Chương 19: Chương 19

Hà Cố cảm giác hốc mắt nóng rực, tầm mắt nhất thời có chút mơ hồ.

Tống Cư Hàn vừa cười vừa nói:"Hà Cố, anh tưởng là thật à? Dù sao thì anh cũng là một thuần gay, sao còn không hiểu quy tắc bằng kẻ nửa chừng xuất gia như tôi vậy?"

"...Quy tắc?" Hà Cố nhắc lại hai từ này, giống như đang nuốt thuốc độc.

"Chúng ta chỉ ngủ có một đêm thôi, tôi phải chịu trách nhiệm với anh hả? Nếu không thì tôi lấy anh?" Tống Cư Hàn vẻ mặt toàn là châm chọc.

Trong mắt Hà Cố hiện lên một tia hung ác, anh nắm cổ áo Tống Cư Hàn, hung hăng đẩy hắn vào tường.

Tống Cư Hàn có chút kinh ngạc, hắn cầm cổ tay Hà Cố, nửa uy hiếp nửa đùa đùa nói:"Hà Cố, tốt nhất anh đừng làm ra những hành vi kích động, may mà anh không đánh lại tôi, nếu anh thực sự đánh tôi, thì anh chết chắc."

Tròng mắt Hà Cố nổi đầy tơ máu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cả đời này, anh chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, anh cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó bị xé xách, máu tươi chảy xuống nền đất.

Gương mặt trước mắt khiến anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, từ lần đầu quen biết cho tới hiện tại, anh âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Tống Cư Hàn, chỉ vì một buổi chiều học chung trong lớp ấy, sự rung động trước kia chưa từng có mà người này đem đến cho anh, lần đầu tiên khiến anh biết được thích là loại tâm trạng tốt đẹp thế nào.

Nếu bọn họ không gặp lại nhau, anh đối với Tống Cư Hàn, sẽ thủy chung chỉ là tình cảm của một fan với thần tượng, chứ sẽ không giống như tình trạng hiện giờ, thích đến nỗi không thể cứu vãn được nữa.

Kết quả, Tống Cư Hàn coi anh là gì...

Tống Cư Hàn nhìn gương mặt có chút vặn vẹo của Hà Cố, thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu anh:"Anh đừng nghiêm túc thế này được không, sớm biết anh chơi không nổi, tôi đã chẳng tìm anh rồi."

Chơi không nổi

Hà Cố nhớ tới lời bản thân nói với Phùng Tranh, anh nói "cũng không phải tôi chơi không nổi", khi chém gió thì tự nhiên thế, giờ thì sao? Anh chưa từng nghĩ chỉ là chơi đùa, nói gì việc chơi nổi hay không chứ.

Ngữ điệu của Tống Cư Hàn trở nên ôn nhu mà có mê lực:"Chúng ta như vậy không tốt sao? Hà Cố, tôi rất thích anh, nhưng tôi còn trẻ, tôi chưa muốn yêu đương, anh cũng trẻ vậy, hà tất phải nghiêm túc quá. Thứ anh muốn, tôi đều có thể cho anh, có gì đáng tức giận chứ."

Toàn thân Hà Cố tràn đầy cảm giác vô lực, anh chậm rãi buông lỏng cổ áo Tống Cư Hàn, mạnh mẽ áp dòng máu đang chảy cuồn cuộn xuống, trầm mặc vài giây, gật gật đầu, bình tĩnh đến khác thường:"Cậu nói đúng."

Tống Cư Hàn, cậu nói đúng, hà tất phải nghiêm túc quá.

Anh cũng chẳng thiếu mất miếng thịt nào, còn được ngủ cùng người mình muốn ngủ, nếu chỉ là bạn giường, cỡ như Tống Cư Hàn đúng là quá cao rồi, chỉ cần anh không nghiêm túc là được.

Hà Cố nắm tay thành quyền, áp chế sự đau đớn trong lồng ngực khiến anh khó có thể hô hấp kia, mặt không biểu cảm nhìn Tống Cư Hàn:"Cậu chơi đi, tôi đi trước."

Tống Cư Hàn nhíu nhíu mày:"Hà Cố, chuyện này...Tại lúc bắt đầu tôi không nói rõ với anh, tôi tưởng anh hiểu. Tôi sẽ bồi thường cho anh, anh muốn gì cứ việc nói ra."

"Cậu bảo chưa nói rõ, là phần nào?"

Tống Cư Hàn nghẹn lời.

"Là chỉ phần chơi đùa cùng tôi, hay là phần chỉ vì cạnh tranh với Phùng Tranh nên mới đến trêu chọc tôi?"

Sắc mặt Tống Cư Hàn có chút không được tự nhiên:"Đây là Phùng Tranh nói với anh?"

"Nếu không thì?"

Tống Cư Hàn trầm mặc một lúc:"Hà Cố, anh theo tôi đi, tôi trước giờ đối với người ta không tệ, anh nghĩ thoáng hơn chút, ở cái tuổi này của chúng tôi, có mấy người đứng đắn đâu."

Hà Cố nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, ước chừng nửa phút sau mới nói:"Được."

Anh khi đó, thực quá trẻ, còn quá ngu ngốc. Tự cho rằng đã làm ra một quyết định vừa tiêu sái vừa trưởng thành.

Chuyện như thất tình, nên chỉ là một bản nhạc đệm trong cuộc đời anh, đau đớn cũng qua rồi, nếu anh vẫn có chút mê luyến Tống Cư Hàn, vậy làm bạn cũng không hẳn là không thể, anh lại chẳng có gì để mất, thậm chí anh còn giận dỗi nghĩ, đều là đàn ông, Tống Cư Hàn có thể chơi, anh có gì mà không thể chơi?

Lúc ấy, anh không hề dự liệu tới, đó sẽ là tổn thất nặng nề nhất, không thể vãn hồi nhất, lệch lạc nhất trong cuộc đời anh. Niềm yêu thích của anh đối với Tống Cư Hàn, không biến mất vì lòng dạ và thời gian, ngược lại còn càng lúc càng nồng nhiệt, khi anh đột nhiên kinh ngạc phát hiện, anh sớm đã đi quá xa, quá sâu, không thể quay đầu nữa.

Hà Cố mở to mắt, nhìn trần nhà quen thuộc.

Nghĩ chuyện trước kia, cư nhiên liền ngủ trên sofa như vậy,việc xưa được kết thành một câu chuyện, đi vào trong giấc mộng của anh. Sáu năm rồi, tất cả những chi tiết lúc đó, anh vẫn có thể nhớ rõ như vậy.

Nhớ nhất là Tống Cư Hàn mê hoặc anh đến mức thần hồn điên đảo thế nào, sau đó lại dùng hai ba câu khiến gò má anh đau đớn, trái tim vỡ vụn ra sao, càng nhớ rõ Phùng Tranh giận không thể xá đối với quyết định của anh, nhớ nụ hôn xúc động, thô bạo mà ngây ngô đó của Phùng Tranh.

Anh biết, bởi vì chuyện của anh, Tống Cư Hàn từng đi tìm Phùng Tranh, hoặc là Phùng Tranh đi tìm Tống Cư Hàn, hai người còn nổi lên xung đột không nhỏ, nhưng anh không biết rốt cục phát sinh chuyện gì, chỉ là Phùng Tranh giận dữ xuất ngoại, đi những sáu năm liền.

Anh cũng nhớ rõ, trong sáu năm này, Tống Cư Hàn chơi chiêu lúc thì làm anh tổn thương lúc lại ôn nhu dịu dàng thế nào, trói chặt anh lại, khiến anh chẳng thể thoát ra được.

Anh thực sự từng hạ quyết tâm muốn "chơi đùa" cùng Tống Cư Hàn, muốn phát tiết hết những mê luyến đối với Tống Cư Hàn, hết nghiện rồi, anh liền có thể không chút nuối tiếc tiêu sái rời đi, cuộc đời hiếm có vài lần làm càn, anh không cảm thấy bản thân khác người. Không ngờ, Tống Cư Hàn vẫn là Tống Cư Hàn đó, nhưng anh đã chẳng thể dứt ra được.

Anh chưa từng dám hối hận, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhịn không được nghĩ, nếu lúc đó, anh cắt đứt hoàn toàn với Tống Cư Hàn, hiện tại sẽ như thế nào? Có lẽ là vài năm sau, anh sẽ nghe thấy tin tức của Tống Cư Hàn, cũng chỉ là cười trừ, hoặc là cười nói với bằng hữu rằng, tôi từng ngủ với một đại minh tinh, tóm lại, chắc chắn không phải lâm vào hoàn cảnh bị hãm sâu trong vũng bùn như ngày hôm nay.

Nhưng, sao anh dám hối hận a.

Anh đấm đấm thắt lưng đau nhức, đứng dậy từ sofa, liếc mắt liền nhìn thấy điện thoại bị Tống Cư Hàn đạp rơi cả pin.

Anh đi qua lắp vào, khởi động máy, may mà điện thoại chưa hỏng.

Vừa mở máy, mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn nảy ra, toàn bộ đều là của Phùng Tranh, anh gọi lại, Phùng Tranh gần như là bắt máy trong nháy mắt, khẩn trương nói:"Hà Cố, anh không sao chứ?"

Hà Cố mệt mỏi nói:"Tôi không sao, ngại quá, lại để cậu chê cười rồi."

"Anh thật là..." Phùng Tranh nghiến răng nghiến lợi:"Tống Cư Hàn đúng là thằng khốn nạn y như mười năm trước, hắn làm gì với anh?"

Hà Cố tự giễu cười cười:"Kỳ thực cũng chẳng có gì, sinh nhật tôi, cậu ấy đến đây ở bên tôi, nhìn thấy cậu gọi điện đến liền tức giận. Đã bao năm trôi qua, mối thù hằn giữa hai người vẫn chưa tiêu tan?"

Phùng Tranh trầm mặc một lúc, lẩn tránh nói:"Anh không sao là được."

"Hiếm dịp cậu nhớ sinh nhật của tôi, để cậu lo lắng rồi."

"Sao lại không nhớ. Tống Cư Hàn đi rồi đúng không? Ra ngoài ăn khuya với tôi đi."

"Muộn quá, mai chúng ta đều phải đi làm, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."

Phùng Tranh nhịn không được nói:"Hà Cố, tôi có thể khuyên anh không?"

Hà Cố chậm rãi dựa vào tường:"Phùng Tranh, tất cả những đạo lý cậu có thể nghĩ tới hay không thể nghĩ tới, tôi đều hiểu, nhưng tôi vẫn không thể giúp được chính bản thân mình. Cậu khuyên tôi cũng chẳng có tác dụng gì, tôi tự làm tự chịu, nhưng tôi không muốn cậu lo lắng vì chút chuyện vớ vẩn này của tôi."

"Hà Cố, anh là người duy nhất tôi quen dám nhảy xuống hố lửa trong khi tỉnh táo."

Hà Cố bị sự hình dung của y chọc cười:"Cũng không phải, có thể kiếp trước tôi nợ cậu ấy, kiếp này đến trả nợ."

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài của Phùng Tranh.

Sau khi Cố Thanh Bùi đi làm việc ở công ty mới, vẫn không hề rời khỏi nhóm chat của công ty cũ, Hà Cố thỉnh thoảng mở tin nhắn nhóm, vẫn có thể nhìn thấy gã gửi vài câu oán thán như nói giỡn.

Hôm nay, Hà Cố đang xem văn kiện, trên máy tính đột nhiên nảy ra một ô cửa sổ, là lời mời gọi video của Cố Thanh Bùi, anh có chút nghi hoặc mở ra.

Chỉ thấy Cố Thanh Bùi ngồi trên ghế ông chỉ, cười vẫy vẫy tay với anh:"Hey, làm gì đấy?"

Hà Cố nhịn không được muốn cười:"Làm việc, Cố tổng xem ra tâm trạng không tồi a."

"Ai, anh đây là cười gượng, công ty này chất một đống hỗn loạn, ông chủ còn ra một vấn đề khó khăn cho anh...Bỏ đi, không nói cái này nữa, cho chú xem phòng làm việc mới của anh." Cố Thanh Bùi cầm điện thoại đứng lên, quét một vòng quanh phòng.

Văn phòng ấy còn xa hoa khí thế hơn nhiều so với văn phòng cấp cao ở Nam Sáng, không hổ là xí nghiệp tư nhân, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, Hà Cố không khỏi có chút hâm mộ:"Văn phòng đẹp thật a."

"Đúng vậy, thế nào, động lòng không?"

Hà Cố cười nói:"Đây là phòng làm việc của tổng tài, động lòng thì có tác dụng gì."

"Anh đang ở khu làm việc đang được trang hoàng mới lại, sửa xong anh sẽ chuyển đi, văn phòng này là của chú rồi." Cố Thanh Bùi cười khanh khách nhìn anh, "Chỉ cần chú đến, chỗ anh lúc nào cũng có vị trí cho chú."

"Cố tổng, anh thực sự quá đề cao em rồi, con người em chỉ biết làm việc, những thứ khác đều không được, em thực sự sợ phụ sự kỳ vọng của Cố tổng." Tuy rằng anh rất cảm kích sự khen ngợi của Cố Thanh Bùi, nhưng trong lòng luôn có chút ngờ vực, anh cảm thấy người nhanh nhẹn hoạt bát như Cố Thanh Bùi, hẳn là không thích người cứng nhắc như anh.

"Ai, anh vẫn cần người chỉ biết làm việc như chú, chỉ cần chú làm tốt những chuyện cần làm, những thứ khác anh đều sẽ cho chú."

Hà Cố cười nói:"Cố tổng, năm sau em sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục, được không?"

"Được." Cố Thanh Bùi khẽ thở dài, "Hà Cố, anh nghĩ chú hẳn là có thể tưởng tượng ra tình cảnh của anh, sự nghiệp của Nguyên Lập Giang rất lớn, hắn đồng ý nếu anh đưa được công ty này ra thị trường, sẽ để anh tiến vào ban hội đồng quản trị, nhưng giờ bên cạnh anh không có người nào đáng tin, thực sự là vướng tay vướng chân."

"Em hiểu."

"Cho nên anh gửi niềm hy vọng lớn cho chú, anh đợi câu trả lời của chú vào năm sau."

"Được, nhất định."

"Đúng rồi, cho chú xem con cá Kim Long anh nuôi, thầy nói anh nuôi hai con trong văn phòng, có thể xua đuổi tà khí khi mới nhậm chức, kết quả hôm qua chết mất một con, anh mua một con mất đến tám vạn, đau lòng mất ngủ suốt một đêm." Cố Thanh Bùi vừa nói còn vừa ủy khuất bĩu bĩu môi, lộ ra vài phần trẻ con.

"Vậy nó chắc chắn là giúp anh chặn tà khí, anh dũng hy sinh."

"Hắc, chú nói rất có lý, anh thấy thoải mái hơn nhiều rồi." Cố Thanh Bùi soi điện thoại qua bể cá, Hà Cố còn chưa kịp nhìn rõ con cá bảo bối còn quý hơn vàng kia, đột nhiên đầu bên kia truyền đến một tiếng mở cửa thô bạo.

Thanh âm Cố Thanh Bùi lập tức tràn đầy trào phúng:"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, vào phòng phải gõ cửa, cậu lớn ngần này rồi, sao ngay cả phép lịch sự của đứa trẻ hai tuổi cũng không hiểu?"

"Đừng cmn phí lời." Giọng nói còn trẻ tuổi trong trẻo, tràn ngập tức giận truyền đến.

Hà Cố đang hiếu kỳ ngồi ngay ngắn, cuộc gọi liền bị ngắt.

Ngay lập tức, khuông hình vốn dĩ là video bắt đầu xen lẫn quảng cáo, còn vừa hay chính là quảng cáo đồ điện của Tống Cư Hàn.

Hà Cố thở dài, tắt cửa sổ video đi. Anh khá đen đủi, cho dù muốn quên đi, nhưng mỗi ngày, mọi thứ xung quanh anh toàn là người đó, trốn cũng chẳng trốn nổi

Sau sinh nhật anh, lại là nửa tháng không chút liên lạc. Anh cảm thấy lần này Tống Cư Hàn sẽ giận rất lâu, mà đến bây giờ anh không có đủ sức lực làm hòa với hắn. Sắp hết năm, áp lực công việc quá lớn, anh thiếu chút ở luôn trong công ty, dưới áp lực lớn này, cả cơ thể và tinh thần đều mệt, thực sự lười đi tìm Tống Cư Hàn

Cứ như vậy đi, thứ nên đến rồi sẽ đến, nói không chừng hiện tại chính là lúc đó, anh đã chuẩn bị sáu năm vì ngày này, sớm đã không còn chút hoang mang nào nữa rồi.