Chương 16: Chương 16

Tống Cư Hàn nắm lấy tay trái anh đặt lên trên bàn:"Sao vậy? Bày tư thế anh chắc là biết đi?"

Hà Cố dùng sức nuốt nước miếng, giống như sợ bị thiêu bỏng, nhanh chóng cúi người xuống, hận không thể đem ngực dán lên mặt bàn, chỉ để kéo dãn khoảng cách với Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn khẽ cười nói:"Cũng không cần thấp như vậy, tư thế tiêu chuẩn nên là phần lưng và chân tạo thành một góc 90 độ, anh thế này có khác gì nằm bò lên bàn đâu, buồn cười chết được." Hắn dùng ngón trỏ đẩy từng ngón tay Hà Cố ra:"Kéo căng một chút, bàn tay này nhất định phải cầm gậy vững vàng."

Thanh âm Hà Cố có chút run rẩy:"Được."

"Không khó mà, anh căng thẳng cái gì." Trong giọng nói Tốn Cư Hàn tràn đầy ý trêu ghẹo.

"Được..."

"Đến, tay phải nắm chặt gậy." Tống Cư Hàn tự mình đem tay Hà Cố đặt lên trên gậy, "Vai đừng cứng ngắc thế, nâng cao một chút."

Trong phòng, điều hòa mở khá lạnh, nhưng trên người Hà Cố đã bắt đầu đổ mồ hôi, anh căng thẳng tới mức trái tim đập bình bịch, như giây tiếp theo sẽ xông ra khỏi sự trói buộc của lồng ngực, tận tình...Không, anh muốn thế nào? Anh là người trưởng thành, anh phải quản chặt bản thân. Anh dùng lực nhắm tịt mắt, nhưng lại cảm giác có mồ hôi chảy vào trong mắt.

Tống Cư Hàn phì cười:"Hà Cố, sao anh còn chảy mồ hôi vậy, tư thế này đúng là hơi mệt, nhưng mới được một lúc thôi mà, chưa đến mức đấy chứ."

"Không phải, không mệt, tôi ổn." Hà Cố nhanh chóng nói.

"Vậy chúng ta thử đánh xem, số 6 được rồi." Tống Cư Hàn đứng sau Hà Cố, một tay đỡ eo Hà Cố, một tay nắm lấy tay Hà Cố, nói nhẹ bên tay anh:"Anh cảm nhận lực đạo của tôi một chút."

Nói xong, chiếc gậy trong tay Hà Cố chọc lên phía trước, đụng vào quả số 6.

Theo lực tiến về phía trước của Tống Cư Hàn, hạ thân hắn cũng chạm nhẹ vào mông Hà Cố, mặc dù là chỉ trong tích tắc liền rời đi, nhưng đủ làm Hà Cố thất thần, trong đầu lập tức hiện lên một số hình ảnh khiến người ta xấu hổ, anh gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy, điều này ảnh hưởng đến lực cuối cùng của gậy, khiến lực phát ra không đều, bóng lệch vài độ.

"Aiz, anh động cái gì." Tống Cư Hàn vỗ eo Hà Cố, trách móc:"Vốn dĩ có thể vào rồi."

"Tôi, tôi đia toilet rửa tay một chút." Hà Cố thực sự là chạy trối chết.

Vọt vào toilet, Hà Cố không ngừng hắt nước lạnh lên mặt, mới làm nhiệt độ da mặt giảm xuống sơ sơ.

Tống Cư Hàn muốn làm gì? Những hành động vừa nãy, lẽ nào đều là vô tình sao?

Hà Cố có thông minh nữa, trong chuyện tình cảm cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào để chứng minh hành vi vừa nãy của Tống Cư Hàn là dụng ý gì, anh không muốn tự mình đa tình, nhưng anh thực sự cảm thấy những động tác đó thật quá ái muội.

Câu chuyện sao lại phát triển đến như vậy, tháng trước, anh vẫn chỉ là một fan âm thầm thích Tống Cư Hàn, dự định dùng lương kiếm được trong ba tháng mua một tấm vé có vị trí tốt của buổi concert. Hiện giờ, anh lại ở cùng Tống Cư Hàn ở nơi này...

"Hà Cố?" Tống Cư Hàn đột nhiên bước vào WC.

Hà Cố bị dọa, hai người bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, gương mặt mang theo nét cười nhẹ của Tống Cư Hàn không chút báo trước đập thẳng vào mắt anh, anh cúi mạnh đầu xuống, dùng lực lắc lắc bọt nước trên đầu:"Nóng quá, tôi rửa mặt một chút."

"Điều hòa mở lạnh thế anh còn nóng à, không phải bệnh rồi chứ?" Tống Cư Hàn tiến tới, giơ tay định sờ trán Hà Cố.

Hà Cố theo bản năng lùi về sau một bước, đôi mắt trong veo vụt qua một tia hoang mang.

Tay Tống Cư Hàn cứng đờ giữa không trung, hắn không tức giận, ngược lại còn cười:"Sao tôi cảm thấy anh sợ tôi nhỉ...hay là anh ghét tôi?"

"Không, sao có thể chứ."

"Vậy sao anh phải thế này..." Tống Cư Hàn ngẫm nghĩ, tựa hồ không tìm thấy từ thích hợp, bèn cười nói, "Tôi biết rồi, anh đang xấu hổ?"

Hà Cố chớp chớp mắt, lau nước trên mặt:"Không phải, chỉ là tôi...nóng."

Tống Cư Hàn nhếch miệng cười, hắn nhìn xung quanh:"Kì nghỉ hè năm đó, ngày trở về trường sau đợt thi tốt nghiệp, anh còn nhớ không? Cũng thật trùng hợp, nhà vệ sinh trường có chút giống với chỗ này, chỉ là to hơn đây một chút."

Hầu kết Hà Cố trượt lên trượt xuống, Tống Cư Hàn nhớ ra rồi, nhớ ra anh là...

"Anh đừng sợ, gay thì có gì ghê gớm đâu." Tống Cư Hàn cười nhẹ, "Bên cạnh tôi toàn gay, việc này chẳng mới mẻ chút nào."

"Phải không...Giới giải trí hình như đúng là rất nhiều."

Tống Cư Hàn tiến từng bước tới, cuối cùng, đứng yên trước mặt Hà Cố, nhẹ nhàng nâng cằm Hà Cố:"Tôi hỏi anh, lúc nãy khi tôi ôm anh, anh đang nghĩ gì?"

Hà Cố cả kinh, mạnh mẽ định thối lui, Tống Cư Hàn ôm chặt eo anh, kéo anh vào lòng mình.

Cả đời này, Hà Cố chưa từng thân mật với bất kỳ bạn đồng giới hay khác giới nào như thế này, hơi thở và nhiệt độ của Tống Cư Hàn dường như trong nháy mắt lan đến trên cơ thể anh, đốt nóng cả người anh, anh theo phản xạ có điều kiện muốn thoát khỏi, nhưng khí lực Tống Cư Hàn khá lớn, anh giãy dụa vài cái nhưng chẳng nhúc nhích được tí nào:"Cậu..."

Tống Cư Hàn nhếch mép cười:"Anh trả lời tôi, nếu anh nói thật, tôi sẽ thả anh ra."

Hà Cố cảm giác đỉnh đầu anh sắp bốc hỏa đến nơi:"Cậu, cậu đừng trêu đùa tôi nữa, buông tôi ra trước đã."

"Anh trả lời tôi trước." Tống Cư Hàn kề sát lỗ tai anh, thân mật nói, "Lúc nãy khi tôi ôm anh, dán lấy anh, anh đang nghĩ gì? Có nghĩ mấy thứ không dám nói tôi biết không?"

Hà Cố vội nói:"Không, tôi không hề có ý nào bất kính với cậu, tôi thực sự..."

"Không đúng, anh chưa nói thật." Tống Cư Hàn cúi đầu, môi nhẹ nhàng ngậm vành tai Hà Cố, thấp giọng nói:"Tôi muốn nghe sự thật."

Hà Cố nhịn không được nắm chặt tay thành quyền, lồng ngực kịch liệt phập phồng:"Tôi..."

"Hửm?"

"Tôi không biết, tôi không biết."

"Sao anh ngay cả bản thân nghĩ gì cũng không biết được?" Tống Cư Hàn cười ái muội, "Có phải nghĩ chuyện gì đáng xấu hổ nên không dám nói?"

"Không..."

"Vậy để tôi đoán thử xem, có phải anh nghĩ đến việc làm từ đằng sau?" Tống Cư Hàn nói xong, sáp lại gần bên tai Hà Cố cười thành tiếng.

Tiếng cười kia từ từ chui vào tai Hà Cố, ong ong từng trận trong lỗ tai, khiến xương cốt người ta đều có chút tê dại, quả nhiên là dễ nghe cực kỳ.

Mặt Hà Cố thực sự sắp nhỏ máu rồi, anh lắp bắp biện giải:"Không, cậu buông..."

Tống Cư Hàn liếm liếm tai Hà Cố:"Không cho phép nói "không", nếu anh không nghĩ gì, vậy chẳng phải tôi rất mất mặt, lẽ nào tôi một chút mị lực cũng không có?"

Hà Cố nhắm hai mắt lại, hít một hơi sâu:"Tống Cư Hàn, cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì? Ừm, tôi nghĩ xem nào, tôi muốn làm..." Tống Cư Hàn kéo dài âm cuối, cuối cùng nâng cao ngữ điệu, dùng thanh âm câu hồn nói, "Anh!"

Hà Cố cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung, anh trợn lớn mắt, hận không thể trừng trần nhà thành lỗ thủng.

Tống Cư Hàn cười khẽ buông anh ra, nhìn bộ dạng cứng ngắc của anh, hắn cười càng lớn:"Hà Cố, sao anh dễ đùa thế, không phải anh chưa từng yêu bao giờ chứ? Ngây thơ như vậy."

Hà Cố lau mặt, quẫn bách nói:"Cậu đừng trêu tôi nữa." Anh quay người, đi ra khỏi WC.

Tống Cư Hàn ba bước đuổi theo, nắm lấy vai anh, đem người áp lên tường, ánh mắt và ngữ khí đều rất ôn nhu:"Tôi không đùa anh, anh thực sự rất thu hút tôi."

"Cậu...cậu cũng là..."

Tống Cư Hàn từ chối cho ý kiến, chỉ dùng ánh mắt xiêu hồn lạc phách nhìn chằm chằm Hà Cố, đè thấp thanh âm nói:"Tôi muốn hôn anh."

Hà Cố khẩn trương đến mức mắt đỏ hết cả lên:"Tôi...nhưng..."

"Anh sẽ không phải chẳng có chút cảm giác gì với tôi đi, hử?" Tống Cư Hàn dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi Hà Cố, "Tôi có thể hôn anh không?"

"....Tại sao?"

"Tại sao cái gì?"

Hà Cố gắng làm mình trấn định nói hết câu:"Tại sao cậu có hứng thú với tôi?"

Tống Cư Hàn chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập nói:"Vì anh đáng yêu a."

Hà Cố nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, muốn nhìn ra gì đó từ biểu tình của hắn, nhưng hắn chẳng để lộ chút sơ hở nào.

"Anh không nói, tức là đồng ý rồi?"

"A, tôi..."

Tống Cư Hàn nắm cằm Hà Cố, dịu dàng mà mạnh bạo hôn lên môi anh.

Hà Cố nhất thời hóa đá, Tống Cư Hàn đang hôn anh, Tống Cư Hàn đó đang hôn anh! Cánh môi ướt át mềm mại kia đang dán lên môi anh, lần đầu tiên anh nếm được mùi vị của hôn môi, hóa ra môi người khác cũng mềm như vậy, nóng như vậy, hóa ra hôn khiến người ta rung động đến thế, giống như trong tim có thứ gì đó đang đón lấy ánh mặt trời nở rộ, cộng thêm cơn gió nhẹ đung đưa, tỏa ra hương thơm mát dịu thấm vào lòng người, thật kỳ diệu và tốt đẹp.

Tống Cư Hàn hôn đến mức hai chân Hà Cố mềm nhũn, điều này đối với Hà Cố mà nói thực sự quá mức kích thích, anh tay chân luống cuống, chỉ có thể mặc cho Tống Cư Hàn tùy ý làm bậy.

Thẳng đến khi Hà Cố có chút không thở được, Tống Cư Hàn mới buông anh ra, sau đó dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn anh chòng chọc, nhẹ giọng nói:"Anh thích tôi hôn anh không?"

Hà Cố hít một hơi sâu, cảm thấy trái tim đang phát run.

"Nói đi chứ, thích không?"

Hà Cố nhắm tịt mắt, thành thực gật gật đầu.

Tống Cư Hàn nở nụ cười, dán lên tai anh nhỏ giọng nói:"Tôi cũng thích hôn anh, môi anh mềm thật."

Hà Cố không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

"Anh mở mắt ra."

Hà Cố sợ run một lát, sau khi hạ quyết tâm thật lớn, mới chậm rãi mở mắt, đập vào tầm mắt chính là hai con ngươi mang theo ý cười của Tống Cư Hàn, như biển sao trời, thâm thúy đến mê người.

Tống Cư Hàn lại hôn Hà Cố:"Có phải anh chưa từng hôn?"

Hà Cố hơi xấu hổ lắc đầu.

"Cùng Phùng Tranh cũng chưa từng?"

"Tôi với cậu ấy không phải loại quan hệ đó."

Tống Cư Hàn tựa tiếu phi tiếu:"Thật sao?"

"Thật sự không phải."

"Vậy thì tốt." Tống Cư Hàn xoa vành tai anh, "Vậy giờ anh với tôi là loại quan hệ đó rồi."

Hà Cố cảm thấy bản thân đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện xảy ra trong buổi trưa này đều giống như giả, tình tiết trong mơ quá nhanh, quá huyền ảo, anh sắp theo không kịp, anh không dám động, không dám phát ra tiếng, sợ chính mình sẽ phá vỡ giấc mộng này.

Tống Cư Hàn dùng trán cụng nhẹ lên trán Hà Cố, trêu đùa nói:"Mặt anh nóng quá, người không biết còn tưởng anh phát sốt đó."

"Tôi, tôi đi rửa mặt lại."

"Đừng đi, tôi thích bộ dạng anh đỏ mặt." Tống Cư Hàn cúi đầu, ấn xuống vài nụ hôn trên mặt Hà Cố.

Hà Cố không biết như thế nào cho phải, giống như búp bê lớn mặc Tống Cư Hàn đùa nghịch.

Tay Tống Cư Hàn thuận theo vạt áo tiến vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của Hà Cố, Hà Cố trước giờ chưa từng tiếp xúc thân thể với người khác, nên anh run rẩy không thôi.

Tống Cư Hàn hôn từ gò má cho tới cổ anh, đột nhiên cười phì một tiếng, đem mặt vùi giữa hõm vai Hà Cố:"Anh cứ đơ thế, kiểu như tôi đang phi lễ anh vậy."

Hà Cố có chút lúng túng, im lìm không lên tiếng. Năng lực xã giao của anh vốn dĩ rất kém, hiện tại thực sự cả người đều cứng đờ.

"Được rồi, tôi sợ dọa đến anh." Tống Cư Hàn thân mật nhéo nhéo mặt anh, "Anh còn muốn đánh bóng bàn không?"

Hà Cố gật gật đầu.

"Đến, tôi dạy anh." Tống Cư Hàn ái muội bổ sung thêm một câu, "Dạy thật nghiêm túc."

Mấy năm Tống Cư Hàn học nhạc ở nước ngoài, đều bị đồn có nhiều tai tiếng, thủ đoạn tán tỉnh thuộc hạng một, Hà Cố bị trêu chọc đến mặt đỏ tim đập, bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể dù nặng hay nhẹ nào, đều khiến trí tưởng tượng anh bay cao bay xa.

Cả buổi chiều, Hà Cố cảm giác não mình đã không thể suy nghĩ, chỉ hoạt động theo chỉ dẫn của Tống Cư Hàn mà thôi.