Chương 29: Chương 29

Hà Cố cả đêm ngủ không ngon, nhiệt độ máy sưởi trong phòng bật quá cao, mà Tống Cư Hàn trời sinh thể nhiệt, hắn còn cứ dán lấy anh, nửa đêm anh tỉnh giấc hai lần vì nóng, nhưng lại không muốn đánh thức Tống Cư Hàn, anh thà Tống Cư Hàn cứ ngủ như vậy, còn tốt hơn là hai người tỉnh táo xấu hổ đối mặt nhau.

Chịu đựng đến hơn 6 giờ sáng, anh thực sự ngủ không nổi nữa, xuống lầu chạy bộ hai vòng, thuận đường mua thêm bữa sáng.

Chạy bộ buổi sáng thực sự vô cùng có lợi cho việc giúp đầu óc thanh tỉnh, anh tỉnh táo lại từ trong sự tồi tệ khó có thể hình dung, tinh thần suy sụp ngày hôm qua, anh cảm thấy rất buồn cười, hôm qua anh xấu hổ cái gì? Mối quan hệ giữa anh và Tống Cư Hàn vốn dĩ là như thế, Tống Cư Hàn vốn dĩ cũng là người như vậy, lẽ nào anh mới biết ngày đầu tiên sao?

Bình tĩnh suy nghĩ một chút, số lần ở cùng nhau của hai người gần đây liên tiếp vượt quá mức quy định, đều xuất phát từ việc Phùng Tranh đột ngột về nước, có lẽ đây là một cơ hội, để anh có thể thoát ra dưới cái bóng của Tống Cư Hàn, anh đã ngày càng thích ứng với chuyện dần dần rời xa Tống Cư Hàn, nói không chừng, nói không chừng thực sự có một ngày, anh có thể rời đi trước.

Ăn xong bữa sáng, Hà Cố thay quần áo, tìm vali, bắt đầu thu dọn hành lí, anh đã đặt vé máy bay sớm mai tới Thượng Hải.

Lúc này, Tống Cư Hàn dụi mắt bước ra từ phòng ngủ, vừa thấy Hà Cố thu dọn hành lí lập tức tỉnh táo:"Anh đang làm gì thế?"

Hà Cố đầu cũng không ngẩng:"Đi công tác." Anh lướt qua Tống Cư Hàn vào phòng ngủ lấy quần áo, "Bữa sáng của cậu ở trên bàn."

"Khi nào đi công tác?"

"Ngày mai."

"Ngày mai?" Tống Cư Hàn nhíu mày, "Tôi thuê máy bay tư nhân rồi, định đưa cả nhóm đi nghỉ phép ở đảo Saipan, anh cũng cùng đi đi."

"Tôi phải đi công tác." Hà Cố lựa ra hai chiếc áo choàng tắm đặt vào trong vali.

Tống Cư Hàn nhìn bộ dạng mắt chẳng thèm nâng của Hà Cố, trong lòng dâng lên ngọn lửa vào buổi sớm, hắn bước lớn đến chỗ Hà Cố, nắm cánh tay anh trực tiếp kéo anh từ dưới đất lên, Hà Cố giật mình, bị ép phải nhìn Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn nheo mắt:"Hà Cố, anh đang trốn tránh tôi sao?"

"Trốn tránh...không có."

"Anh còn không dám nhìn thẳng vào tôi, vẫn dám nói không trốn tránh tôi?"

Hà Cố thở dài:"Tôi thực sự phải đi công tác, cậu ăn sáng đi."

"Anh đi công tác mấy ngày?"

"Chưa xác định."

"Chúng tôi đi đảo Saipan chơi 10 ngày, anh công tác xong thì đến luôn đi."

Ánh mắt Hà Cố có chút lảng tránh:"Tôi...thực sự không rõ lúc nào có thể làm xong."

"Anh còn dám nói không trốn tránh tôi?!" Tống Cư Hàn tức dến mức nắm chặt vạt áo anh, "Gần đây anh rốt cục làm sao? Vì Phùng Tranh sao? Vì hôm qua sao?"

Hà Cố bắt lấy tay Tống Cư Hàn, chậm rãi rút cổ áo của mình ra, nhẹ giọng nói:"Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là công việc khá bận thôi."

Thái độ không mặn không nhạt của Hà Cố, khiến Tống Cư Hàn có một cảm giác thất bại như nện một cú vào bông vậy, hắn quả thực là nổi cơn tam bành:"Chắc anh vẫn tức giận vì chuyện hôm đó đi? Cmn hôm đó tôi hồ đồ, tôi cũng hối hận rồi, nếu không phải anh lừa tôi trước, tôi lại uống rượu, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử vậy với anh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm qua, tôi từng làm anh bị thương chưa? Tôi nói rồi, anh có thể đánh tôi, anh muốn được bồi thường cái gì cứ việc mở miệng, anh cứ giấu hết trong lòng thế thì có tác dụng gì?!"

Hà Cố thở dài:"Đánh cậu sẽ không khiến tôi thoải mái."

"Vậy thế nào mới có thể khiến anh thoải mái?"

"Tại sao cậu phải để ý tôi có vui hay không?" Hà Cố hỏi vặn.

Tống Cư Hàn nhất thời nghẹn lời, đôi mắt trong veo, sạch sẽ kia của Hà Cố khiến hắn có chút không thể nhìn thẳng, nhất thời hắn chẳng biết trả lời ra sao.

"Cậu xin lỗi, tôi chấp nhận rồi, giờ cậu đi ăn cơm đi." Hà Cố tiếp tục ngồi xổm xuống thu dọn hành lý.

Tống Cư Hàn từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Hà Cố, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói, người này rõ ràng ở ngay trước mặt, mà dường như càng bước càng xa.

Hà Cố vừa thu dọn, ánh mắt lại đang trộm liếc chân Tống Cư Hàn, thấy hắn mãi không đi, ngược lại lúc nào cũng có thể cảm nhận được ánh mắt muốn nhìn xuyên thấu người từ bên trên ập xuống, thực sự khiến người ta khó chịu, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu:"Không ăn cơm à?"

"Anh ăn với tôi." Tống Cư Hàn cứng rắn nói.

"Tôi ăn rồi."

"Anh ngồi đó nhìn tôi ăn."

Hà Cố đứng dậy:"Đến đây đi."

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Tống Cư Hàn do dự một lát mới bắt đầu ăn. Hà Cố thực sự cứ thể nhìn hắn.

Đôi khi nhìn Tống Cư Hàn thế này, Hà Cố thường cảm thấy khó tin, sao có thể cùng người này đi qua nhiều năm như thế chứ? Anh của nhiều năm trước, sao có thể thích hắn như bị ma xui quỷ khiến vậy? Có lẽ chính là vì trước giờ chưa từng chân chính đạt được, nên trong lòng tồn tại một chấp niệm không thể bỏ xuống chăng.

Tống Cư Hàn ăn hai miếng, ngẩng đầu nhìn Hà Cố:"Công tác xong thì đến luôn, biết chưa?"

"Năm trước còn có nhiều việc lắm, tôi thực sự không có kỳ nghỉ, ông chủ không có khả năng cho phép tôi nghỉ đâu."

Tống Cư Hàn nhăn mày, ngữ khí mang theo trào phúng:"Đây là tự anh không đến, vậy tôi đành đưa người khác đi."

Hà Cố cụp mắt, "ừm" một tiếng.

Tống Cư Hàn ném đôi đũa cái "bốp", hai tay khoang trước ngực, nâng cằm nhìn Hà Cố:"Cái người hôm qua ở phòng nghỉ, là người mẫu đang rất hot gần đây, dáng người đẹp vô cùng, anh nên chịu khó rèn luyện thân thể chút, dạo này eo không đủ săn chắc đâu."

Hà Cố gật gật đầu, không đáp.

Có lẽ là trái tim đã chịu đủ vết dao chém, nên kiểu gây sự nho nhỏ này chẳng hề hấn gì đối với anh cả (Đoạn này chém =)))

"Anh nói tôi nên đưa ai đi đây? Mang người có vóc dáng đẹp, hay là giọng hát hay, hay là dịu dàng biết chăm sóc người khác? Tôi muốn mang theo một người con gái, nếu không bị chụp lại phiền toái." Tống Cư Hàn vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Hà Cố.

Hà Cố lại gật gật đầu.

Tống Cư Hàn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.

Hà Cố vẫn là lẳng lặng nhìn, anh nghĩ, chung quy sẽ có một ngày, anh chỉ có thể nhìn Tống Cư Hàn, thậm chí còn không được khoảng cách tốt thế này.

Tống Cư Hàn ăn xong liền đi, hắn vừa đi, Hà Cố liền cảm thấy sức lực thân thể bị rút cạn kiệt, ngồi trên sofa nửa ngày cũng chưa trở lại bình thường.

Kỳ thật Hà Cố có thể cảm giác được sự lo âu cùng bất mãn của Tống Cư Hàn, bởi vì hắn đã quen nắm giữ mọi thứ, đột nhiên phát hiện lực khống chế có chút buông lỏng, nên cảm thấy không quen, tức giận vì quyền uy bị xúc phạm. Nếu anh cứ tiếp tục "không thức thời" thế này, hai người thực sự sắp chơi xong rồi.

Anh rơi vào một mâu thuẫn vô cùng thống khổ, một mặt, vừa nghĩ đến phải cắt đứt với Tống Cư Hàn, anh liền chẳng biết ngày thứ hai tỉnh lại bản thân sẽ thế nào, nhưng mặt khác, nơi sâu trong nội tâm anh mong chờ nhát dao trí mạng ấy, anh muốn được thoải mái, một kích trí mạng, còn hơn ngày càng thối nát thế này. Vết thương trên người mãi không thể lành, đã hơn 6 năm, anh thực sự mệt mỏi rồi.

Buổi sáng hôm sau, Hà Cố xách vali đơn giản, lên máy bay, tiến thẳng đến Thượng Hải.

Thượng Hải dù sao cũng là ở phía nam, ấm hơn Bắc Kinh nhiều, Hà Cố vừa xuống máy bay, liền cảm thấy hơi ẩm ập tới, ngay cả hô hấp cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Anh bắt xe tới khách sạn, sau đó gửi tin nhắn cho mẹ, hẹn buổi trưa ăn cơm.

Anh đặt hành lí xuống, sắp xếp một hồi, cầm vòng cổ trân trâu đen mua ở sân bay lên, bắt taxi đến nhà hàng.

Anh hình như 4, 5 năm không gặp mẹ, trước khi gặp mặt, anh thế mà có chút căng thẳng.

Gõ cửa phòng, một nữ nhân mặc áo màu vàng nhạt, trang điểm xinh đẹp đứng lên, vẻ mặt có chút kích động.

Hà Cố ngẩn người, trong phòng còn có một bé gái tầm 8, 9 tuổi.

"Hà Cố." Tôn Tình bước lớn tiến lên, bối rối kéo cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn con trai mình.

"Mẹ." Hà Cố vỗ vỗ lưng bà, thanh âm bất giác ôn nhu vài phần.

Bà phúc hậu hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng già hơn so với tưởng tượng, thời gian quả thực là liều thuốc chữa lành vết thương, đối diện với mẹ, anh phát hiện bản thân đã chẳng còn oán giận như lúc đầu nữa.

Hốc mắt Tôn Tình đỏ bừng, hai tay bà cứng nhắc, thăm dò muốn ôm Hà Cố một chút, nhưng lại dường như không dám làm bừa.

Hà Cố chủ động khom eo ôm bà, nữ nhân thấp bé này có trí tuệ cùng cường thế hoàn toàn tương phản với vóc người, nhưng khi làm mẹ thì không có bất đồng lớn lắm.

Tôn Tình dùng sức ôm chặt Hà Cố, ngón tay cẩn thận vuốt tóc Hà Cố, cố nén không bật khóc.

Bé gái kia hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Tôn tình buông anh ra, ngại ngùng nói:"Vẫn chưa giới thiệu, đây là con cái của mẹ với chú Lý, năm nay 9 tuổi, tên là Tố Tố. Tố Tố, con qua đây."

Tố Tố tiến tới.

"Tố Tố, đây là anh trai con, mẹ từng kể với con đó."

Tố Tố ngẩng đầu nhìn Hà Cố, dùng khẩu khí của một "người lớn nhỏ" nói:"Anh trai lớn lên đẹp trai ghê, giống con."

Tôn Tình và Hà Cố đều nhịn không được bật cười. Tôn Tình xoa đầu bé:"Nói bậy, nếu giống cũng là con giống anh trai."

Tố Tố chớp chớp mắt:"Anh già thế này, em gọi anh là chú nhé." Nói xong bắt đầu cười.

"Đừng không biết lớn nhỏ."

Hà Cố cười nhạt:"Không ngờ con còn có em gái." Anh dùng ngón tay cọ cọ gò má Tố Tố, Tố Tố có chút xấu hổ cắn môi.

Tôn Tình hơi mất tự nhiên:"Mẹ quên mất, chưa nói với con."

Hà Cố đương nhiên biết không phải bà quên, chỉ là không dám nói, nhưng anh không để ý, nếu anh vẫn để ý, hôm nay đã chẳng chủ động đến xem.

"Tới đây, ngồi đi."

Ba người ngồi xuống, Hà Cố nhìn kỹ người mẹ nhiều năm không gặp:"Mẹ, mẹ gầy đi nhiều." Tôn Tình không chỉ gầy,cho dù trang điểm, cũng có thể nhìn ra khí sắc không tốt, cả người đều như rất mệt mỏi.

"Ai, công việc bận quá." Tôn Tình gắp miếng thịt cho Hà Cố, "Con cũng vậy, sao lại đen hơn trước rồi, ăn nhiều vào."

"Cả ngày chạy quanh công trường, phải phơi nắng."

"Con ở Nam Sang công tác ra sao?"

"Cũng ổn, đủ ăn đủ uống." Hà Cố nhớ ra cái gì, lấy vòng cổ ra, "Quà tặng mẹ."

Tôn Tình rất vui mừng mở ra:"Đẹp quá, cảm ơn con." Bà cầm vòng cổ lên, yêu thích không buông. Kỳ thật khối ngọc bà đeo trên cổ kia không biết đáng giá hơn chuỗi vòng trân trâu này biết bao nhiêu lần, nhưng bà lập tức cởi vòng phỉ thúy xuống, bảo Hà Cố đeo vòng trân trâu lên cho bà.

Tố Tố tiến đến gần:"Mẹ ơi, cái này có phải rất đắt không?"

"Đúng vậy, anh trai từ nhỏ đã học giỏi, giờ công việc tốt, Tố Tố phải học tập theo anh, biết chưa?"

"Vâng." Bé vừa nghe đến học hành liền quay đầu.

Lúc ăn cơm, Tôn Tình không ngừng gắp thức ăn cho Hà Cố, hỏi anh sống thế nào, cuối cùng rốt cục hỏi đến vấn đề quan trọng:"Con có bạn gái chưa?"

Hà Cố lắc đầu:"Công việc bận, con không có thời gian yêu đương."

"Con cũng chẳng còn nhỏ nữa, ở một mình cô đơn lắm."

"Để xem duyên phận đi." Hà Cố nói cho có lệ.

Cơm nước xong, Tôn Tình nói với Tố Tố:"Tố Tố, không phải con muốn đến đại sảnh ngắm rùa biển à, con đi xem đi, mẹ nói chuyện với anh trai."

"Vâng." Tố Tố chạy đi ngay.

Hà Cố biết mẹ có chuyện muốn nói, hơn nữa trực giác cho biết có liên quan tới Tố Tố, nếu không tại sao lúc trước chưa từng đề cập, lần này lại đường đột đưa đến đây?

Tôn Tình nhìn về hướng Tố Tố chạy, thở dài:"Tố Tố mới 9 tuổi."

Hà Cố nhíu mày:"Mẹ, sao vậy?"

Tôn Tình quay mặt nhìn Hà Cố, thương cảm nói:"Hà Cố, hôm nay con có thể đến thăm mẹ, mẹ thực sự vô cùng vô cùng vui, thực ra mẹ luôn muốn đi thăm con, nhưng mẹ không dám, mẹ biết, trong lòng con trước giờ chưa từng thực sự tha thứ cho mẹ."

"Mẹ, đều qua rồi, đừng nói nữa." Kỳ thực Hà Cố hiểu rõ, mấy năm trước, Tôn Tình quả thực không muốn gặp anh, điều bà không thể đối mặt không phải là đứa con trai này, mà là sự thật bà từng sinh con cho một người đàn ông mà bản thân xem thường, phí hoài cả tuổi thanh xuân.

Nhưng thời gian cuối cùng sẽ thay đổi tất cả, giống như anh tha thứ cho quá khứ, Tôn Tình cũng hoài niệm tình mẫu tử.

"Mẹ muốn gặp con rất lâu rồi, vốn dĩ định qua năm nay, bất luận thế nào cũng phải đoàn tụ với con một lần, chẳng ngờ con chủ động đến, mẹ thật sự..." Cảm kích trong mắt Tôn Tình không chút giả dối, "Con trai, mấy năm nay là mẹ không tốt với con."

Trong lòng Hà Cố rất khó chịu, anh khàn giọng nói:"Mẹ, qua hết rồi." Nếu hôm nay anh không đến, có lẽ anh sẽ không ý thức được, trên thế giới này ngoại trừ Tống Cư Hàn, vẫn có người có thể chạm tới trái tim anh, nói không chừng là trong tiềm thức anh cự tuyệt vướng bận này, cho nên dứt khoát không gặp, tính cách thế này của anh, sẽ bởi vì lo lắng mất đi mà tình nguyện không có.

Tôn Tình thở dài:"Hà Cố, mẹ nói với con một chuyện, con đừng quá khó chịu, sớm muộn con cũng phải biết."

Trong lòng Hà Cố căng thẳng:"Sao vậy?"

"Mẹ mắc bện ung thư vú."

Hà Cố ngồi thẳng người:"Nghiêm trọng không? Có thể chữa không?"

"Giờ mới là giai đoạn 2, có thể chữa, nhưng hiệu quả trị liệu khó mà nói." Tôn Tình nắm tay Hà Cô, "Sự nghiệp hiện tại của mẹ khá tốt, đã thực hiện được lý tưởng thời trẻ, mẹ nghĩ rằng mình sẽ thỏa mãn, nhưng hôn nhân thì thùng rỗng kêu to, giờ ngay cả sức khỏe cũng không còn, đây có lẽ là trừng phạt đối với mẹ."

Hà Cố không ngờ sẽ nghe được chuyện thế này, anh cứ nghĩ rằng mẹ anh sống rất tốt, anh còn từng mua cổ phiếu của công ty mẹ anh, vẫn luôn là một cổ phần tốt đẹp. Lúc này anh thực sự có chút hối hận, nếu anh không đến, ít nhất trong ấn tượng mẹ đều sống tốt.

Khi Tôn Tình nói những lời này đều rất bình tĩnh:"Kỳ thật không có gì, người đến tuổi, sao có thể không bệnh không tật, điều vướng bận duy nhất trong lòng mẹ, chính là Tố Tố."

"Tố Tố không phải rất ổn sao?"

Tôn Tình lắc lắc đầu, ánh mắt nhất thời lộ ra vài phần khôn khéo quả quyết:"Lão Lý có hai người con trai, đều sấp sỉ tuổi con, mặc dù Lão Lý cũng thương Tố Tố, nhưng ông ấy và bố ông ấy đều trọng nam khinh nữ, hai thằng con trai cũng chẳng phải người an phận thủ thường, nếu mẹ đi sớm, e rằng Tố Tố chỉ có thể thừa hưởng được chút quà cưới, điều này mẹ tuyệt đối không cho phép."

"Hiện tại lo lắng việc này không phải quá sớm ạ, bệnh của mẹ vẫn rất có hy vọng, Tố Tố cũng còn nhỏ."

"Con trai, chuyện này con theo mẹ đi, mẹ con chúng ta đều là tính cách lo trước tính sau, huống hồ đây là chuyện liên quan đến con gái mẹ." Tôn Tình tha thiết nhìn Hà Cố, "Nếu mẹ không mắc bệnh, mẹ chẳng sợ gì cả, nhưng giờ mẹ thực sự lo lắng một khi ngã xuống, Tố Tố sẽ chịu khổ, con trai, hiện tại mẹ biết phải nhờ cậy ai rồi, con có thể giúp mẹ không?"

Hà Cố kinh ngạc nói:"Mẹ, con có thể giúp mẹ cái gì?"

"Nhiều năm qua mẹ nợ con, mẹ muốn cho con tiền con cũng không cần, mẹ và lão Lý đã không còn tình cảm, chỉ còn lại tài sản không dễ chia, mới phải miễn cưỡng sống với nhau, đợi sau khi Tố Tố trưởng thành, con chỉ cần trả một nửa cho nó là được."

"Mẹ..." Hà Cố nhịn không được lùi về sau, trong đầu có chút không theo kịp tiết tấu này, anh chẳng qua đến ăn bữa cơm, sao lại sinh ra nhiều việc thế này?

Tôn Tình nắm lấy tay anh, không cho anh lùi bước:"Con trai, mẹ tin con, từ nhỏ con đã không xem trọng tiền bạc, ngoài con, mẹ có thể tin ai nữa đây?"

Hà Cố hít sâu một hơi:" Mẹ, để con thích ứng chút đã..."

Tôn Tình gắt gao nắm chặt tay anh, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Hà Cố nhắm mắt, rồi lại mở ra, tâm tình bình tĩnh hơn:"Mẹ, mẹ làm thế này có phải quá lỗ mãng rồi không, hẳn là vẫn còn cách khác, chưa đến nỗi làm cực đoan như vậy chứ, mẹ làm thế này không phải hoàn toàn trở mặt với chú Lý sao."

"Mẹ không quan tâm, ông ấy không phải người như trước đây nữa, mẹ cũng vậy." Vành mắt Tôn Tình có chút đỏ lên, "Lúc đầu khi bọn mẹ cùng lập nghiệp, vô cùng gian khổ, nhưng đều rất vui vẻ, tình cảm rất tốt, hiện tại tât cả đều đã thay đổi, Tố Tố nhỏ như vậy, nếu mẹ buông tay đi mất, lão Lý là người giám hộ duy nhất của con bé, đến lúc đó đồ của mẹ, còn không phải mặc bố con họ sắp đặt. Con là con trai mẹ, mẹ để lại cho con phần lớn di sản, về tình về pháp đều hoàn toàn không có vấn đề."

Hà Cố vẫn là có chút mơ hồ, anh thở dài:"Mẹ, đây chẳng phải chuyện nhỏ, không phải thời gian một bữa con là có thể nói rõ."

"Mẹ hiểu, mẹ cũng không bảo con quyết định ngay bây giờ, nhưng đây chung quy không phải việc xấu, đúng không?" Tôn Tình nhẹ giọng nói, "Hy vọng duy nhất của mẹ, chính là con có thể thay mẹ chăm sóc em gái con, cho dù con không muốn ở cùng nó cũng không sao, chỉ cần chăm sóc tốt nó, bảo đảm sau này nó có được thứ nó nên hưởng."

"Con, con suy nghĩ chút đã." Trong lòng Hà Cố rất rất không muốn đồng ý, anh là người rất sợ phiền phức, anh luôn không màng danh lợi tiền bạc, nhất là quá nhiều tiền, đối với anh mà nói chỉ là chữ số, không có ý nghĩa gì lớn lao lắm, so sánh mà nói, bởi vì một khoản tiền lớn mà có khả năng gây ra các loại phiền phức, hoàn có thể khiến anh lùi bước. Nếu là người khác, anh nhất định sẽ từ chối ngay lập tức.

Nhưng đây là mẹ anh gởi gắm. Anh từ chối thế nào đây?

Anh vô cùng hối hận đến đây lần này, nhưng kỳ thật anh sớm muộn đều phải đối mặt.

Ngày đó, ăn cơm xong, Tôn Tình đưa anh về khách sạn, hai người lại ở trong phòng trò chuyện rất lâu, đa số đều là tìm hiểu cuộc sống của đối phương trong những năm này, cuối cùng Tố Tố buồn ngủ tới mức sắp ngủ trên giường Hà Cố, Tôn Tình mới từ biệt, nói ngày mai đưa anh đi dạo.

Tôn Tình đi rồi, Hà Cố cẩn thận nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm nay, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Có người muốn cho anh tiền, anh lại không muốn nhận, còn chẳng thể từ chối.

Mẹ nói đúng, có tiền dù sao thì cũng không phải chuyện xấu, nếu đã không thể từ chối, thì nên nghĩ theo hướng tốt, sau đó cố gắng giải quyết phiền phức.

Ở Thượng Hải hai ngày, Tôn Tình thực sự đem hết khả năng để tiếp đãi, hận không thể bù đắp cho thiếu sót nhiều năm qua, Hà Cố cùng Tố Tố cũng bắt đầu thân quen, bé gái này mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng thông minh lương thiện, rất khiến người ta yêu thích.

Lúc gần đi, Tôn Tình nắm tay anh, dặn dò anh nghiêm túc suy nghĩ, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể bày tỏ với bà.

Hà Cố vừa về đến Bắc Kinh, tựa như có cảm ứng, điện thoại công việc liên tiếp gọi đến, vốn dĩ nên là ngày mai đi làm, anh đã đến công ty trước một ngày.

Tới văn phòng, mấy đồng nghiệp nữ đang trò chuyện bát quái, giọng của chị gái bộ phận hành chính thích giới thiệu đối tượng cho người ta vẫn to như ngày nào:"Aiyo mấy minh tinh này a, cả đám nam nữ lộn xộn chỉ mặc áo tắm chơi đùa, có phải quá phóng khoáng rồi không."

"Người ta ở biển mà, không mặc áo tắm thì mặc cái gì." Một cô gái là fan cứng của Tống Cư Hàn ở phòng làm việc giải thích.

Trần San vừa thấy Hà Cố đến, giật mình thon thót, khẩn trương đứng lên:"Hà tổng, sao anh đã về rồi?"

"Có chuyện nên về trước kỳ hạn." Hà Cố nhìn quét một lượt, ra vẻ nghiêm túc nói:"Thời gian đi làm còn tán gẫu linh tinh, hử?"

Mấy người lập tức giải tán.

Khi Hà Cố đi qua văn phòng của Trần San, nhìn thấy báo đặt trên bàn của cô, là ảnh chụp trộm Tống Cư Hàn đưa nhóm đi đảo Saipan mở party, dùng những từ ngữ có chút phóng đại, cố ý hút mắt người đọc, kỳ thật Hà Cố vừa nhìn liền thấy rất nhiều người mang theo vợ hoặc là bạn trai, bạn gái, không thể vui chơi quá đà, chỉ là giới truyền thông cố tình làm lớn chuyện. Nhưng Tống Cư Hàn quả thực rất gần gũi với một nữ nhân.

Trần San sợ anh tức giận, nhỏ giọng nói:"Hà tổng, chúng tôi nghỉ ngơi chút thôi, chưa nói được lâu đâu."

Hà Cố mỉm cười:"Trêu cô thôi, không sao, cô gọi bọn tiểu Trần đến đây, đem lên tập tài liệu về hạng mục mới nhất, tôi mở cuộc họp."

"Ai." Trần San ngẫm nghĩ, "Hà tổng, không phải anh cũng thích Tống Cư Hàn hả?"

Biểu tình Hà Cố cứng đờ:"Cái gì?"

"Buổi concert của Tống Cư Hàn lần trước đó, tôi nhìn thấy anh trên TV, anh có bạn làm trong đó hả? Vậy mà được đứng bên cạnh sân khấu."

Hà Cố ho nhẹ một tiếng:"Ừm, bạn tôi làm ở trong sân vận động, hôm ấy vừa hay không có việc nên đến xem."

"Oa, hâm mộ Hà tổng quá, vậy anh có tiếp xúc với Tống Cư Hàn trong cự li gần không? Xin chữ ký chưa?" Ánh mắt Trần San phát sáng nhìn Hà Cố. Từ sau khi Trần San phát hiện ra tính hướng của anh, liền giống như có tình bạn chia sẻ bí mật với anh, quan hệ gần gũi không ít, nói chuyện cũng không câu nệ như trước nữa.

"Không, nhiều người lắm."

"Oh, vậy anh ở chỗ gần như vậy, da của Tống Cư Hàn có đẹp không? Chiều cao thực sự là 1m88 sao? Có phải là chém gió không?"

Hà Cố nói:"Đẹp, cao 1m88, cô còn không đi thông báo cho tiểu Trần?"

Trần San run run bả vai, như bừng tỉnh từ trong mộng:"Hà tổng tôi sai rồi."

"Mau đi đi."

Hà Cố liếc bộ dạng thoải mái cười nhẹ của Tống Cư Hàn trên báo, trong lòng dâng lên một trận đau đớn.