Song, muốn gì thì gì, tôi vẫn trung thành với định hướng kể ít chừng nào tốt chừng ấy – phải lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết. Trong lúc “tường trình”, tôi cố gắng ghi nhận phản ứng của Jacob, nhưng trên gươngmặt của cậu ta, tôi chỉ đọc được mỗi một vẻ khó hiểu khi nghe tôi giải thích rằng Alice đã trông thấy Edward lên kế hoạch tự tử ra sao khi biết tin tôi chết. Đôi lúc, cậu ta lại tỏ ra trầm ngâm, suy tư đến độ tôi cũng không rõ là cậu ta có đang lắng nghe hay không nữa. Chỉ có đúng một lần duy nhất Jacob ngắt lời tôi:
-Cái con đỉa tiên tri kia không t hể thấy được bọn em à? – Người bạn nhỏ hỏi lại, gương mặt vừa cực độ những khinh ghét, lại vừa nồng nhiệt những hân hoan – Thật không? Tuyệt vời!
Hai hàm răng của tôi nghiến chặt vào nhau… Chúng tôi ngồi yên trong im lặng; Jacob chốc chốc lại liếc nhìn tôi, tỏ vẻ háo hức, chờ đợi tôi tiếp lời. Chỉ đến khi tôi lườm cậu ta một cái, cậu ta mới nhận ra lỗi của mình.
-Chết rồi! – Cậu giật mình – Em xin lỗi – Rồi bặm môi lại thật chặt.
Thái độ của cậu bộc lộ rõ hơn khi tôi đề cập đến nhà Volturi. Quai hàm của cậu cứng lại, hai cánh mũi phập phồng, còn đôi tay thì bắt đầu nổi da gà. Tôi không dám đi sâu vào chi tiết. Tôi chỉ kể với Jacob rằng Edward đã nói chúng tôi không còn gặp nguy hiểm nữa, chứ tuyệt nhiên không đả động gì đến lời hứa của chúng tôi hay như chuyến viếng thăm không thể định rõ ngày của họ. Jacob không đáng phải chịu đựng những cơn ác mộng của tôi.
-Vậy là em đã biết hết chuyện rồi đó – Tôi kết luận – Tới phiên em. Cuối tuần rồi, khi chị đi thăm mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy? – Chắn chắn Jacon sẽ tiết lộ cho tôi nhiều thông tin hơn Edward. Cậu không lo tôi sẽ bị hoảng sợ.
Jacob đổ người về phía trước, trở nên sôi nổi hẳn:
-Tối hôm thứ Bảy, như thường lệ, Embry, Quil và em đi tuần, đến khi nhận ra chẳng có gì khác lạ cả, thì… ĐÙNG! – Người bạn nhỏ vung tay ra, minh hoạ một vụ nổ – Một dấu vết… còn mới nguyên, chưa tới mười lăm phút. Anh Sam muốn tụi em chờ chỉ thị của ảnh, nhưng em không biết là chị đã rời khỏi thị trấn rồi, em cũng không biết là bọn đỉa, bạn chị, có còn để mắt canh chừng cho chị hay không. Vậy nên bọn em phóng hết tốc lực, đuổi theo ả, nhưng trước khi bọn em bắt được kẻ mưu mô đó, thì ả đã băng qua bên kia ranh giới. Chẳng còn cách nào khác, bọn em cứ lao dọc theo đường biên, mong ả băng qua bên này trở lại. Lúc đó, tức lắm chị ạ – Cậu lắc đầu, mái tóc trên đầu rối bù – mái tóc bắt đầu được cắt ngắn khi Jacob chính thức gia nhập vào đội người sói ngày nào giờ đây đã dài ra, che hết cả mặt – Tụi em lao vun vút trong gió, vậy mà vẫn bị ả bỏ xa. Nhà Cullen khi ấy cũng đuổi bắt ả, chèn ép ả dọc theo ranh giới, nhưng ở trước tụi em vài dặm. Nếu bọn em mà nghĩ ra, biết đứng canh ở đâu đó thì hẳn đã làm thành một cuộc mai phục hoàn hảo rồi.
Jacob lại lắc đầu, nhăn nhó.
-Đó là lúc xảy cảnh nguy hiểm. Thì ra nhóm của Sam đã chạy đua với ả trước cả bọn em, thế rồi thoắt một cái, ả chọn chạy ngay đường biên; ở lãnh địa bên kia, bọn đỉa cũng đuổi theo sát nút. Tên to con, gã tên gì nhỉ…
-Emmett.
-Ừ, hắn đó. Hắn thình lình nhào tới tấn công ả đầu đỏ, nhưng ả quá nhanh! Ả thoát hiểm ngay trong đường tơ kẽ tóc, gã to con đã bắt hụt ả, và suýt một chút nữa là đã tông thẳng vào Paul rồi. Còn Paul… ừm, chị biết Paul rồi đấy.
-Ừưư.
-Cậu ta mất tập trung. Không thể trách Paul được. Con đỉa to xác đó chắn ngay trên đường chạy của Paul. Hắn đã phóng qua… Này, đừng có nhìn em như thế. Thằng ma-cà-rồng quái quỷ đó đã xâm phạm vào lãnh địa của bọn em mà.
Tôi cố sức không thể hiện bất kì một thái độ nào trên gương mặt, để Jacob kể nốt câu chuyện. Dẫu biết rằng kết quả của vụ xung đột đó đã được dàn xếp một cách ổn thoả, nhưng sao tôi vẫn không khỏi mất hết cả hồn vía, hai bàn tay nắm vào nhau thật chặt, những cái móng tay bấu thành vết trong lòng bàn tay tôi.
-Dù sao thì Paul cũng đã rat ay hụt. Cái tên to xác ấy đã lao ngay về phần đất bên gã như ngay tức khắc. Nhưng mà sau đó, cái kẻ, ơ, à, ừm, tóc vàng… Người bạn nhỏ chợt ấp úng, vừa ngỡ ngàng vì mê mẩn, nhưng cũng lại vừa tỏ ý khinh ghét khi tìm ngôn từ nói về người chị của Edward; trông cậu ta lúc này mới thật tồ làm sao.
-Rosalie.
-Gì cũng được. Cô ta quả thật là thứ dữ, vậy nên anh Sam và em phải bỏ dở cuộc truy đuổi để yểm trợ Paul. Thế rồi thủ lãnh của bọn chúng và một gã tóc vàng khác…
-Bác sĩ Carlisle và Jasper.
Jacob lập tức quay sang ném cho tôi một cái nhìn bực tức:
-Chị biết em chẳng thèm quan tâm đến cái bọ người đó mà. Nhưng thôi được rồi, tên Carlisle ấy nói chuyện với Sam, cố gắng làm dịu tình hình. Thế mà thật là kì cục chưa từng thấy, khi khổng khi không tự dưng, ai nấy đều bỗng trở nên bình tĩnh hết trơn. Thì ra là cái gã tóc vàng kia mà có lần chị kể với em, chính hắn đã làm cho đầu óc của tụi em đảo lộn tùng phèo. Nhưng cho dẫu có biết rằng chính hắn đã rat ay, tụi em cũng không thể không bình tĩnh trở lại.
-Ừ, chị hiểu cái cảm giác đó.
-Thật là tức chưa từng thấy. Chỉ có điều là về sau mới cảm nhận được cái cục tức đó thôi – Cậu lắc đầu một cách hậm hực – Cuối cùng, anh Sam và tên thủ lĩnh ấy đều nhất trí rằng vấn đề về ở Victoria là quan trọng hơn, nên tất thảy mọi người lại tiếp tục cuộc truy đuổi.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Tên Carlisle nhanh chóng rút qua bên kia ranh giới, để tụi em không bị loạn mùi, thế nhưng ả đầu đỏ đã kịp lao vút lên mấy vách đá ở mạn Bắc, thuộc về lãnh địa của người Makah rồi, đến đây thì ranh giới trở nên song song với bờ biển. Kẻ thủ đoạn ấy đã phóng ngay xuống biển để thoát thân. Gã to con và tên “điềm tĩnh” xin phép được vượt qua ranh giới để bám theo ả, nhưng lẽ tất nhiên là tụi em không cho phép.
-Hay lắm. Nói cho đúng ra, chị thấy cách hành xử bên phía em không được sáng suốt cho lắm, nhưng chị thấy vui. Emmett rất bộp chộp. Thể nào anh ấy cũng sẽ bị thương mất thôi.
Jacob khụt khịt mũi.
-Vậy là tên ma-cà-rồng theo đuổi chị kể rằng tụi em vô cớ tấn công và toàn bộ cái gia đình đức hạnh của hắn đã…
-Không – Tôi ngắt lời người bạn của mình – Edward cũng kể với chị giống như em vậy, chỉ có điều là anh ấy không kể chi tiết mà thôi.
-Hừm – Tôi nghe Jacob lầmbầm, rồi cậu ta cúi xuống, chọn lấy một hòn đá giữa muôn vàn những viên cuội dưới chân chúng tôi. Và bằng một động tác chẳng hề tỏ ra gắng sức, cậu ta ném tung hòn đá ra ngoài khơi xa; viên cuội văng ra khỏi bờ dễ có đến cả trăm mét – Ừ, em đoán thể nào ả cũng sẽ quay trở lại à xem. Bọn em quyết sẽ lại truy đuổi ả.
Tôi rùng mình. Victoria sẽ quay trở lại, tôi không hề có một chút mảy may nghi ngờ về điều này. Nhưng liệu Edward có báo cho tôi hay không? Tôi không biết. Vì thế, cách tốt nhất là tôi luôn để mắt đến Alice, tìm kiếm xem có dấu hiệu nào khả dĩ cho thấy “trò chơi ú tim” lại sắp sửa khai mào…
Nhưng có vẻ như Jacob không nhận ra thái độ nơi tôi, cậu ta cứ chú mục vào những con sóng biển, gương mặt trĩu nặng ưu tư, đôi môi đầy đặn mím lại.
-Em đang nghĩ gì vậy? – Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng hỏi kẻ đang ngồi bên cạnh mình.
-Em đang nghĩ đến chuyện chị vừa kể. Rằng kẻ tiên tri trông thấy chị lao đầu ra khỏi vách đá, đã đinh ninh rằng chị tìm đến cái chết, và mọi chuyện từ đó bị đẩy đi quá xa… Chị đã nghĩ đến điều này chưa, giả như khi ấy chị đợi em như chị em mình đã giao kèo, thì cái con đ… à, Alice sẽ không trông thấy chị làm trò dại dột đó. Mọi chuyện sẽ không có gì đổi thay. Giờ này, chúng mình lại ở trong gara của em, giống như mọi ngày thứ Bảy khác. Thị trấn Forks sẽ không còn ma-cà-rồng nữa, chỉ có chúng ta… - Jacob ngừng lời, tư lự.
Cách nói của Jacob làm cho người khác phải chưng hửng, như thế thật có khác nào bảo rằng thị trấn Forks mà không có ma-cà-rồng thì mới là diễm phúc. Trái tim tôi chợt đập loạn nhịp trước bức tranh vô hồn mà kẻ ngồi kế cận mình vừa mới phác hoạ nên.
-Edward cũng vẫn sẽ quay về bên chị.
-Chị có chắc không? – Jacob hỏi vặn, bắt đầu lại lối nói khó chịu khi nghe thấy tôi nhắc đến cái tên Edward.
-Cho dẫu có xa xôi, có muôn trùng cách trở… anh ấy và chị cũng không bao giờ cách lòng.
Jacob hậm hực thấy rõ, cậu ta mở miệng, toan nói ra một điều gì đó – một điều phản ánh rất thực nội căm hận đang chất chứa trong lòng – nhưng rồi Jacob đã kìm lại được. Cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng, giọng nói có phần mềm mỏng hơn.
-Chị có biết là anh Sam tức chị lắm không?
-Anh ta tức chị ư? – Tôi ngỡ ngàng trong đúng một tíc tắc – À. Chị hiểu rồi. Nếu chị không hiện hữu ở cái thì trấn này thì gia đình Cullen cũng sẽ không sống ở đây.
-Không. Không phải như thế.
-Thế thì là vì cớ gì?
Jacob cúi xuống lượm một viên đá khác. Cậu ta hí hoáy sấp lật, sấp lật nó giữa các ngón tay; đôi mắt như bị hút hồn vào trò chơi đó, khe khẽ trả lời:
-Khi anh Sam tìm thấy… chị, chị đang ở trong tình trạng như thế nào, anh ấy và mọi người đã nghe bố em kể lại rằng chú Charlie đã lo lắng cho chị ra sao, khi mà chị chẳng hề có lấy một chút tiến triển, và rồi chị lao đầu ra khỏi vách đá…
Phải lắng nghe những lời ấy, tôi không khỏi nhăn mặt lại. vậy ra chẳng ai chịu để cho tôi quên đi…
Jacob nhướng mắt lên, đón tìm ánh mắt của tôi.
-Anh ấy nghĩ chị là người, hơn ai hết, có đủ lý do để căm ghét nhà Cullen, giống như anh ấy. Anh Sam có cảm giác như bị… phản bội khi chị lại đi kết thân với họ như chưa từng có chuyện họ đã làm cho chị bị tổn thương.
Trong một thoáng, tôi không dám tin rằng Sam lại là người như vậy. Hốt nhiên, tôi trở nên bực bội với cả hai người họ.
-Em nói anh Sam cứ việc…
-Chị nhìn kìa – Jacob bất chợt ngắt lời tôi, theo hướng tay chỉ của người bạn nhỏ, tôi chợt nhận ra trên tầng cao, một con đại bàng đang lao thẳng xuống những ngọn sóng. Ở phút cuối cùng sắp sửa chạm mặt biển, vua của các loài chim có hơi chùn lại, như để phán đoán, rồi nhanh như cắt, các móng vuốt của nó cắm thẳng xuống nước. Cũng vẫn với cái động tác nhanh nhẹn đó, con đại bàng đập cánh bay đi, trong một nổ lực khá lớn, vì phải “chở” thêm cả một con cá to mà nó vừa quắp được.
-Chị sẽ thấy điều đó ở khắp mọi nơi – Jacob lên tiếng nói, giọng nói nghe mơ hồ, xa xăm – Đó mới chính là tự nhiên – kẻ đi săn và con mồi, vòng tuần hoàn bất tận giữa sự sống và cái chết.
Tôi không hiểu vì sao người thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình lại chuyển hướng sang chuyện tự nhiên; có lẽ cậu ta muốn đổi đề tài chăng. Đúng lúc tôi nghĩ đến đó thì Jacob quay sang nhìn tôi, tận sâu trong đôi mắt của cậu ta có thấp thoáng một chút hóm hỉnh cay độc.
-Tuy nhiên, chị sẽ không bao giờ trông thấy một con cá cố gắng trao nụ hôn cho con đại bàng. Không, chỉ sẽ không bao giờ trông thấy điều ấy – Đôi môi của cậu hé nở một nụ cười nhạo báng.
Tôi cũng toét miệng ra cười đáp lại, song giọng nói vẫn còn đầy những men chua.
-Có lẽ con cá vẫn đang tìm cách. Làm sao mà biết được con cá đang nghĩ gì. Đại bàng là loài chim đẹp. Em cũng biết như thế mà.
-Đó là cội nguồn của mọi rắc rối ư? – Giọng nói của người bạn nhỏ bỗng thoắt trở nên gay gắt – Tất cả là vì cái đẹp à?
-Em đừng có ngớ ngẩn như thế, Jacob.
-Hay là vì tiền? – Cậu ta vẫn khăng khăng.
-Được rồi – Tôi lầm bầm và đứng bật dậy – Chị rất lấy làm “hãnh diện” vì đã được em chiếu cố, nghĩ nhiều đến chị như thế – Nói rồi, tôi quay gót, bước đi thẳng một mạch.
-Này, đừng có giận dỗi thế – Jacob bắt kịp tôi ngay tức khắc, cậu ta túm lấy cổ tay tôi, xoay người tôi lại – Em nói thật đấy! Em muốn hiểu chuyện này, nhưng rốt cuộc, trong đầu em chỉ toàn những điều mông lung.
Đôi lông mày của kẻ đối diện với tôi nhíu lại, mối cămtức hiển hiện rõ nét trên gương mặt, và đôi mắt đen của cậu, đôi mắt đen lay láy, nặng trĩu những u sầu.
-Chị yêu anh ấy. Không phải vì anh ấy quá điển trai hay bởi vì anh ấy có nhiều tiền! – Tôi gằn từng tiếng một với Jacob – Trong thâm tâm, chị cũng đã từng mong muốn anh ấy không có cả hai thứ đó. Tuy nhiên, chính Edward đã làm cho khoảng cách giữa anh ấy và chị rút ngắn lại, bằng chính lòng nhân ái, tâm hồn cao đẹp, sự giỏi giang và tính cách đứng đắn của anh ấy, trong đời chị chưa từng gặp một ai đó có hội đủ những yếu tố như thế cả. Chị yêu anh ấy. Điều đó khó hiểu ở chỗ nào kia chứ?
-Đúng là không thể hiểu nổi.
-Thế thì mở mắt cho chị đi, Jacob – Tôi cứ để mặc cho giọng điệu chế nhạo ấy tuôn trào khỏi đôi môi, không hề có ý muốn ghìm nén lại – Đâu là lý do xác đáng để một người yêu một người? Vậy hoá ra tình yêu của chị là không giống ai cả?
-Vùng đất tốt nhất để ươm mầm cho tình yêu là vùng đất ta đã hoàn toàn thông thuộc, vùng đất sống chỉ của những người như ta. Hạt giống được trồng ở nơi ấy nhất định sẽ cho trái ngọt.
-Ồ, ra là thế! – Tôi trả lời một cách mát mẻ – Thế thì chị cần phải gắn bó với Mike Newton rồi.
Jacob nao núng thấy rõ, cậu ta bặm ngay môi lại. và tôi hiểu rằng những lời lẽ của mình đã làm tổn thương đến cậu, nhưng lửa nộ trong tôi đang bốc cháy lên cao quá, ngọn lửa đã thiêu cháy toàn bộ lòng trắc ẩn vốn có trong tôi. Jacob lập tức buông ngay tay tôi ra, khoanh hai cánh tay lại trước ngực, ánh nhìn của người thiếu niên cũng tức khắc rời khỏi tôi, từ từ chuyển hướng ra biển.
-Em là một con người – Cậu ta lầm bầm; phải khó khăn lắm tôi mới có thể nghe được những lời ấy.
-Em không được “người” như Mike – Tôi vẫn tiếp tục buông ra những lời tàn nhẫn – Thế nào, em có còn nghĩ đó là lý do quan trọng nhất không?
-Chị nói như vậy là không đúng – Jacob vẫn không rời mắt khỏi những con sóng xám xịt – Em không hề chọn cuộc đời này ình.
Tôi cất lên một tiếng cười khan.
-Thế em nghĩ Edward đã chọn kiếp sống đó ư? Anh ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với anh ấy, chẳng hơn gì em đâu. Anh ấy còn không hề cầu xin được như vậy nữa kìa.
Jacob thoáng tư lự, cậu ta gật gật đầu, nhưng tất cả những động thái ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
-Em có biết không, Jacob, em là người cực kì bảo thủ và ngoan cố – sao em không nghĩ đến chuyện mình là người sói đi.
-Chị nói như vậy là không đúng mà – Jacob lặp lại, hằm hè nhìn tôi.
-Chị chẳng thấy chỗ nào là không đúng cả. Em chỉ mới biết được rất ít về gia đình nhà Cullen, em chỉ chú trọng đến lớp vỏ bề ngoài mà thôi. Kì thực, em không thể hình dung nổi là họ tốt đến mức nào đâu – đó là phẩm hạnh của họ đấy, Jacob ạ.
Jacob nhíu hẳn đôi lông mày lại.
-Bọn chúng không nên có mặt trên cõi đời này. Sự tồn tại của bọn chúng là trái với lẽ tự nhiên.
Tôi nhìn Jacob trân trối, một bên mày khẽ nhướng lên vì ngỡ ngàng. Một lúc sau, kẻ đối diện với tôi mới nhận ra điều ấy:
-Sao?
-Em nói đến chuyện trái tự nhiên đi… - Tôi đáp lời một cách nhẹ nhàng.
-Bella – Jacob lại lên tiếng, giọng nói thật nhỏ và ở một “tông” giọng khác – đó là giọng nói của một người lớn. Tôi chợt nhận ra rằng cậu thiếu niên đang ở trước mặt tôi đây có phong thái của một người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, cậu giống như một người cha hay một người thầy giáo – Em được sinh ra làm sao, lớn lên, em là như vậy. Chính dòng máu đã, đang và sẽ chảy trong người em đây quyết định em là ai, gia đình em là những người như thế nào, và là đặc trưng giống nói của bộ tộc em – Đó là lý do vì sao tụi em vẫn bám trụ ở mảnh đất này.
-Ngoài vấn đề đó ra – Cậu chú mục vào tôi, đôi mắt đen lay láy khó thấy được đáy sâu – Em vẫn là một con người thực thụ.
Nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, cậu ta điều khiển nó áp vào lồng ngực âm ẩm nóng của mình. Dù rằng đã bị cách qua lớp áo vải thun, song, tôi vẫn cảm nhận được thật rõ ràng trong lòng bàn tay mình là một quả tim đang đập – những nhịp đập rất mạnh và rất khoẻ.
-Người bình thường không thể có những cú phóng xe máy trời thần như vậy.
Nghe tôi nhận định, người thiếu niên mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, yếu ớt.
-Người bình thường luôn tránh xa bọn quái vật, Bella ạ. Em cũng không nói mình bình thường. Chỉ là một con người mà thôi.
Giận Jacob quả là một điều rất khó thực hiện. Tôi bắt đầu mỉm cười và rụt tay về.
-Ngay lúc này đây, so với chị, em quả thật quá “người” rồi – Tôi nhìn nhận.
-Em luôn cảm nhận được mình là một con người đúng nghĩa – Cậu bắt đầu bước ngang qua tôi, gương mặt trở nên xa vắng. Hốt nhiên tôi ngước nhìn lên, vành môi trên của Jacob đang run run, phải cố gắng lắm cậu ta mới bặm nó lại được.
-Ôi Jake – Tôi thì thào, nắm vội lấy tay Jacob.
Đây, đây chính là cái lý do vì sao tôi lại có mặt ở chốn này. Lý do vì sao tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả những gì đang chờ đợi mình khi quay về. Bởi lẽ, đằng sau tất cả những oán hận, những lời châm chọc, mỉa mai đầy ác ý của Jacob là cả một tâm hồn đang bị tổn thương sâu sắc. Ánh mắt của người thiếu niên lúc này đã nói lên được tất cả những điều đó. Đầu óc tôi rối bời, tôi chưa tìm ra được cách nào khả dĩ giúp đỡ được người bạn của mình, nhưng tôi biết rằng mình sẽ phải hết sức cố gắng. Không chỉ bởi vì cậu là ân nhân của tôi, mà trên hết, chỉ nỗi đau của cậu thôi cũng đã đủ khiến cho tôi xót xa, tê tái cả cõi lòng. Jacob đã là một phần cơ thể của tôi rồi, giờ đây, không một thứ gì trên đời này có thể thay đổi được điều ấy.