Chương 13
MỚI SINH
Cũng giống như điều đã từng xảy đến với cô – Jasper trả lời tôi bằng một giọng nói xa xăm, nhưng âm hưởng vang vọng của nó đạt tới một nghìn lần – Và anh ta bật cười, một giọng cười rầu rĩ; rồi vừa tự xoa vuốt cánh tay của mình, anh ta vừa tiếp tục nói – Nọc độc của những kẻ như chúng tôi là thứ duy nhất để lại sẹo.
-Tại sao? – Tôi thốt lên trong nỗi hãi hùng, đồng thời cũng kịp nhận thức được hành động sỗ sàng của mình; song, tôi không thể nào mà rời mắt khỏi làn da bị huỷ hoạt một cách nặng nề kia được.
-Tôi không được… giáo dục đầy đủ như các anh chị em ở đây. Cuộc đời trước đây của tôi hoàn toàn không giống với mọi người – Giọng nói của Jasper hốt nhiên trở nên gay gắt.
Tôi trân trối nhìn anh ta, kinh sợ, miệng đã mở ra tự lúc nào.
-Trước khi tôi kể về mình – Jasper lại tiếp tục câu chuyện – Bella ạ, cô phải hiểu rằng trong thế giới của những người như chúng tôi, có những điều mà cuộc sống xoay vần không-có-tuổi này được tính bằng tuần chứ không phải bằng thế kỉ.
Các thành viên khác trong gia đình Cullen đã biết tường tận về những điều này. Bác sĩ Carlisle và bà Esme chuyển hướng chú ý sang cái tivi. Alice lẳng lặng ngồi xuống bên chân bà Esme. Duy chỉ có Edward là còn mê mải với câu chuyện như tôi; tôi cảm nhận được đôi mắt của anh đang dán dính vào mặt mình, cố ghi nhận từng cảm xúc được biểu hiện trên đó.
-Để thực sự hiểu rõ được lý do, cô phải quan sát thế giới này từ một hướng nhìn khác. Cô phải hình dung được cơn khát bất tận… tàn bạo, khó có thể cưỡng lại được.
“Cô phải hiểu rằng thế giới này vốn vẫn có những thứ mê hoặc chúng ta. Có những thứ khiến chúng ta có thể dễ dàng bị mất tự chủ; và kéo theo nó là một kiếp sống trốn chui trốn nhủi đầy tủi nhục.”
“Hình ành về nó, cô thử mường tượng đến tấm bản đồ bán cầu Tây. Trên đó, cô hãy tưởng tượng mỗi một con người là một chấm tròn đỏ. Màu đỏ càng nhiều, chúng ta càng – chậc, buông thả cho cơn khát mà không có lấy một nhận thức nào.”
Cảnh tượng hãi hùng ấy bắt đầu hiện ra trong đầu tôi… Buông thả ư… Tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh. Nhưng Jasper không chú ý đến nỗi sợ trong tôi, không quan tâm chú ý đến tôi như Edward, anh ta vẫn điềm nhiên kể tiếp, không một chút ngập ngừng.
-Thật ra, ma-cà-rồng ở miền Nam không quan tâm đến chuyện lộ hay không lộ tung tích với loài người. Tất cả đều nhờ nhà Volturi nhúng tay vào cả. Nếu không có nhà Volturi, chúng tôi đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Tôi cau mày trước cung cách anh ta phát âm cái tên đó – một sự ngưỡng mộ và gần như là biết ơn. Nhận định nhà Volturi là người tốt rất khó thuyết phục tôi.
-So ra, xứ Bắc này dễ sống hơn. Những kẻ tội đồ rày đây mai đó có thể tự do ra ngoài cả vào ban đem lẫn ban ngày, có thể tiếp xúc thoải mái với loài người mà – lo bị phát hiện. Nơi đây che giấu thân phận của chúng tôi tốt nhất.
“Miền Nam thì không được như vậy. Những kẻ bất tử chỉ dám mò ra ngoài khi bóng tối vừa buông. Ban ngày là thời điểm để họ tính đến bước đi kế tiếp, hay để suy tính nước cờ mới của kẻ thù. Miền Nam khi ấy đang nổ ra chiến tranh, những cuộc chiến kéo dài hàng thế kỉ chưa bao giờ được ngơi nghỉ. Ma-cà-rồng nơi đó chỉ để ý đến sự tồn tại của con người, những kẻ dạn dày hơn thì chỉ dám để tâm đến đàn bò gặm cỏ bên đường – nguồn thực phẩm thay thế. Làm gì thì làm, miễn họ không bị loài người phát hiện là được; cuộc sống như vậy đều là nhờ nhà Vol hết.”
-Nhưng vì sao lại chiến tranh, vì sao họ lại tàn sát lẫn nhau?
Jasper mỉm cười.
-Cô nhớ tấm bản đồ có những chấm đỏ chứ?
Anh ta chờ đợi thái độ phản hồi của kẻ đang dỏng tai nghe. Tôi gật đầu.
-Họ giết hại nhau để giành phần kiểm soát vùng có nhiều màu đỏ nhất.
“Cô biết không, cội rễ của cuộc chiến này bắt đầu từ một kẻ, kẻ ấy nhận ra rằng nếu hắn là ma-cà-rồng duy nhất ở, bấy giờ gọi là thành phố Mexico, chậc, thì mỗi đêm hắn có thể uống hai, ba lần mà vẫn chẳng có ai phát hiện được. Từ đó, hắn bắt đầu nghĩ đến các cuộc tranh giành lãnh địa.”
“Những kẻ khác cũng có cùng suy nghĩ đó. Một số nữa tinh ranh hơn, đã sử dụng đến thủ đoạn.”
“Nhưng quỷ kế nhất phải nói đến Benito, một ma-cà-rồng khá trẻ. Bất cứ ai cũng đã từng nghe qua danh tánh ấy; hắn đến từ miền Bắc Dallas, để giết gọn hai nhóm ma-cà-rồng nhỏ cùng “cai quản” lãnh địa gần Houston. Rồi chỉ hai đêm sau, hắn đấu với một đám ma- cà-rồng khác ở Nonterrey – phía Bắc Mexico. Và một lần nữa, hắn lại thắng.”
-Làm sao hắn thắng được? – Tôi hỏi một cách hiếu kì xen lẫn với cảnh giác.
-Benito đã tạo ra ình cả một đội quân ma-cà-rồng. Hắn là kẻ đầu tiên nghĩ đến điều đó, và khởi sự cũng là một kẻ bất khả chiến bại. Ma-cà-rồng mới sinh có tinh thần chưa ổn định, họ hoang dại và khả năng tự kiềm chế hầu như là không. Một ma-cà-rồng mới lột xác cũng có thể tự đấu tranh với bản ngã của mình, cũng có thể học được cánh chiến thắng bản thân; nhưng mười, mười lăm ma-cà-rồng mới toanh tập hợp trong cùng một đội, đó quả thực là ác mộng. Họ sẽ cùng nhất loạt quay đầu về phía kẻ đã được xác định là kẻ thù, và cũng dễ dàng sát phạt lẫn nhau.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Khi đám quân của Benito lâm vào tình thế “gà nhà đá nhau”, và khi đám quân ô hợp ấy đã bị thiệt mạng hơn một nửa, hắn lại ráo riết tạo thêm “lính mới” để tránh cảnh một thân một mình không người bảo vệ.
“Cô thấy đấy, ma-cà-rồng còn non trẻ rất nguy hiểm, tuy nhiên, nếu chúng ta nhanh nhạy nắm bắt được tình hình thì vẫn có thể đánh bại họ được. Năm đầu tiên khi vừa lột xác, họ sẽ sở hữu một sức mạnh siêu phàm; giả như sau đó, họ đem toàn bộ sức mạnh này phục vụ cho việc nín nhịn, thì họ sẽ dễ dàng tiêu diệt được những ma- cà-rồng từng trải hơn. Nhưng một khi họ đã là nô lệ của bản ngã, hậu quả cũng dễ dàng đoán biết được. Thông thường, ma-cà-rồng mới sinh không có kỹ năng chiến đấu, chỉ có mỗi cơ bắp và bản tính hung tàn. Trong trường hợp này, họ phải đông mới mong thắng được đối thủ của họ.”
“Những ma-cà-rồng ở miền Nam Mexico nhanh chóng nhận ra điều khủng khiếp nhất sắp xảy đến với mình, và họ cũng chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất để đánh lại Benito. Đó là tạo ra một đội quân riêng…”
“Cửa địa ngục tức thì mở toang – tôi dám khẳng định rằng không bao giờ cô có thể hình dung ra nổi mức độ khủng khiếp của nó. Tất cả những kẻ bất tử như chúng tôi đây đã, đang và sẽ đi qua lịch sử; song cuộc chiến tranh có một không hai này không bao giờ có thể chìm vào quên lãng được. Và tất nhiên ở Mexico, đó cũng là một thời kì u ám nhất của kiếp người.”
Tôi rùng mình.
-Khi con số người chết lên ngang tầm với hậu quả của một cơn đại dịch – thật ra, trước tỷ lệ tử vong quá cao, loài người thường cứ đổ riệt cho bệnh tật – nhà Vol cuối cùng cũng phải nhúng tay vào. Toàn bộ đám lính của họ ra quân hết, họ ra sức lùng sục khắp các hang cùng ngõ hẻm của miền Nam vùng Bắc Mỹ. Benito cố thủ ở Puebla, mau chóng xây dựng lại đội quân mới hòng giữ được lãnh địa vùng – thành phố Mexico. Nhà Vol thanh trừng hắn trước rồi mới tiêu diệt đám tàn binh.
“Bất cứ ai bị phát hiện có liên quan đến đám ma-cà-rồng trên đều sẽ có chung một kết cuộc bi thảm và trong suốt một thời gian dài, kể từ ngày ai cũng sợ dính dáng đến Benito, theo lẽ đó, Mexico sạch bong không một dấu vết của ma-cà-rồng.”
“Nhà Volturi dọn quang những nhơ nhớp ấy trong khoảng một năm. Lịch sử thế giới của chúng tôi lại lật sang một trang mới, nhưng cũng vẫn lại là những ký ức không thể phai mờ, dù cho lúc bấy giờ, chỉ còn sót lại có vài nhân chứng. Tôi đã được nghe một người kể lại, ngày thành phố Culiacán phải tiếp nhận bước chân xâm phạm đầu tiên, người ấy từ đằng xa đã chứng kiến tất cả.”
Kể đến đây, Jasper rùng mình. Chưa bao giờ tôi chứng kiếnthấy cảnh anh ta sợ hay ớn lạnh một điều gì. Đây là lần đầu tiên.
-Khi nhà Volturi quay trở lại Ý, những kẻ sống sót ngay lập tức quay về miền Nam, xác lập lại vị trí của mình.
“Chẳng bao lâu sau, giữa các ma-cà-rồng lại bắt đầu xảy ra xung đột. Cô có thể tin rằng mọi uất hận đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Thù máu chứa chan. Ý niệm tạo ra ma-cà-rồng lại được nhen nhóm trong sâu thẳm tiềm thức của loài khát máu, nhiều kẻ không thể kiềm lòng được. Tuy nhiên, dư âm về nhà Volturi vẫn còn đó, ma-cà-rồng phương Nam buộc phải cẩn thận hơn. Những kẻ bị bứt ra khỏi kiếp người phải là kẻ “im hơi lặng tiếng” và được giáo dục tốt. Những tên thủ lĩnh sẽ sử dụng họ một cách hợp lý hơn; nhất là phải làm sao cho đa số dân thường hoàn toàn không hay biết. Và như vậy, nhà Volturi không có lý do gì để trở lại.”
“Chiến tranh nổ ra trên diện rộng, nhưng ở quy mô thấp. Thi thoảng cũng có kẻ lại vượt quá giới hạn cho phép; báo chí của loài người rộ lên những bài phân tích nọ kia; nhà Volturi quay lại tẩy uế thành phố. Nhưng họ đẩy kẻ khác, những ma-cà-rồng bị kéo vào cuộc chiến làm vật thế thân…”
Jasper bất chợt lại chìm đắm vào khoảng không.
-Anh đã bị kéo vào kiếp sống này như thế – Nhận thức của tôi được thốt ra nhẹ tựa làn gió.
-Cô nói đúng – Anh ta thừa nhận – Thuở còn là người, tôi sống ở Houston, thuộc tiểu bang Texas. Ngày gia nhập quân đội Liên bang miền Nam năm 1861, tôi được gần mười bảy tuổi. Khi ấy, tôi nói dối với các nhà tuyển mộ rằng tôi đã hai mươi tuổi. Vậy mà ai cũng tin, vì thể hình của tôi khá cao.
“Cuộc đời binh nghiệp của tôi kéo dài không được bao lâu, nhưng quãng thời gian ấy thật sự huy hoàng. Mọi người… đều yêu mến tôi, quan tâm đến tất cả những gì tôi nói. Cha tôi bảo đó là tư cách của một nhà lãnh tụ. Lẽ tất nhiên giờ thì tôi đã biết khả năng ấy có thể đem lại ình những gì. Song, dù có là lý do gì đi chăng nữa, thực tế, tôi cũng đã nhanh chóng được đề bạt lên các cấp cao hơn, hơn cả đàn anh, hơn cả những người đã phục vụ lâu năm trong quân ngũ. Quân đội Liên bang miền Nam hãy còn non trẻ nên cách tổ chức, trưng dụng thoáng hơn, dễ chịu hơn, đem đến cho người ta nhiều cơ hội. Trong trận đánh đầu tiên ở Galveston – chậc, một cuộc giao tranh không nhỏ chút nào – tôi là thiếu tá nhỏ nhất của bang Texas, bất chấp tuổi tác thật sự của tôi.”
“Khi tàu chiến của Chính phủ Liên bang vào cảng, tôi có nhiệm vụ sơ tán phụ nữ và trẻ em ra khỏi thành phố. Tôi chỉ có được duy nhất một ngày để tập trung mọi người, và đưa nhóm đầu tiên đến Houston.”
“Đêm hôm ấy, tôi nhớ rõ lắm”
“Sau nửa đêm, chúng tôi vào đến thành phố. Tôi ở lại với mọi người đến khi tất cả đã ổn định, đã thật sự an toàn, mới lên ngựa phóng trở về Galveston, không có thời gian ngơi nghỉ.”
“Vừa ra khỏi thành phố được một dặm, tôi bắt gặp ba người phụ nữ. Thoạt đầu, tôi ngỡ họ bị tụt hậu nên xuống ngựa định giúp đỡ. Nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt của họ đã khiến cho tôi không thể không lặng người. Tôi chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế cả.”
“Nước da của ai cũng trắng một cách lạ thường, tôi nhớ mình đã ngạc nhiên ra sao. Ngay cả cô bé tóc đen, dáng vẻ rõ ràng là người Mexico, cũng trắng loá. Tôi quan sát kỹ hơn thì thấy cả ba đều còn trẻ, đều trong độ tuổi thiếu nữ, và không nằm trong đoàn của chúng tôi. Nếu không, tôi đã phải nhớ ra họ rồi.”
“Hắn không nói gì cả – Cô gái cao nhất lên tiếng bằng một giọng nói trong vắt, đáng yêu, hệt như tiếng chuông gió. Cô gái ấy có mái tóc vàng, còn da thì trắng như tuyết.”
“Người còn lại cũng tóc vàng, nước da như thoa phấn, gương mặt không khác gì một thiên thần. Con người đó rướn mình về phía tôi, mắt lim dim, hít vào một hơi thật đầy.”
“Ưmmm – Cô ta thở dài – Yêu quá đi mất.”
“Có gái nhỏ có nước da ngăm ngăm kéo tay cô ta lại, nói thật nhanh, giọng nói rất tự nhiên nhưng nghe thánh thót và du dương đến lạ.”
“Tập trung đi Nettie – Cô ta nhắc nhở bạn mình.”
“Tôi thường có dự cảm chính xác về các mối quan hệ của mọi người xung quanh, rõ ràng kẻ có nước da ngăm ngămấy rất có uy thế. Nếu nói cả ba người đều phục vụ trong quân đội, tôi có thể khẳng định rằng cô ta hẳn phải ở cấp bậc cao hơn.”
“Trông hắn được đó – trẻ, khoẻ, lại là sĩ quan… - Cô gái da ngăm ngăm ngừng lại, còn tôi thì nỗ lực mấy cũng không cất nổi lời – Còn nữa… hai ngươi có cảm nhận thấy không? – Cô ta hỏi – Hắn có tài… thuyết phục người khác.”
“Ồ, đúng rồi – Nettie tán thành ngay, lại rướn người về phía tôi một lần nữa.”
“Kiên nhẫn nào – Da ngăm cảnh báo – Ta muốn giữ tên này.”
“Nettie cau mày, có vẻ phật ý.”
“Tốt nhất là cô ra tay, Maria ạ – Tóc vàng cao nhất lên tiếng trở lại – Nếu hắn quan trọng đối với cô. Tôi đã lỡ giết chết hai người rồi.”
“Được, ta sẽ làm chuyện này – Maria tán thành – Ta rất thích hắn. Ngươi đưa Nettie đi khỏi đây, được chứ? Ta không muốn trong lúc tập trung lại bị phân tâm, dè chừng.”
“Dù không nhận thức được một lời nào của những kẻ kiều diễm kia, tôi cũng dựng tóc gáy. Linh tính trong tôi mách bảo về sự nguy hiểm đang ở gần kề, rằng thiên sứ trước mắt mình đang đề cập đến cái chết, nhưng lí trí trong tôi lại trỗi lên. Tôi không được giáo dục phải sợ phái yếu, chỉ có bảo vệ họ mà thôi.”
“Chúng ta đi săn đi – Nettie nói, bày tỏ thái độ chấp nhận một cách hứng khởi, rồi níu lấy tay của cô gái cao. Và họ cùng lướt đi, hướng về thành phố – trông thật yêu kiều. Dường như sắp có bạo động. Hai cô gái lướt đi thật nhanh, các vạt váy trắng được gió đánh bạt về phía sau không khác gì những đôi cánh. Tôi trân mình, chớp chớp mắt vì quá đỗi ngạc nhiên. Thoát một cái, hai cô gái đã mất hút.”
“Tôi quay sang Maria, cô ta đang nhìn tôi một cách háo hức, gương mặt lộ rõ vẻ tò mò.”
“Cả đời tôi không bao giờ mê tín. Ngay cho đến thời khắc ấy, tôi cũng không tin vào ma quỷ hay bất cứ một hiện tượng dị thường nào. Nhưng bất chợt, vào đúng lúc ấy, tinh thần tôi bỗng lung lay.”
“Tên anh là gì, anh lính? – Maria hỏi tôi.”
“Thiếu tá Jasper Whitlock, thưa cô – Tôi lắp ba lắp bắp. Không thể khiếm nhã với phái yếu, cho dù có là ma, là quỷ gì đi chăng nữa.”
“Ta hy vọng anh sẽ sống, Jasper ạ – Cô ta trả lời một cách tử tế – Ta có cảm nhận tốt về anh.”
“Nói xong, cô gái ấy bước đến phía tôi, chỉ vỏn vẹn có một bước duy nhất, gương mặt chìa ra phía trước như muốn trao tặng ột nụ hôn. Tôi đông cứng người lại trong khoảnh khắc, cho dẫu toàn bộ bản năng trong người đang giục giã bản thân phải phóng chạy au.”
Jasper ngừng lời, gương mặt đầy ắp những suy tư.
-Mấy ngày sau – Cuối cùng, anh ta cũng lên tiếng trở lại, bỏ qua ký ức bi thương nhất trong đời. Phải chăng anh ta nghĩ đến phản ứng của tôi, hay vì cũng như tôi, anh ta cảm nhận được sự căng thẳng đang toả ra ngùn ngụt từ Edward – Tôi chính thức bước chân vào kiếp sống mới.
“Bọn họ gồm có Maria, Nettie và Lucy. Cả ba chỉ mới gắn bó với nhau ít lâu – chính Maria đã tập hợp hai người kia lại – họ đều là những kẻ sống sót trong trận đánh long trời lở đất vừa qua ấy. Đó là một liên minh vì lợi ích. Maria muốn trả thù, cô ta muốn lấy lại lãnh thổ của mình. Hai kẻ còn lại thì háo hức muốn… mở mang bờ cõi. Cô hãy nghĩ như vậy. Họ hợp lại thành đội, và phát triển nó một cách cực kì cẩn thận. Đó là chủ trương của Maria. Cô ta muốn có một đội quân siêu phàm, nên tìm kiếm những con người có tiềm năng. Sau đó, chúng tôi được học cách chú tâm, học nhiều kỹ năng khác mà không phải ma-cà-rồng nào cũng chịu đựng được. Cô ta dạy chúng tôi cách tấn công, dạy chúng tôi cách tránh được ánh mắt của con người. Đến khi chúng tôi đã thực hiện được thuần thục,kẻ đó thưởng cho…”
Jasper lại ngừng lời.
-Nhưng dù sao, Maria cũng đang vội. Cô ta hiểu rằng ma-cà-rồng mới càng gần đến cái mốc hết năm đầu tiên chính thức bước chân vào thế giới tội lỗi thì sức mạnh thần thánh sẽ càng giảm đi, vậy nên cần phải tận dụng cơ hội hành động trong lúc chúng tôi vẫn còn mạnh.
“Khi tôi gia nhập vào băng Maria, chúng tôi có cả thảy sáu người. Chỉ trong nửa tháng, cô ta đã tạo ra thêm bốn thành viên nữa. Tất cả chúng tôi đều là phái mạnh – Maria cần đến lính – nên giữ mình không tấn công lẫn nhau mới thật khó khăn. Tôi nhận ra rằng trận chiến đầu tiên cùa mình là đánh lại những kẻ đã cùng kề vai sát cánh với mình. Tôi chiến đấu tốt hơn, phản ứng nhanh hơn. Maria rất hài lòng, dù rằng điều đó đồng nghĩa với việc cô ta phải tìm người khác thay thế… thay thế những kẻ đã chết thảm dưới tay tôi. Tôi vẫn thường được thưởng, và điều đó khiến tôi mạnh hơn.”
“Maria giỏi nhìn người. Cô ta giao cho tôi trọng trách chỉ huy những tên còn lại – giống như được thăng chức. Điều đó không khác gì cuộc sống con người của tôi trước đây. Số ma-cà-rồng chết giảm đi rõ rệt, quân số của chúng tôi mau chóng tăng lên đến hai mươi.”
“Đây là thành tích đáng kể trong thời của chúng tôi. Năng lực của tôi, tuy hãy còn mơ hồ – là kiểm soát bầu không khí cảm xúc xung quanh mình – thật sự rất cần thiết. Chưa bao giờ các ma-cà-rồng mới lại có thể hợp tác với nhau một cách dễ dàng như chúng tôi. Ngay cả Maria, Nettie và Lucy cũng trở nên ăn rơ với nhau hơn.”
“Càng lúc, Maria càng thích tôi – cô ta bắt đầu tin tưởng tôi. Và, vì nhiều lẽ, tôi bắt đầu tôn thờ đến cả chỗ đất mà cô ấy đặt chân. Tôi không nhìn dung được một cuộc sống nào khác nữa. Maria bảo với chúng tôi rằng cuộc sống như vậy không thể tránh được, và chúng tôi tin theo.”