoại, vừa ngoảnh đầu, liền thấy Trang Tiệp Dư đang nhìn điện thoại cười tươi, "Xem gì thế? Trông vui như vậy."

"Hahahaha." Trang Tiệp Dư vui sướng khi người gặp họa, "Bạn tôi vừa báo một tin bát quái, nhãn hàng đồ nổi tiếng Tống Cư Hàn làm gương mặt đại diện trước đây hủy hợp đồng với hắn, khởi tối hắn tội làm tổn hại đến hình tượng sản phẩm, bắt đền năm trăm vạn."

Hà Cố nghĩ lúc này Tống Cư Hàn e rằng là nổi trận lôi đình.

"Chưa hết, tất cả quảng cáo trước đây của Tống Cư Hàn đều bị gỡ xuống, không được làm gương mặt đại diện, còn các buổi cocert và hoạt động đã ký kết, hiện tại phỏng chừng cũng sắp phải hầu tòa, nhà hắn có tiền đến đâu, cũng sẽ đau thịt đi." Trang Tiệp Dư hừ một tiếng, "Đáng đời lắm."

Hà Cố không rõ trong lòng là tư vị gì, cũng may Tống gia có tiền, nếu không, riêng bồi thường cũng có thể tán gia bại sản rồi."

"Bất quá Tống Cư Hàn coi như xui xẻo, hắn ta thật sự không hút, giọng hát của hắn rất quý giá, đừng nói ma túy, phải có máu mặt lắm Tống Cư Hàn mới chịu uống cùng một ly rượu, cả truyền thông Tống thị đều bị Hàn Sinh hại thảm rồi." Trang Tiệp Dư bĩu bĩu môi, "Nhưng tôi vẫn cảm thấy bọn họ đáng chịu như thế, lão già Tống Hà nham hiểm xảo trá, trong giới showbiz nổi tiếng là con sói, vì để tẩy trắng cho con trai mà thuê "thủy quân" dìm anh, thật thiếu đạo đức."

(Thủy quân: ý chỉ thuê những người đóng giả làm cư dân mạng để bôi nhọ danh dự của chú Hà.)

Thân hình Hà Cố cứng đờ:"Cậu nói cái gì?"

"Anh không biết đi? Người trong giới liếc một cái là có thể nhìn ra, người tìm công ty thủy quân, post những bài viết nửa thật nửa giả, sau đó cả đống người share điên cuồng, tạo thế, mà thể nào cũng có đứa ngốc tin tưởng a, tiếp theo thật thật giả giả nói những điều úp mở, hiện tại cả đống người thông cảm cho Tống Cư Hàn, cảm thấy hắn bị đồng tính luyến là anh đây dây dưa không dứt liên lụy. Sau lưng tất cả đều là Tống Hà làm."

Tuy rằng đã sớm có thể đoán được, nhưng nghe từ miệng người khác, Hà Cố vẫn cảm thấy lưng phát lạnh, trong chuyện này anh vô tội đến thế, đã bị Tống Hà bẻ cong thành như vậy, nếu lúc đó anh thật sự nhận tội thay Tống Cư Hàn, hiện giờ không biết anh sẽ bị lợi dụng đến mức nào, anh còn có thể yên ổn ngồi uống cà phê với bạn thế này không?

Tống Hà thật sự vừa đáng hận vừa đáng sợ.

Hà Cố trầm mặc một lúc, thấp giọng nói:" Tống Cư Hàn cũng biết phải không?"

Trang Tiệp Dư liếc nhìn Hà Cố, bĩu môi, "Sao lại không biết được, tôi đã nói rồi, người trong giới đều quá quen cái chiêu này, Tống Hà không phải người đầu tiên làm, cũng không phải lần đầu tiên làm."

Hà Cố sững sờ giây lát, đột nhiên cười nhạt một tiếng, chẳng trách gần đây Tống Cư Hàn ân cần như vậy, xem ra là thật sự có chút áy náy đối với anh a. Với Tống Cư Hàn mà nói, một tiểu nhân vật chẳng ai biết đến như anh bị dân mạng mắng chửi vài ngày, mất công việc "chẳng kiếm được mấy tiền", thì có gì ghê gớm đâu.

Trang Tiệp Dư chọt chọt eo Hà Cố, "Anh đừng khó chịu, dù sao thì về sau cũng sẽ không có gì liên quan đến bọn họ nữa, coi như bị chó cắn, hiện tại anh vừa có tiền vừa nhàn rỗi, tự tại nghỉ ngơi chút cũng rất tốt."

"Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy." Hà Cố cười nói, "Yên tâm đi, tôi sớm đã không quan tâm nữa." Nghe thấy Trang Tiệp Dư nói những lời này, anh thế mà không buồn bã hay tức giận gì cả, thậm chí không cảm thấy bất ngờ.

Phải thất vọng biết bao nhiêu, mới có thể bình thản đến thế này.

Buổi tối khi Tống Cư Hàn đến, Hà Cố chẳng nói gì, chỉ là càng nói ít hơn mấy ngày trước.

Tâm trạng Tống Cư Hàn cũng có vẻ không ổn lắm, thấy Hà Cố nói chuyện lạnh nhạt, càng không vui, tức giận nói:"Hôm nay anh lại làm sao?"

"Chẳng sao cả, chắc là đọc sách nên mệt."

"Đọc sách cũng có thể mệt." Tống Cư Hàn ăn cơm xong, tới phòng tắm rửa tay, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy trong thùng rác có một lon cola, hắn nhíu mày, gọi, "Hà Cố."

Hà Cố bước đến:"Sao vậy?"

Tống Cư Hàn hất cằm chỉ chỉ thùng rác:"Trước giờ anh không uống nước ngọt, của ai?"

Hà Cố thản nhiên nói:"Buổi chiều Trang Tiệp Dư đến đây."

Tống Cư Hàn trợn mắt:"Anh vẫn liên lạc với nó?"

"Tôi với cậu ấy là bạn, tại sao không thể liên lạc." Hà Cố dừng một chút, không chịu thua kém nói, "Cậu không thể can thiệp vào quan hệ bạn bè bình thường của tôi."

"Quan hệ bạn bè bình thường? Tiện nhân Trang Tiệp Dư quan hệ bừa bãi thế nào anh biết không?!"

"Đó là cuộc sống đời tư của cậu ấy, không liên quan đến tôi." Hà Cố đầu cũng không ngoảnh rời khỏi phòng tắm, ngồi lên giường cầm sách lên.

Tống Cư Hàn đuổi theo, nheo mắt nói:"Anh cố ý chọc giận tôi đúng không?"

"Tôi không ấu trĩ như vậy." Hà Cố bình tĩnh nói, "Tôi hy vọng cậu có thể học được cách tôn trọng người khác, chúng ta đều là người trưởng thành, có chừng mực của mình, tôi không can thiệp vào công việc và quan hệ bạn bè của cậu, cậu cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi."

"Anh giảng đạo lý quái quỷ gì với tôi!" Tống Cư Hàn cả giận nói, "Cả ngày có tám trăm người muốn dạy đời tôi, mẹ nó đến anh cũng dạy đời tôi?"

"Tôi không dạy đời cậu, tôi chỉ nói cho cậu biết thái độ của tôi."

"Thái độ? Hiện tại chúng ta không phải đang yêu đương sao, thái độ của anh lẽ nào không nên tránh làm những việc khiến người ta nghi ngờ?"

Hà Cố giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, nghe thấy ba chữ "đang yêu đương" từ miệng Tống Cư Hàn, quả thực khiến anh có chút xúc động.

Tống Cư Hàn hung hăng trừng Hà Cố, nhìn qua vô cùng không phục.

Trái tim Hà Cố mềm xuống một phần, có lẽ là bị ba chữ "đang yêu đương" nặng trịch này đối với anh mà nói quá mức chấn động, anh ngẫm nghĩ:"Được, tôi sẽ cố gắng tránh làm những việc khiến người khác nghi ngờ."

Tống Cư Hàn hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc bực bội, sau đó, hắn ngã lên giường, gối đầu lên đùi Hà Cố, rầu rĩ nói:"Cả ngày nay tôi phiền đủ rồi, anh đừng chọc giận tôi có được không?"

Hà Cố nhìn bộ dạng ủy khuất của Tống Cư Hàn, muốn cười nhưng cười không nổi. Sao có thể có người giống như Tống Cư Hàn, vờ như vô tội, làm ra chuyện tàn nhẫn nhất.

"Đau đầu, xoa bóp giúp tôi." Tống Cư Hàn bắt lấy tay anh đặt lên người mình.

Hà Cố buông sách, ấn huyệt thái dương cho hắn.

"Anh ấn là thoải mái nhất, nhưng nửa năm nay rồi anh không ấn giúp tôi."

Hà Cố tính toán, hai người đúng là nửa năm trước bắt đầu mâu thuẫn không ngừng, trùng hợp chính là lúc Phùng Tranh về nước, anh không cho rằng Phùng Tranh là nguồn gốc của những cuộc xung đột giữa họ, Phùng Tranh chỉ là chất xúc tác, châm lên ngòi nổ tích lũy bao năm nay.

Tống Cư Hàn tựa hồ cũng nghĩ tới cùng một chuyện, hắn nhắm mắt lại, âm trầm nói:" Nếu không phải Phùng Tranh, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây."

"Giống như trước đây?" Tay Hà Cố khựng lại, "Cậu rất thích như trước kia sao?"

Tống Cư Hàn ý thức được lời này không ổn, nắm lấy bàn tay Hà Cố đang định rút về, nâng mắt nhìn anh, "Tôi không có ý đó, nhưng trước đây anh đối với tôi tốt hơn nhiều so với hiện tại, bây giờ anh chẳng mấy khi nói chuyện với tôi."

Hà Cố lẳng lặng nhìn hắn, không biết nên nói gì.

Kỳ thật vốn dĩ giữa hai người không có nhiều chủ đề chung, dù sao thì cuộc sống và bối cảnh khác nhau quá xa, nên Tống Cư Hàn đến tìm anh, hầu như đều là làm tình, trước kia anh còn cố gắng muốn tìm đề tài, hiện tại không muốn nữa, anh chỉ là lười, lười tự rước nhục cho mình, chỉ vì lấy lòng Tống Cư Hàn.

Anh biết cả đời anh đều sẽ yêu con người này, nhưng anh không ép bản thân bắt buộc phải ở bên hắn nữa. Nhất là đã từng hưởng thụ ôn nhu của Tống Cư Hàn, anh cảm thấy cũng không có gì tiếc nuối.

Nhà của Hà Cố đã sửa chữa xong, nhưng để trống căn phòng một thời gian cho bớt mùi, anh liền chuyển về.

Ngày chuyển nhà hôm ấy, một mình anh bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn, tự mình sắp xếp đóng thùng đồ của Tống Cư Hàn, sau đó gửi tin nhắn cho tiểu Tùng, bảo cậu rảnh thì đến mang đi.

Dọn dẹp xong, anh tắm rửa, ăn hai phần cơm hộp lớn, rồi nằm lên giường bất động.

Anh giống như đã lâu không ăn nhiều cơm như vậy, có khẩu vị ăn cơm là chuyện tốt, cho dù là mệt chăng nữa.

Trước lúc ngủ, anh theo thói quen xem tin tức, hình ảnh đầu tiên của trang giải trí, vô cùng quen mắt, Hà Cố nhìn chằm chằm tiêu đề hai giây: Sau nghi án dính líu tới vụ hút ma túy bị bại lộ, Tống Cư Hàn đêm khuya bí mật gặp nữ diễn viên.

Anh phóng to hình ảnh, Tống Cư Hàn đội mũ lưỡi trai, đi cùng với một nữ nhân dáng người yểu điệu.

Trong báo nói, người con gái đó là người mới được công ty giải trí Tống thị hết sức PR, sư muội của Tống Cư Hàn, vì vô cùng xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất khá tốt trong giới, tốc độ hot có thể so với tên lửa, có tin đồn rằng bộ phim tiếp theo sẽ diễn cùng Yến Minh Tu, tiền đồ vô hạn.

Trong bài viết còn nghi ngờ tin tức đồng tính luyến của Tống Cư Hàn trước đây.

Hà Cố cười tự giễu, quăng điện thoại sang một bên.

Mặc dù thân thể đã rất mệt, nhưng tối đó anh vẫn mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vốn là tiểu Tùng đến lấy đồ của Tống Cư Hàn, nhưng lại đổi thành Tống Cư Hàn tự mình đến.

Thời điểm Hà Cố mở cửa liền ngẩn người:"Sao sớm thế này cậu đã đến rồi?"

Tống Cư Hàn đen mặt:"Anh bảo tiểu Tùng đến lấy đồ của tôi đi là ý gì?"

"Nhà tôi nhỏ như vậy, không để được." Hà Cố nói, "Hơn nữa, chắc cậu cũng chẳng muốn đến."

"Nhà to anh không ở, cứ phải ở đây mới chịu, anh bị bệnh à?" Tống Cư Hàn chen vào trong phòng, nhìn chung quanh, nhíu nhíu mày, không khách khí nói, "Tôi đúng là không muốn tới."

"Phòng ở lớn hay nhỏ, đối với tôi mà nói không quan trọng, có thể che gió chắn mưa là được." Tống Cư Hàn nói chuyện khó nghe không phải chuyện ngày một ngày hai, Hà Cố căn bản không chú ý, vào phòng đánh răng.

Chờ anh đi ra, nhìn thấy Tống Cư Hàn đang ngồi trên bộ sô pha anh mới mua, nhàm chán nghịch điện thoại.

Hà Cố nói:"Ăn cơm chưa?"

"Chưa, muốn ăn cháo nấm hương anh nấu."

"Không có nấm hương."

"Vậy cháo khác."

"Được." Hà Cố quay người vào bếp.

Chỉ chốc lát sau, Tống Cư Hàn đi vào, dựa tường nhìn bóng lưng Hà Cố, vòng eo gầy buộc tạp dề cùng đôi chân dài, nhìn thế nào cũng thấy gợi cảm, nhưng chiếc áo len màu xám làm bằng lông dê bảo thủ kia, lại tăng thêm vài phần hơi thở cấm dục, Tống Cư Hàn nhìn đến mức ánh mắt đều có điểm không đúng.

Hà Cố hồn nhiên không biết, bắt đầu thái rau.

Tống Cư Hàn tiến lên, ôm lấy anh từ phía sau, ái muội nói:"Tôi muốn lột quần anh ngay bây giờ."

Hà Cố cứng đờ, anh nghĩ đến tin tức tối qua, lập tức cảm thấy không thoải mái, đẩy Tống Cư Hàn ra.

Tống Cư Hàn có chút mất hứng, thờ ơ nói:"Đúng rồi, tối qua anh xem tin tức chưa?"

"Xem rồi."

"Xem rồi?" Tống Cư Hàn tiến đến bên cạnh anh, "Xem tin tức gì?"

"Cậu và nữ diễn viên hẹn hò."

Tống Cư Hàn cười nói:"Ghen rồi chứ gì?"

Hà Cố nhìn hắn một cái, không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu nấu cơm.

Tống Cư Hàn nhìn anh chằm chằm hai giây:"Anh có ý gì?"

"Cái gì có ý gì?"

"Phản ứng này của anh là sao?"

"Vậy tôi nên phản ứng thế nào?"

"Không phải anh không cho tôi ngủ cùng người khác sao?

Hà Cố đặt dao xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Hà Cố:"Vậy cậu ngủ cùng cô ta chưa?"

"Đương nhiên là chưa. Đó là tin giả thôi, gần đây không phải đang lan truyền tin đồn tôi là đồng tính luyến sao, ảnh hưởng không tốt."

"Ừm." Ha Cố tiếp tục cúi đầu thái rau. Tống Cư Hàn không thừa nhận, anh cũng chẳng thể bị điên mà nghi ngờ mãi, không có ý nghĩa.

Tống Cư Hàn lại giống như bị chọc giận, thanh điệu lập tức cất cao:" "Ừm" cái gì mà "ừm"? Anh chỉ có phản ứng thế này? Vậy mà tôi còn đặc biệt đến đây giải thích với anh, có phải anh căn bản không để ý!"

Hà Cố nhìn cũng không nhìn hắn:"Không phải cậu chưa ngủ cùng cô ta sao?"

"Chuyện tôi đáp ứng anh đương nhiên sẽ làm được, nhưng anh gặp phải chuyện này còn không phản ứng như người chết, dù tôi thật sự ngủ cùng cô ta, có phải anh cũng thấy bình thường không?" Mắt Tống Cư Hàn có chút đỏ lên, hắn không biết Hà Cố tại sao lại trở nên như vậy, không, hắn không biết tại sao bản thân lại trở nên thế này. Trước kia Hà Cố cũng ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện của hắn, hắn vẫn cảm thấy vừa lòng, hắn vừa trẻ trung vừa có tiền, dựa vào cái gì mà không vui đùa, dù sao thì Hà Cố luôn ở đó, chỉ cần hắn vươn tay liền có thể ôm anh trong lòng, vô cùng nghe lời.

Nhưng hiện tại, Hà Cố giống như người khác, ngày càng lạnh nhạt với hắn, dù hắn có thay đổi cách tán tỉnh, lãng mạn thế nào, đều giống như đàn gảy tai trâu.

Hắn thật sự muốn hảo hảo bắt đầu cùng Hà Cố, tất cả những điều Hà Cố làm, đều khiến hắn vừa cảm động vừa đau lòng, hắn ngày càng cảm thấy bản thân không thể rời xa con người này. Trước giờ hắn cũng chưa từng đối với ai tốt như vậy, nhường nhịn như vậy, nhưng Hà Cố lại tạt cho hắn từng gáo từng gáo nước lạnh.

Sao lại như vậy được?

Hà Cố lần nữa buông dao, chỉ là lần này trực tiếp dùng lực chém lên thớt, anh ngẩng đầu nhìn Tống Cư Hàn:"Cậu nói cậu không ngủ, tôi liền tin cậu, đến mức đó rồi cậu vẫn tức giận sao?"

"Anh..." Tống Cư Hàn tức đến nỗi nói không ra lời.

"Tôi biết giới giải trí các người chơi cái trò tin giả này vô cùng quen thuộc, rất nhiều tin tức không thể tin, nên tôi tin cậu, có vấn đề gì sao?"

"Cũng có rất nhiều tin tức là thật a, lẽ nào anh một chút cũng không lo lắng?" Tống Cư Hàn nói đến cuối, gần như là gào lên.

"Thật sự?" Hà Cố châm chọc nói, "Cũng đúng, quả thật có cái là thực, ví như cậu bị tên đồng tính luyến này dây dưa nhiều năm, cũng coi như có chút đáng tin đấy nhỉ."

Tống Cưu Hàn giật mình nhìn Hà Cố, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức biến mất một nửa.

Hà Cố cười cười:"Sao vậy? Cậu cảm thấy tôi sẽ không biết sao?"

Ánh mắt Tống Cư Hàn có chút né tránh, nhanh chóng nói:"Đó là do đội ngũ PR của công ty nghĩ ra, lúc ấy phải chuyển sự chú ý của công chúng."

"Ừ, hiểu." Hà Cố thản nhiên nói.

"Bố tôi bị tôi làm tức đến nỗi phát bệnh tim, tôi thực sự không dám làm trái ông." Tống Cư Hàn cúi đầu, thấp giọng nói, "Dù sao thì độ nóng qua đi sẽ không ai nhớ đến anh nữa, công việc đó của anh cũng bình thường, anh cần tiền tôi cho anh là được."

Bàn tay buông thõng bên người của Hà Cố nắm thành quyền.

Thật thú vị, y hệt như những gì anh nghĩ.

Tống Cư Hàn xoa xoa tó anh, ôm anh vào lòng, rầu rĩ nói:"Mọi chuyện đã qua rồi, anh đừng tức giận nữa, hiện tại không phải rất tôt sao, anh cũng đừng tìm việc nữa, để tôi nuôi anh được không?"

"Cậu yên tâm đi." Ánh mắt Hà Cố trống rỗng, "Tôi không tìm được việc nữa rồi."

Anh không nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ là người hy vọng kết thúc mối quan hệ này -- khi mà anh ở bên Tống Cư Hàn, cảm nhận được biết bao sự đau khổ cùng hèn mọn.