Chương 14: [Mục 14]Nhật Thực - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

THỤY SĨ

Trên đường lái xe về nhà, tôi không mảy may để ý đến việc đường sá sũng nước đang nhờ nhờ phản chiếu ánh mặt trời. Đầu óc tôi quẩn tới quẩn lui chỉ toàn nghĩ đến mớ thông tin mà Jacob vừa tiết lộ, cố gắng chọn lọc ra để mà nghiền ngẫm. Hiện thời, trong lòng tôi đang cực kì thanh thản, cho dẫu trên vai mình là cả một gánh nặng trần ai. Hôn nay, tôi đã được trông thấy Jacob tươi cười, các bí mật cũng đãa được bật mí… Tuy chẳng giải quyết được gì, nhưng chí ít thì biết cũng còn hơn là không. Càng ngẫm nghĩ, tôi lại càng nhận thấy việc mình trốn đi như thế này là đúng. Jacob đang cần tôi. Trong trạng thái tư lự, tôi ngó dáo dác xung quanh, không thấy có dấu hiệu nào bất thường.

Đúng, chẳng có điềm gì lạ. Tôi đưa mắt về phía kính chiếu hậu, không có gì ngoài con đường quốc lộ sáng sủa. Nhưng chỉ vừa kịp nghĩ đến đó, chiếc kính chiếu hậu của tôi bỗng loé sáng, một chiếc xe Volvo màu bạc lấp lánh ánh sáng mặt trời đang bám theo xe tôi.

-Ôi trời ơi – Tôi buột miệng một tiếng rên rỉ.

Tôi không biết có nên tấp xe vào lề đường hay không. Không, con người nhát gan trong tôi lên tiếng phản đối, tôi không dám đối diện với tay tài xế kia vào lúc này. Kì thực thì tôi cũng đã tình đến bước này rồi… có gì, tôi sẽ biến ngài cảnh sát trưởng thành tấm bia đỡ đạn ình. Ít ra nhờ thế, anh sẽ hạ giọng xuống.

Chiếc xe Volvo bám sát nút với xe tôi. Cố làm mặt lạnh lùng, tôi cứ thản nhiên chắm chúi vào con đường trước mặt.

Như vậy đấy: nhát vẫn hoàn nhát, tôi lái xe thẳng một mạch đến nhà Angela, không một lần nào có được chút can đảm, dù chỉ là tí xíu thôi, để đón nhận cái nhìn của tay tài xế, cái nhìn ấy chắc là sắc lắm, soi muốn lủng cả kính xe chứ chẳng chơi đâu.

Chiếc Volvo cứ “ngoan ngoãn” chạy theo tôi cho đến lúc tôi dừng lại trước nhà gia đình Weber. Nhưng tay tài xế kia vẫn không dừng lại, mà tôi cũng chẳng dám nhìn theo khi chiếc xe sang trọng, sáng bóng ấy phóng lướt qua. Tôi không muốn biết cảm xúc trên gương mặt anh. Và ngay khi anh vừa khuất dạng, tôi chạy liền một lèo đến của nhà Angela.

“Kịch”, Ben mở cổng – trước khi tôi kịp đưa tay lên gõ cửa – làm như anh chàng ta đã phục sẵn ở phía sau cửa từ hồi nào rồi ấy vậy.

-Chào Bella! – Anh bạn của tôi lên tiếng, ngạc nhiên.

-Chào Ben. Ơ, Angela có nhà không? – Tôi không biết Angela có quên kế hoạch của chúng tôi không nữa; nghĩ đến đó, tôi co rúm người lại, hoảng hốt trước cái ý nghĩ phải lủi thủi quay trở về nhà sớm.

-Có chứ – Ben trả lời, cùng lúc với tiếng gọi rất to của Angela:

-Bella! – Cô bạn xuất hiện ngay trên đầu cầu thang.

“Brừmmm”, ngoài đường chợt vang lên tiếng xe, nhanh như cắt, Ben ngó nghiêng qua người tôi; tiếng xe này thì tôi không sợ – động cơ của nó kêu bình bịch vài tiếng, kèm theo một tiếng nổ trong khá to rồi dừng hẳn. Không hề có tiếng “rì rì” nào giống với tiếng động cơ của chiếc Volvo cả. Hẳn đây là người mà Ben đang chờ đợi.

-Austin đến rồi – Ben lên tiếng khi Angela đến đứng bên cạnh mình.

“Tin tin…”, một tràng còi cất lên làm rộn vang cả con đường.

-Hẹn gặp lại em – Ben chào tạm biệt Angela – Anh sẽ nhớ em nhiều lắm.

Nói xong, cậu chàn ôm chầm lấy cổ cô bạn gái, kéo xuống cho vừa tầm với chiều cao khiêm tốn của mình và hôn Angela thật sâu. “Tin tin…”, ngoài đường, một hồi còi khác lại cất lên giục giã.

-Tạm biệt Ang! Anh yêu em! – Ben gào to khi quáng quàng lao ngang qua mặt tôi.

Angela run rẩy vì xúc động, gương mặt ửng hồng, nhưng rồi cô cũng lấy lại được bình tĩnh, vẫy vẫy tay cho đến lúc Ben và Austin khuất dạng. Sau đó, cô bạn quay sang tôi, nổ một nụ cười thật rộng, thấp thoáng chút ủ dột.

-Từ tận đáy lòng mình – Angela lên tiếng – mình cảm ơn bồ nhiều lắm, Bella ạ. Không chỉ vì bồ đến cứu mình khỏi bị… rụng tay, mà còn đã cứu mình thoát khỏi hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng phải chịu đựng một bộ phim nghệ thuật gì gì đấy về chiến tranh được giới điện ảnh đánh giá cao – Cô bạn thở phào nhẹ nhõm.

-Mình rất vui được giúp bồ – Bất giác tôi cảm thấy vợi bớt được ít nhiều nỗi âu lo, hơi thở đã có thể vào, ra cơ thể một cách đều đặn, dễ dàng hơn. Angela đã cho tôi có lại được cảm giác mọi thứ đều yên ổn. Vẻ mặt, điệu bộ rất con người của Angela khiến tôi thoải mái. Thật tuyệt vời biết bao khi biết rắng ở đâu đó dưới vòm trời này, cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình thường.

Tôi theo chân Angela lên lầu, bước vào phòng của cô bạn. Vừa đi, cô bạn vừa lấy chân dạt mấy cái đồ chơi để lấy lối. Cả căn nhà im ắng một cách khác thường.

-Người nhà của bồ đâu?

-Bố mẹ mình đưa hai đứa em sinh đôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật rồi. Mình thật không dám tin là bồ sẽ đến giúp mình. Ngay đến Ben còn giả bộ là bị sưng tay nữa mà – Nói đến đây, cô bạn nhăn mặt, lè lưỡi.

-Mình không ngại đâu – Tôi trả lời và bước vào phòng Angela. Đó cũng là lúc tôi choáng ngợp, trời ơi, cả hàng núi, hàng núi bì thư đang chờ tôi…

-Ôi… ôi! – Tôi há hốc miệng ra. Angela quay sang tôi, vẻ cảm thông, buồn bã hiện rõ trong ánh mắt. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô bạn lại lảng tránh chuyện này, và cớ sao Ben lại tìm cách thoái thác.

-Vậy mà mình đã nghĩ rằng bồ thổi phồng sự việc lên quá mức – Tôi thú nhận.

-Mình cũng hy vọng là như vậy. Bồ có thực sự muốn làm chuyện này không?

-Cứ để mình làm. Mình có cả ngày hôm nay mà.

Thế là chúng tôi ngồi vào bàn. Angela lấy ra một nửa số thư và đặt quyển sổ ghi địa chỉ vào giữa hai đứa. Không gian kể từ lúc ấy lại chìm vào im lặng, khi Angela và tôi đã toàn tâm toàn ý ghi ghi, viết viết, âm thanh còn sót lại chỉ là thứ tiếng sột soạt của ngòi bút di chuyển trên mặt ấy mà thôi.

-Tối nay, Edward sẽ làm gì vậy, bồ? – Một lúc lâu sau, Angela cất tiếng hỏi.

Đang viết ngon trớn, tôi dừng lại, ngòi bút đứng yên trên giấy.

-Cuối tuần, Emmett sẽ về nhà. Hình như mọi người lại quặc balô lên vai.

-Bồ nói giống như là không biết chắc lắm.

Tôi nhún vai.

-Bồ may là Edward còn có mấy ông anh để mà cùng đi dã ngoại, cắm trại này nọ đó.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chứ Ben mà không chơi với Austin thì mình cũng chẳng biết phải làm gì luôn.

-Ừưư, gì chứ mấy hoạt động vui chơi ngoài trời là mình chịu thôi. Không có cách nào hợp được với loại này.

Angela phá ra cười khanh khách:

-Mình chỉ thích ở trong nhà thôi.

Dứt lời, cô bạn của tôi lại tập trung vào công việc. Tôi viết được thêm bốn địa chỉ mới. Ở bên cạnh Angela, chẳng bao giờ tôi phải dè dặt, phải cố tìm cách gợi chuyện theo lối xã giao thông thường cả. Cũng giống như ngài cảnh sát trưởng ở nhà tôi, cô bạn Angela rất ưa sự cô tịch.

Nhưng mà cũng giống như ngài cảnh sát trưởng, đôi khi cô bạn lại tỏ ra rất tinh ý.

-Bồ có chuyện gì phải không? – Bây giờ thì giọng nói của Angela chẳng hơn gì một lời thì thầm – Trông bồ có vẻ… lo lắng.

Tôi mỉm cười bẽn lẽn:

-Thấy rõ như vậy lắm hả bồ?

-Hơi hơi thôi, không rõ lắm.

Có lẽ cô bạn nói dối để tôi được thoải mái, tự nhiên hơn.

-Nếu bồ ngại thì không cần kể ình nghe cũng được – Angela nói tiếp – Mình sẽ lắng nghe nếu như bồ thấy nói ra sẽ nhẹ lòng hơn.

Tôi những tính trả lời cảm ơn bồ, mình không sao đâu. Bởi dẫu sao thì tôi cũng có quá nhiều bí mật cần phải giữ. Tôi không thể hé lộ những khó khăn của mình cho bất kì ai là con người thực thụ được. Đó là điều tối kị.

Tuy nhiên, không rõ vì sao trong lòng tôi lại trỗi dậy cái mong muốn ấy, một mong muốn vô cùng mãnh liệt. Tôi muốn được trang trải nỗi lòng riêng với một cô bạn là một con người đúng nghĩa. Tôi muốn được than vãn đôi chút giống như mọi cô thiếu nữ khác. Tôi muốn những khó khăn của mình trở nên đơn giản. Thật tốt biết bao nếu có một người nào đó không thuộc về phe ma-cà-rồng hay phe người sói để mình có thể tâm sự mọi điều; một người nào đó không có thành kiến.

-Mình sẽ chú tâm vào công việc hơn – Angela lại lên tiếng rồi khẽ mỉm cười, mắt nhìn xuống một địa chỉ còn ghi dở.

-Không – Tôi bắt đầu mở lời – Bồ nói đúng. Mình đang rất lo. Vì… vì Edward.

-Có chuyện gì không ổn ư?

Trò chuyện với Angela thật dễ chịu. Khi cô bạn hỏi một câu đại loại như thế này, tôi dám chắc cô bạn không thuộc tuýp người tò mò hay hóng chuyện, giống như Jessica. Angela chỉ quan tâm vì thấy tôi buồn, thế thôi.

-Ôi, anh ấy đang giận mình ghê lắm.

-Ồ, mình không ngờ… - Cô bạn góp lời – Anh ấy giận bồ chuyện gì?

Tôi buông ra một tiếng thở dài:

-Bồ có nhớ Jacob Black không?

-À – Angela sực tỉnh.

-Ừưư, là thế đó.

-Anh ấy ghen?

-Không, không ghen… - Lẽ ra tới đó rồi thì tôi nên ngừng mới phải. Chuyện này chẳng có cách nào giải thích đúng được. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói tới. Bấy lâu nay, tôi không nhận ra rằng mình thèm được tâm sự với một người bạn là con người bình thường biết bao – Hình như Edward cho rằng Jacob… không tốt, cứ như cậu ấy là… một mối hiểm nguy vậy. Bồ cũng biết là mấy tháng trước, mình đã bị bất ổn đến thế nào mà… Chuyện này tức cười thật.

Nhưng thật ngạc nhiên làm sao khi Angela lại chậm rãi lắc đầu.

-Sao thế? –Tôi hỏi.

-Bella, mình đã từng trông thấy Jacob Black nhìn bồ ra sao. Mình dám cược rằng nguyên nhân chủ yếu là do ghen đấy.

-Jacob ư, không có đâu.

-Có lẽ bồ thì không có gì. Nhưng mà Jacob thì…

Tôi cau mày.

-Jacob biết rõ tình cảm của mình. Mình đã nói hết với cậu ấy rồi mà.

-Edward cũng chỉ là một con người thôi, Bella. Anh ấy cũng sẽ có phản ứng như những tên con trai khác.

Giờ thì tới lượt tôi nhăn nhó. Tôi còn biết trả lời ra làm sao đây?

Cô bạn vỗ nhẹ vào tay tôi:

-Anh chàng của bồ sẽ vượt qua được thôi.

-Mình cũng mong là như vậy. Jake hiện thời đang ở trong giai đoạn khó khăn. Cậu ấy cần mình.

-Bồ và Jacob thân nhau lắm, phải không?

-Giống như gia đình vậy, bồ à – Tôi thừa nhận.

-Nhưng mà Edward không thích cậy ấy… Vậy là khó khăn rồi. Không rõ nếu là Ben thì anh ấy sẽ ra sao nhỉ? – Cô bạn mơ màng.

Tôi nhoẻn miệng cười.

-Chắc cũng như mấy tên con trai khác.

Angela toét miệng cười thật tươi.

-Ừ, chắc vậy.

Thế rồi Angela đổi đề tài. Bởi đơn giản một điều là cô bạn của tôi không có “máu” tò mò, và có vẻ như cô cũng dự cảm được rằng tôi sẽ không – không thể – tiếp tục kể nốt “câu chuyện ba người” này nữa.

-Hôm qua, mình đã đến nhận chỗ ngủ rồi. Toà nhà ở cách xa khu học tập nhất.

-Thế Ben đã biết chỗ ở của anh ấy chưa?

-Toà nhà ở gần khu học tập nhất. Anh ấy thật may mắn. Còn bồ? Bồ đã quyết định sẽ gửi gắm cái sự học vào đâu chưa?

Tôi cúi gằm mặt xuống, chú mục vào nét chữ cua bò của mình. Trong một tíc tắc, tôi bị cái ý niệm rằng Angela và Ben sẽ vào Đại học Washington làm cho lơ đãng. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, hai bạn ấy sẽ khăn gói lên đường đi Settle. Nơi đó liệu có an toàn không? Kẻ mới bước vào cuộc đời khát máu kia liệu có di dời đến nơi khác? Liệu sẽ có một thành phố khác, một nơi chốn mới sẽ bị xáo trộn, băn khoăn trước những cái tít ghê gớm chẳng khác gì tựa đề của phim kinh dị?

Và trong những cái tít ấy, có cái tít nào đăng tải tội lỗi của tôi không?

Tôi ra sức tống khứ cái viễn cảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu và trả lời câu hỏi của cô bạn:

-Chắc là Alaska. Trường đại học ấy nằm ở thành phố Juneau.

Và tôi hoàn toàn nhận ra vẻ ngỡ ngàng pha lẫn trong giọng nói của Angela:

-Alaska? Ồ. Thật hả bồ? À, ý mình là… tuyệt vời. Mình cứ tưởng là bồ sẽ chọn một nơi nào đó… ấm áp hơn.

Tôi cười khì, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào cái bì thư.

-Ừưư. Forks đã làm mình thay đổi nhận thức.

-Còn Edward thì sao hả bồ?

Nghe đến tên anh, bụng tôi bỗng sôi lên từng chập. Tôi ngẩng mặt lên, cười với cô bạn.

-Alaska cũng không đến nỗi quá lạnh đối với Edward.

Cô bạn cũng cười đáp lại tôi:

-Tất nhiên là thế rồi – Nhưng cũng liền ngay sau đó, Angela lại buông ra một tiếng thở dài thườn thượt – Nơi đó xa lắm. Bồ sẽ không thể về thăm nhà thường xuyên được. Mình sẽ nhớ bồ lắm. Bồ viết thư điện tử ình nhé?

Một nỗi buồn sâu thẳm chợt ùa vào xâm chiếm lấy hồn tôi; có lẽ tôi đã sai lầm vì càng lúc càng thân thiết với Angela. Nhưng chẳng phải là sẽ buồn hơn sao nếu như tôi đánh mất cả những cơ hội cuối cùng được gần gũi bạn bè như thế này?

-Nếu là sau ngày hôm nay, tay mình còn có thể hoạt động được – Tôi hất cằm về phía chồng phong bì mà mình đã viết xong địa chỉ.

Chúng tôi cùng phá ra cười; thế là từ lúc ấy cho đến khi viết hoàn tất cái bì thư cuối cùng, cả hai đứa đều trò chuyện rất xởi lởi vui vẻ về học tập, về các bài tập, chuyện đề – tất cả những gì tôi phải làm chỉ là không suy nghĩ đến chuyện chia xa. Dù sao thì hôm nay, tôi cũng có quá nhiều chuyện trước mắt cần phải lo rồi.

Xong đâu vào đấy rồi, tôi còn tình nguyện ở lại giúp Angela dán tem.

-Tay của bồ sao rồi? – Angela hỏi tôi.

Tôi làm một số động tác co vào, giãn ra các ngón tay.

-Rồi mình sẽ cử động lại được bình thường thôi… một ngày ngào đó.

“Rầm” – Dưới nhà chợt có tiếng cửa đóng vào khá mạnh, tôi và cô bạn cùng ngẩng đầu lên một lượt.

-Ang ơi? –Đó là tiếng gọi của Ben.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng đôi môi thì cứ run rẩy mãi không thôi.

-Chắc đã đến lúc mình phải khăn áo ra đi rồi.

-Bồ không phải về ngay đâu. Dám anh ấy sẽ kể… từng li từng tí về bộ phim ấy ình nghe lắm.

-Nhưng chắc giờ này, bố mình cũng đang thắc mắc không biết là mình đang la cà ở cái xó xỉnh nào.

-Cảm ơn bồ đã đến giúp mình nhiều lắm nghen.

-Mình cũng vui lắm. Tụi mình nên có những hoạt động như thế này. Chỉ có mấy đứa con gái với nhau thôi cũng hay ra trò chứ bộ.

-Nhất trí với bồ.

“Cọc cọc” – Cô bạn tôi vừa nói dứt câu, nơi cánh cửa phòng đã có tiếng gõ nhè nhẹ.

-Anh vào đi, Ben – Angela trả lời.

Tôi đứng bật dậy, làm động tác duỗi người.

-A, chào Bella! Cậu vẫn còn… thở được – Ben lên tiếng chào tôi một cách mau mắn, rồi hối hả tiến vào chỗ của tôi, bên cạnh Angela. Anh chàng liếc nhìn “kì công” của chúng tôi – Giỏi ghê. Tiếc là không còn gì để mình phụ một tay nữa, mình tính… - Ben ngập ngừng, để ý nghĩ tan biến vào hư vô, rồi bất chợt anh chàng reo lên đầy phấn khích – Ang, anh không thể tin được là em lại bỏ lỡ phim này! Kinh khủng lắm. Cảnh chiến đấu cuối cùng trong phim, nghệ thuật dựng cảnh phải nói là trên cả tuyệt vời luôn! Anh chàng đó… trời ơi, em cần phải đi coi mới biết được là anh đang nói về cái gì…

Angela trố mắt, nhìn sang tôi.

-Hẹn gặp lại bồ ở trường nhé – Tôi lên tiếng, kèm theo một nụ cười e dè.

Cô bạn của tôi thở dài, đáp :

-Hẹn gặp lại bồ.

Trên đường bước ra chỗ chiếc xe tải, lòng dạ tôi cứ nhấp nhổm không yên, đường sá hoàn toàn vắng tanh vắng ngắt. Trong lúc lái xe về nhà, tôi cứ liên tục để ý đến tất cả các kính chiếu hậu, nhưng không thấy bóng dáng của một chiếc xe màu bạc nào cả.

Chiếc xe hơi của anh cũng không có ở trước nhà, vậy là có chuyện rồi.

-Bella hả con ? – Ngài cảnh sát trưởng cất giọng khi tôi mở cửa trước.

-Thưa bố con mới về.

Bố tôi đang ngồi ngay ngắn trong phòng khác, trước cái tivi.

-Hôm nay thế nào, con?

-Dạ, vui lắm, bố ạ – Tôi trả lời. Có lẽ tôi nên kể hết với bố – vì thể nào rồi bố cũng sẽ biết từ phía ông Billy. Nếu được nghe chính miệng tôi kể ra, chắc bố sẽ vui lắm – Hôm nay, nhà Newton không cần con làm việc, nên con xuống La Push.

Không như dự đoán của tôi, đáp lại cái tin “động trời” đó, gương mặt của ngài cảnh sát trưởng vẫn bình thản như không. Vậy là ông Billy đã nhanh chân hơn tôi rồi.

-Jacob sao rồi? – “Ngài” hỏi tiếp, cố gắng giữ giọng nói của mình thật tự nhiên.

-Dạ vui – Tôi đáp ngay mà không chờ suy nghĩ.

-Rồi con đến nhà Weber?

-Vâng. Hai đứa con viết hết địa chỉ luôn ạ.

-Tốt lắ – Ngài cảnh sát trưởng nở một nụ cười thật rộng. Cách chú tâm của “ngài” vào câu chuyện của hai bố con hình như không được bình thường, có lẽ là vì đang có trận đấu – Bố rất vui vì hôm nay con đã đi gặp gỡ các bạn.

-Con cũng vậy nữa, bố!

Nói xong, tôi bỏ vào bếp, mong tìm được một việc gì đó để làm. Nhưng không may cho tôi, ngài cảnh sát trưởng đã dọn dẹp chu tất đâu vào đấy bữa trưa của mình. Tôi đứng bần thần mất vài phút, chú mục vào một đốm nắng nằm đơn côi dưới thềm. Không, tôi không thể cứ trốn tránh mãi được.

-Con đi học bài – Tôi thông báo một cách rầu rĩ khi bước chân lên cần thang.

-Gặp lại con sau nhé – Ngài cảnh sát trưởng đáp lời.

Không sao đâu, mình vẫn còn sống sờ sờ ra đây mà – Tôi tự trấn tĩnh.

Một cách cẩn trọng, tôi đóng cánh cửa phòng riêng lại, trước khi đủ dũng khí nhìn thẳng vào phòng.

Lẽ dĩ nhiên là anh đang hiện diện ở chốn này. Anh đang đứng áp lưng vào tường, trong bóng râm, bên cạnh ô cửa sổ để mờ, và… đối diện với tôi; gương mặt đanh, tư thế cứng nhắc. Anh lầm lầm nhìn tôi, không thốt ra một lời nào.

Như bị khiến xui, tôi thu rúm người lại, đón chờ một tràng quát tháo; nhưng, không, điều ấy đã không hề xảy ra. Anh vẫn lẳng lặng chiếu mắt vào tôi, có lẽ là giận quá không nói nổi nữa.

-Anh – Cuối cùng tôi cũng đánh bạo, lên tiếng.

Gương mặt đang đối diện với tôi kia ắt hẳn là được chạm từ đá ra. Tôi đã nhẩm đếm trong đầu đến một trăm, thế mà cái vẻ cau có ấy vẫn không hề suy suyển.

-Ơ… anh, em vẫn còn sống – Tôi lại bạo dạn cất giọng thêm lần nữa.

Một tiếng gầm ghè nho nhỏ đột ngột thoát ra từ lồng ngực của Edward, nhưng cái thái độ của anh dành cho tôi thì vẫn y nguyên như cũ.

-Không có gì nguy hiểm cả – Tôi nói kèm theo một cái nhún vai.

Lần này, tôi vừa dứt lời, ở anh đã có cử động. Anh nhắm mắt lại, tay phải đưa lên bóp hờ lấy sống mũi.

-Bella – Anh thì thào – Hôm nay, có một lúc nào đó em nghĩ rằng chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh đã vượt qua ranh giới, phá bỏ giao ước để đi tìm em không? Em có biết điều đó có nghĩa là gì không?

Tôi thở hổn hển, đôi mắt của kẻ đang đối diện với tôi cũng vừa mở bừng ra. Chúng lạnh lẽo và sắc lẹm như bóng đêm.

-Anhkhông được làm như thế! – Tôi lớn tiếng, trong lòng những muốn hét lên cho hả, nhưng tôi đã cố gắng chỉnh giọng để không một lời nào lọt được vào tai ngài cảnh sát trưởng ở dưới nhà – Edward, họ sẽ lấy cớ đó để mà ra tay đấy. Họ sẽ có hứng thú với điều đó lắm đấy. Anh không được phá vỡ những quy định!

-Có lẽ không chỉ có họ mới thích chơi trò nắn gân đâu.

-Anh đừng có khơi mào – Tôi đáp một cách cấm cảu – Anh tạo ra bản giao ước kia mà… Anh phải thực hiện chứ.

-Nếu hắn làm tổn thương đến em…

-Đủ rồi! – Tôi ngắt ngang lời anh – Không cần phải lo ngại chuyện đó. Jacob không hề nguy hiểm.

-Anh biết mình không phải lo lắng về Jacob. Và cả em nữa.

Edward nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, đôi bàn tay siết lại thành nắm, lưng vẫn áp vào tường. Tôi ghét cái khoảng cách giữa chúng tôi xiết bao.

Hít vào một hơi thật đầy, tôi băng băng tiến lại phía cửa sổ. Và cho đến lúc tôi vòng tay ôm lấy anh, anh vẫn không hề có một cử động. Cạnh làn hơi ấm sắp tàn của ánh mặt trời về chiều lọt vào cửa sổ, làn da của Edward trở nên lạnh lẽo một cách bất thường. Anh là đá, lạnh băng, hệt như thái độ hiện có nơi anh.

-Em xin lỗi đã khiến anh phải bất an – Tôi nói lí nhí.

Anh thở dài, thân người dịu xuống đôi chút. Vòng tay anh nhẹ nhàng siết lại ở nơi thắt lưng của tôi.

-Bất an chỉ là một cách nói tránh – Anh thầm thì – Ngày hôm nay quá dài.

-Anh làm sao có thể cảm nhận được – Tôi thắc mắc – Em nhớ là anh phải đi săn lâu hơn thế kia mà.