Quán bar của Bành Phóng vừa mới khai trương, hắn liền kêu bạn gọi bè đến thử trải nghiệm, muốn mượn dịp này tuyên truyền, quảng bá.
Dùng bữa xong, trước khi trở về, hắn còn chuẩn bị quà cho bọn họ. Hà Cố liếc nhìn chai rượu đỏ trong túi quà, nghĩ nghĩ sẽ để nó ở nhà vậy, tới lúc Tống Cư Hàn đến tìm anh thỉnh thoảng sẽ uống một hai ly.
Sóng vai đi đến bãi đậu xe, Phùng Tranh nhìn nhìn đồng hồ: "Có muốn đi bar uống một ly hay không?"
Hà Cố cười nói: "Uống nữa thì không lái xe được, bữa nào đi."
"Cũng tốt." Phùng Tranh vỗ vỗ vai anh, "Đúng rồi, tôi có người bà con mới mua được một khu nghỉ mát ở ngoại thành, kiến trúc rất là đẹp. Tôi nhớ rõ anh thích câu cá, có lúc nào rảnh rỗi thì cùng đi đi?"
Hà Cố hồi nhỏ thường hay cùng ba anh câu cá. Từ sau khi ba anh mất, câu cá trở thành một loại phương thức để anh hồi tưởng, cũng là thứ giải trí có thể làm cho anh tĩnh tâm lại. Có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì, anh cũng sẽ một mình tìm một chỗ đi câu cá. Nhưng gần đây công tác bận quá, không rút ra được giờ nào để đi. Phùng Tranh nói làm anh có chút động tâm. Anh gật đầu: "Đi chứ, rảnh rỗi nhất định sẽ đi."
Phùng Tranh lại cười nói: "Đi về cẩn thận."
"Được, Phùng Tranh, hôm nay cám ơn cậu."
"Cảm ơn cái gì."
"Cám ơn cậu giới thiệu bạn bè cho tôi, còn nữa, hải sản kia ăn ngon thật."
Phùng Tranh ha ha cười hai tiếng: "Anh thích cứ nói, tôi còn có rất nhiều thứ tốt muốn đem anh đi nếm thử."
Hà Cố giật mình, trong lòng có chút đổ đến hoảng: "Phùng Tranh, cậu không cần phải đối với tôi tốt vậy đâu."
Phùng Tranh nhìn anh không chuyển mắt: "Năm đó anh đã rất tốt với tôi."
"Đã qua hết rồi, lại nói chúng ta là bạn..."
Năm đó khi còn thực tập, anh đương nhiên là đối xử tốt với Phùng Tranh. Phùng Tranh là đàn em kiêm đồng nghiệp mà anh có hảo cảm, lại là con trai của ông chủ. Anh từng vì Phùng Tranh nửa đêm nửa hôm chạy đi mua thuốc, từng vắt óc nghĩ cách tặng quà sinh nhật cho cậu, cũng từng tăng ca vài đêm liền chỉ để sửa lại sai sót trong công việc của Phùng Tranh. Anh không thân thiết với nhiều người, nếu đã thân, anh không có lý do gì mà lại không đối xử tốt với người ta.
Phùng Tranh nhún nhún vai: "Thì đúng rồi, chúng ta là bạn mà, tại sao tôi lại không thể tốt với anh được."
Hà Cố thầm nghĩ,cũng có thể chính mình đang hơi tự kỉ, vì thế anh thản nhiên mỉm cười: "Phải, chúng ta là bạn. Tôi về đây."
Phùng Tranh vẫy vẫy tay tạm biệt.
–
–
Tống Cư Hàn đã phát hành album ca nhạc mới, ngay lập tức càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc lớn. Trong khoảng thời gian này, tần suất hắn xuất hiện trước công chúng quả thực rất cao, trên TV, internet, tạp chí, chỗ nào cũng thấy hắn. Ngẫu nhiên chuyển vài kênh truyền hình, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy quảng cáo của hắn cả.
Vì để tạo nhiệt cho album mới lần này, Tống Cư Hàn chân không chạm đất chạy đi tuyên truyền khắp nơi, thành thử hai người trong khoảng thời gian ngắn này lại không có cơ hội gặp mặt. Nhưng Hà Cố thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho Tống Cư Hàn, hắn cũng không thèm để ý trả lời.
Ngày cuối cùng của Cố Thanh Bùi tại Nam Sang, y cùng vài người quan hệ không tệ tụ hợp một chỗ, tại căn tin của công ty ăn bữa cơm. Tiệc chia tay đã từng ăn bao nhiêu lần, rượu cũng đã uống bao nhiêu chai, một bữa cơm cuối cùng này, ngược lại quá đơn giản.
Trên màn hình TV lớn trong căn tin ngay lúc đang phát ca khúc mới của Tống Cư Hàn. Đây là một bài hát nhạc jazz ca từ có chút trầm buồn ray rứt, hát chưa hay lắm, nhưng được nghe rất nhiều, ai cũng có thể hát vài câu. Xung quanh đã có người không tự giác mà ngâm nga theo.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn thoáng qua TV, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó cười như không cười liếc mắt nhìn Hà Cố một cái. Hà Cố có chút bối rối cúi đầu.
"Tiểu Trần, cậu thích ca sĩ này à?" Cố Thanh Bùi hỏi cái người đang ngâm nga theo nhạc.
"Thích nha." Tiểu Trần cười nói: "Tống Cư Hàn hát rất êm tai, hơn nữa người vừa có tài lại rất đẹp trai, anh ấy hát hầu hết đều là nhạc của tự mình viết đó."
"Cậu ta là con lai sao?" Hiểu biết đối với Tống Cư Hàn của Cố Thanh Bùi chỉ giới hạn ở mức nhớ cái tên với mặt mũi.
"Phải, có một phần tư huyết thống Đức, mẹ anh ta là một siêu mẫu máu lai Trung – Đức, siêu xinh đẹp." Bên cạnh đồng nghiệp nữ vừa nói vừa lấy ra điện thoại di động của mình để chứng minh với mọi người lời nói vừa rồi của cô, đó là ảnh chụp một tấm poster.
Một nữ thần máu lai với dáng người hoàn mỹ tựa điêu khắc, minh diễm tuyệt luân, trên người chỉ khoác lụa mỏng, tay ôm một bé trai ba bốn tuổi. Bé trai kia một đầu tóc đen xoăn xoăn, mặt mũi được tạo hóa tinh tế, ánh mắt sáng ngời giống như chứa đựng vô vàn tinh tú: "Đây là anh ta lúc bốn tuổi, được mẹ anh ta dắt đi chụp ảnh bìa VOGUE."
"Woaa, dáng người thật đẹp."
Hà Cố cất giữ hàng loạt tấm ảnh kiểu này. Đó là sự kiện độc nhất trong lịch sử khi cặp đôi mẫu tử xinh đẹp Á châu cùng xuất hiện trên mặt bìa VOGUE của Mỹ. Lúc đó đã gây nên không ít xôn xao trong giới thời trang. Đó tuy không phải lần đầu tiên Tống Cư Hàn lộ diện tại giới truyền thông, nhưng là lần đầu toàn thế giới biết đến hắn. Hai mẹ con này quả thật rất đẹp mắt.
Hà Cố gặp qua mẹ Tống Cư Hàn mấy lần, một người con lai Trung – Đức sinh ra tại Mỹ, vừa nhiệt tình mà lại thông minh, còn có vẻ đẹp không gì sánh kịp. Nhưng Tống Cư Hàn ngoại trừ cái vẻ ngoài ra thì về tính cách dường như chẳng có chỗ nào tương tự với cô cả.
"Vóc dáng của cô ấy cho đến giờ vẫn giữ rất là tốt." Nữ đồng nghiệp lắc đầu thở dài: "Đúng là không giống người phàm mà."
Cố Thanh Bùi tán thưởng nói: "Quả thật rất đẹp."
"Ba của Tống Cư Hàn cũng rất đẹp trai, ai nha cái nhà này quả thực là...." Nữ đồng nghiệp nói về thần tượng của mình thuộc như lòng bàn tay, cũng chẳng cần biết người bên cạnh có cảm thấy hứng thú hay không, liều mạng show ra ảnh chụp trong di động.
Cố Thanh Bùi nhìn Hà Cố liếc mắt một cái, cố ý đùa anh: "Hà Cố, chú thích nhạc của hắn hả?"
Hà Cố bị sặc canh mạnh một cái, cúi đầu mãnh liệt ho khan.
"Giám đốc Hà chắc cú là không có hứng thú với mấy cái này đâu." Tiểu Trần trêu chọc: "Nói không chừng ngay cả Tống Cư Hàn là ai ảnh cũng không biết đâu nha."
Cố Thanh Bùi cười khúc khích, trong mắt lóe ra tia sáng khôi hài.
Hà Cố hắng giọng một cái, như chẳng có việc gì mà nói: "Ờ, tuổi trẻ các cậu yêu thích cái gì, tôi đúng là không rành lắm."
"Ah, Giám đốc Hà mới 28, còn trẻ lắm luôn đó, chi mà cả ngày nói chuyện cứ làm như ông già thế."
"Phải đó, giám đốc Hà tính cách thành thục, bình thường lại có nề nếp. Nhưng lúc tức giận lại rất đáng sợ. Cố tổng ngài nói ảnh một chút đi."
Hà Cố cười nói: "Mấy thằng nhóc này, ỷ vào có Cố tổng làm chỗ dựa liền đi chọc tức tôi phải không?"
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai Hà Cố, cố ý nghiêm mặt nói: "Giám đốc Hà à, bình thường phải cười nhiều lên, đừng có nghiêm mặt, còn như vậy nữa sau này không lấy được vợ đâu đấy."
Cả bàn cơm cười rộn một đoàn.
Lúc tan ca, Cố Thanh Bùi gởi cho Hà Cố một tin nhắn: buổi tối đi uống một ly với tôi.
Hà Cố nghĩ Cố Thanh Bùi còn muốn nói chuyện với anh, vì thế trả lời: được.
Chỉ sau một lúc, Cố Thanh Bùi lại nhắn tới thời gian cùng một cái địa chỉ, một quán bar trong thành phố. Tên quán bar kia Hà Cố mơ hồ đã nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời nhớ không ra, cũng không để ý nữa.
Tan tầm, Hà Cố về nhà, nấu cho mình bát mì, vừa xem TV vừa ăn. Anh bình thường không thích xem TV, nhưng nghĩ đến cái TV đây hơn 40 vạn mà không ai hưởng dụng, thật sự đau lòng.
Trên TV đột nhiên nhảy ra một gương mặt quen thuộc, không phải Tống Cư Hàn, mà là Trang Tiệp Dư. Tiểu thịt tươi này đang đóng phim điện ảnh của một đạo diễn nổi tiếng, vai nam phụ. Người trên TV kia năng động sáng sủa, nhìn đúng chất một cậu bé ngoan, thật sự là khó mà đánh đồng với cái người anh đã đụng phải ở nhà Tống Cư Hàn ngày đó.
(thằng nhỏ mà đồng chí Hà bắt gian tại trận ở Chương 6)
Bất quá ngẫm lại ở bên Tống Cư Hàn người sau cao hơn kẻ trước, cũng liền thấy chuyện đó chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Hà Cố nhìn đến cậu ta, nhất thời có chút ăn không vô. Mỗi năm quay quanh bên người Tống Cư Hàn một đống kẻ xinh đẹp như thế, hai người có thể đi qua sáu năm, đúng là một sự kiện thần kỳ.
Anh rửa sạch bát đũa rồi đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp cuốn trôi một ngày mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại, đại não dần dần trống rỗng, trong đầu xuất hiện gương mặt Tống Cư Hàn.
Hai ngày nữa chính là sinh nhật của anh, tháng này cũng đã qua một phần ba rồi, không biết Tống Cư Hàn còn có nhớ hay không lời hứa sẽ bên anh ngày sinh nhật. Anh sẽ không cố chấp chờ Tống Cư Hàn tốt bụng nhớ ra, vì nếu lỡ quên, Tống Cư Hàn cũng sẽ không áy náy. Đến lúc đó liền gọi tới nhắc nhở là được. Tống Cư Hàn tuy rằng trí nhớ không tốt, nhưng nếu hắn đã nói thì sẽ không nuốt lời.
Tắm rửa xong, Hà Cố mặc vào một bộ đồ thoải mái. Anh nhìn nhìn vào gương, người trong gương thon gọn cao ráo, nhã nhặn đoan chính, so với thời sinh viên ngây ngô gầy gầy thì thành quả hàng năm tập thể hình thật không uổng phí.
Anh sấy tóc, khoác thêm áo đi ra ngoài.
–
–
Đến nơi vừa nhìn một cái, da đầu Hà Cố lập tức tê rần, nhìn nhìn người ra vào xung quanh. Chỗ này tên "The Gate". Rõ ràng là "Gay" mà. Anh lúc này mới nhớ tới, ở trên mạng có người từng nhắc tới, đây là một bar sạch, có cái tên cách điệu rất nổi tiếng trong giới đồng chí ở thành phố, "Cổng Đen". Được gọi tên như vậy là do hai phiến đá to đen sì được đặt đối diện nhau ở ngay cổng chính. Ông chủ là một người tuy không lộ diện nhưng toàn thế giới ai cũng biết anh ta là một diễn viên đồng tính. Anh cũng đã từng gặp qua ông chủ này tại Tống Cư Hàn PARTY.
Hà Cố nhìn đồng hồ, còn sớm. Anh không thích đi trễ, cho nên ra ngoài nhất định sẽ canh dư giờ. Lúc này anh có đủ thời gian để bình tĩnh một chút.
Cố Thanh Bùi tại sao lại hẹn anh đến "Gay"?! Cho dù là muốn tuyển anh đi nữa, cũng không cần phải lấy lòng đến mức này đâu. Huống chi căn bản anh cũng không thích nơi mà các đồng chí giao hữu như thế này.
Đây đúng là rất xấu hổ. Cái này giống như khi đi ăn cơm, anh ăn chay, một bàn người nhất định phải cùng anh ăn chay theo. Hành động này của Cố Thanh Bùi thật sự là làm anh lơ mơ.
Anh nghĩ nghĩ, quyết định ngay tại cổng chặn lại Cố Thanh Bùi, đổi thành một địa điểm bình thường, nếu không cả hai người đều không được tự nhiên.
Hà Cố đậu xe xong, đứng ở cửa quán bar chờ.
Chưa đứng được nửa phút đồng hồ, đã có một cậu em ỏng ẹo đến gần, Hà Cố lịch sự trả lời: "Tôi chờ bạn."
"Là bạn trai của anh hả?" Cậu trai chớp chớp mắt.
"À, không phải."
"Vậy bạn anh tới tụi mình cùng nhau chơi luôn đi nha."
"Cám ơn, không cần." Hà Cố luôn luôn nói năng thận trọng, tăng thêm ngữ khí cự tuyệt, quả nhiên đối phương có chút sợ, xoay eo bỏ đi.
Không nghĩ tới người trước vừa mới lui người sau lại mò tới. Hà Cố cảm thấy buồn cười, coi bộ anh vẫn còn rất hấp dẫn nha.
Sau khi đuổi kẻ thứ hai đi xong, Hà Cố cũng nhìn thấy xa xa Cố Thanh Bùi đang đi tới chỗ anh.
Cố Thanh Bùi mặt đầy ý cười đứng trước mặt anh, cao thấp đánh giá anh một phen.
Hà Cố hơi nhíu mày: "Cố tổng? Sao anh lại hẹn ở chỗ thế này vậy?"
"Sao thế, chú không thích mấy chỗ này à?"
"Tôi rất ít khi tới, đây cũng không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi chỗ đi."
"Không sao đâu, chỗ này không tệ."
"Phải không, ah..." Hà Cố trừng to mắt, "Anh tới đây rồi?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Đúng vậy, thường tới."
Hà Cố mắt trừng càng thêm lớn, chẳng lẽ Cố Thanh Bùi cũng là......
Nhưng là, không phải đâu, anh nghe nói Cố Thanh Bùi đã từng ly hôn. Vợ trước cũng là nhân viên của Nam Sang, anh còn từng nhìn thấy ảnh chụp, quả là một người đẹp rất quyến rũ.
Cố Thanh Bùi nhân lúc anh đang ngây người, túm cánh tay anh, không thèm nói gì nữa mà kéo anh đi vào.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Cố Thanh Bùi quen thuộc mà kêu phục vụ tới: "Đem rượu lần trước tôi để lại lấy ra đây."
"Dạ."
Hà Cố đã tin Cố Thanh Bùi đúng là tới đây thường xuyên. Anh nghi ngờ thật lớn, Cố Thanh Bùi rốt cuộc là...
Cố Thanh Bùi nhìn Hà Cố bộ dáng ngốc lăng phì cười một tiếng: "Chú biểu tình gì vậy hả, gặp quỷ à."
Hà Cố xấu hổ nói: "Cố tổng, cái này..."
"Khó mà gặp được đồng loại trong cuộc sống bình thường, anh đây vui lắm nha."
Hà Cố kinh ngạc đáp: "Cố tổng, anh là GAY thật sao."
"Sao vậy, không giống hả?" Cố Thanh Bùi thoải mái dang hai tay ra, điệu bộ "Mặc người giám định và thưởng thức".
"Phải... Không quá giống."
"Ha ha ha, chú còn chê anh không giống, chú mới là không giống đó. Anh tự thấy mình có chút mắt nhìn người, hai ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh đúng thật là chút xíu cũng nhìn không ra. Cũng không biết là do chú giấu quá siêu hay do mắt anh quá tệ nữa."
Hà Cố bất đắc dĩ mỉm cười: "Tôi cũng không biết có nên vui không nữa." Thật ra nói Cố Thanh Bùi không giống, cũng không hẳn vậy. Cố Thanh Bùi "gay" một cách rất tinh tế. Bởi vì lời nói cử chỉ của y không có nửa phần âm khí, lại rất được phái nữ hoan nghênh. Quan trọng nhất chính là, y từng ly hôn, cho nên làm người ta căn bản không có khả năng tưởng tượng được theo hướng "cong". Ngược lại chính là anh, cho dù đứng ở trong "Gay" đi nữa thì cũng chỉ giống như một thằng trai thẳng khờ khạo.
Rượu tới, phục vụ rót rượu cho hai người, Cố Thanh Bùi nâng ly: "Nói thật, nếu tôi không từ chức chắc là hôm nay chúng ta sẽ không ngồi ở đây đâu nhỉ. Nhưng nếu đã không phải đồng nghiệp, tôi ngược lại rất muốn làm bạn với chú."
"Cố tổng khách sáo làm tôi ngại quá."
Hai người nhẹ nhàng cụng ly, thưởng thức rượu ngon.
Hà Cố không rõ lắm Cố Thanh Bùi muốn làm gì, nhưng Cố Thanh Bùi làm việc luôn luôn có chừng mực, anh cũng không tiện quá ngạc nhiên.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Chú đừng sợ, tôi biết trong lòng chú nghĩ cái gì. Tôi cũng không có ý gì khác. Chỉ là, ờ..., nói như thế nào nhỉ, có chút cô đơn. Bên cạnh tôi chẳng có mấy người bạn biết được tính hướng của tôi, có thể chơi thân, lại có cảnh ngộ tương tự. Nhiều khi cảm thấy rất áp lực. Tôi tin chắc, cậu cũng có cảm giác giống vậy ha?"
Hà Cố gật đầu. Bạn bè anh rất ít, chỉ có vài người bạn đại học lâu lâu còn liên lạc. Tính ra, ngoại trừ Phùng Tranh, thật không có lấy một người bạn nào biết được tính hướng của anh. Bởi anh không có áp lực đến từ cha mẹ, cho nên cũng không vì tính hướng của bản thân mà cảm thấy đau khổ chút nào. Nhưng anh có thể cảm nhận được sự không ủng hộ đến từ cả xã hội đè lên cái tập thể này, mà không ai có thể may mắn thoát khỏi. Cố Thanh Bùi nói mấy câu đó cũng là tiếng lòng của anh.
"Cho nên, có một người bạn thế này không phải chuyện xấu nhở." Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt mỉm cười với anh.
Hà Cố cười: "Cố tổng, cám ơn anh." Thẳng đến lúc này, trái tim lơ lửng của anh mới trở về lồng ngực, cả người đều thả lỏng. Cố Thanh Bùi nói đúng, nếu thật sự có một người bạn như vậy là một điều may mắn. Huống chi có biết bao nhiêu người muốn được cùng Cố Thanh Bùi kết bạn, anh lại bởi vì có cùng tính hướng mà chiếm được ưu thế lớn, nói thế nào đi nữa đều là chuyện tốt.
Hai người lần thứ hai chạm ly.
Lúc này có một người đi tới, từ xa đã kêu to: "Thanh Bùi."
"Ô, hôm nay như thế nào anh lại ở trong quán thế." Cố Thanh Bùi đứng lên.
Hà Cố quay đầu, tuy trong ánh đèn mờ ảo của quán bar nhưng chỉ liếc mắt một cái anh vẫn nhận ra, kia đúng là ông chủ "The Gate" —— Âu Thái Ninh.
Âu Thái Ninh là một diễn viên. Nói đúng hơn, là một diễn viên quá thời. Lúc tuổi đôi mươi cũng từng bởi một bộ phim mà bạo nổi, sau đó lại có chút im lặng. Nhưng ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm, tài phú cùng nhân mạch đã tích lũy không ít. Hiện tại đã chuyển dần về phía sau màn bạc. Cái này là tại Tống Cư Hàn PARTY lần trước, Tiểu Tùng đã tán dóc với anh. Tuy anh không cảm thấy hứng thú với người này, nhưng bất đắc dĩ trí nhớ anh rất tốt.
Âu Thái Ninh cùng Cố Thanh Bùi tuổi tác không chênh bao nhiêu, khí chất cũng rất độc đáo. Trong đôi mắt sâu thẳm u buồn của anh ta luôn thấp thoáng một cảm giác tang thương không hợp tuổi, khiến cho dung mạo vốn đã anh tuấn mang thêm vài phần thâm trầm. Một người đàn ông như vậy, nhìn bề ngoài thì nhận không ra tính hướng, nhưng hai năm trước bởi vì vấn đề tình cảm để lộ ra tiếng gió mới bị người ta biết.
Đó cũng là do Tiểu Tùng nói cho anh biết. Cậu nhóc Tiểu Tùng này đúng là biết nhiều chuyện.
Hai người khách sáo vài câu, Âu Thái Ninh mới chú ý tới Hà Cố. Anh ta "Ô" một tiếng:
"Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Năm ngoái tại khách sạn bốn mùa..."
Hà Cố gật đầu: "Tôi là bạn học của Tống Cư Hàn, không ngờ ngài Âu còn có thể nhớ ra tôi." Tống Cư Hàn cực kì không thích anh tiếp xúc với người trong giới giải trí. Cho nên nếu Âu Thái Ninh không nhận ra anh, anh cũng tuyệt đối sẽ làm bộ như chưa từng thấy qua. Không nghĩ tới trí nhớ Âu Thái Ninh tốt như vậy, lúc ấy tại PARTY hơn cả trăm người đến, hai người lúc ấy thậm chí chưa nói một câu.
Âu Thái Ninh tươi cười đánh giá Hà Cố: "Sao lại không nhận ra, trợ lý của Tống Cư Hàn vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu, lúc ấy tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, Tống Cư Hàn vì cái gì lại đem trợ lý của mình đi chiếu cố người khác."
Hà Cố cười cười: "Tôi không phải người trong giới, chắc là sợ tôi khó xử đi." Anh đoán chừng Tống Cư Hàn là sợ anh làm xấu mặt hay là nói năng lung tung. Tống Cư Hàn thật sự là quá lo rồi. Nếu không phải Tiểu Tùng vẫn luôn ở cùng anh, anh vốn đã tính buông lễ vật đi về.
Cố Thanh Bùi ngoài ý muốn hỏi: "Ra là các người đã gặp nhau, thật là khéo."
"Phải đó, đúng dịp hôm nay tôi cũng tại quán. Anh cũng đã lâu không có tới, lúc này liền gặp phải, không phải khéo thì là cái gì."
"Tới, ngồi xuống tâm sự?"
Âu Thái Ninh nhìn nhìn đồng hồ: "Không, có dịp tới chào hỏi anh một tiếng, buổi tối còn có một quán nữa, trốn không được."
"Bận dữ đó nha đại minh tinh." Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bờ vai anh ta, "Đi đi, uống ít một chút."
Âu Thái Ninh kêu phục vụ đưa tới một chai rượu rồi đi.
Hà Cố hỏi: "Cố tổng, các anh làm sao quen biết nhau?"
"Tôi hay tới chỗ này nên quen được nhiều bạn bè. Anh ta là người không tệ, không hề có một chút cái bệnh ngôi sao!"
Hà Cố nghe ra Cố Thanh Bùi ám chỉ, nhưng chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, lấy rót rượu cho Cố Thanh Bùi để che dấu.
Cố Thanh Bùi nhấp ngụm rượu, híp mắt nhìn Hà Cố: "Nếu chúng ta đã là bạn bè, chú thấy sao, có thể cho tôi nhiều chuyện một chút về chú cùng Tống đại minh tinh được không?"