Nghe thấy Chân Diệu phân phó, Chân Đức còn đang ngạc nhiên liền tươi cười,
bước tới phía trước.
“Vâng, Chân Diệu sư huynh.”
Sau hơn nữa năm rèn luyện võ công, lại được ăn uống đầy đủ làm hắn cao lên
không ít, khí lực cũng biến chuyển hơn trước, quay nhìn Mạnh Kỳ nhỏ hơn hai
tuổi, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng kích động.
Mạnh Kỳ ở bên cạnh khẽ cười, hắn đang muốn tìm kiếm cơ hội chiến đấu, tìm
người đối luyện mà không ra, không nghĩ Chân Diệu lại giúp hắn như thế. Trải
qua chiến đấu, hắn hy vọng có thể đem Thiết Bố Sam, Thần Hành Bát Bộ, La Hán
quyền, Ngũ Hổ Môn Đao Pháp lĩnh hội thêm nhiều đạo lý.
“Kính xin Chân Đức sư huynh chỉ giáo.” Mạnh Kỳ theo quy củ Thiếu Lâm vẫn xưng
hô một tiếng sư huynh với Chân Đức, đồng thời hai chân dạng ra, đứng thủ thế
theo quyền thức mở đầu của La Hán quyền.
Chân Đức há miệng như muốn nói gì đó rồi trong lòng đầy hưng phấn, quên cả
tuyên Phật hiệu, trực tiếp ra tay.
Trong chớp mắt Chân Đức ra tay, Mạnh Kỳ rơi vào trạng thái tập trung cao độ,
không nghe cũng không thấy chuyện gì khác, chỉ nhớ tới lúc cùng Trình Vĩnh
giao thủ khi trước, sau đó nghiêng nửa người tránh cú đấm chính diện của Chân
Đức, một tay vận lực đánh về phía bụng dưới Chân Đức.
Trong đối chiến, hắn không những không hoảng sợ, khiếp đảm mà còn hết sức chủ
động.
Chân Đức vừa ra tay, đang muốn chuyển tiếp sang thức thứ hai thì đột nhiên có
cảm giác kình phong tập kích tới thân dưới. Đối mặt với thế công lăng lệ này
cùng chiến ý hiện rõ trên gương mặt Mạnh Kỳ khiến trong lòng Chân Đức phát
lạnh, tựa như cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra từ người Mạnh Kỳ.
Thân thể Chân Đức tức thì ngừng lại, bụng dưới bị Mạnh Kỳ đánh trúng kêu “hự”
một tiếng, đau đớn không chịu nổi ngã lăn ra đất, thống khổ kêu la.
“Quá yếu!” Mạnh Kỳ một chiêu đắc thắng cũng hơi sững sờ. Hắn vừa tấn công đã
hạ gục Chân Đức? Không phải vì Chân Đức quá yếu đấy chứ?
Không chỉ có Mạnh Kỳ kinh ngạc, đám Chân Vĩnh cùng các võ tăng xung quanh cũng
tròn mắt nhìn Chân Đức đang lăn lộn dưới đất, không thể tin nổi một người khá
nổi bật trong các dịp đối luyện như Chân Đức lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Gương mặt Chân Diệu trở nên âm trầm, bước nhanh tới trước mặt Chân Đức, ngồi
xuống dùng nội lực vuốt lấy huyết mạch bụng dưới của hắn, cơn đau nhất thời
giảm bớt.
Tới lúc đó, đám Chân Vĩnh mới hồi phục tỉnh táo, dồn hết ánh mắt ngạc nhiên
nhìn về phía Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Sư huynh Chân Diệu vốn muốn mượn Chân Đức để
dạy cho Chân Định cùng Chân Tuệ một bài học, cho bọn hắn biết thiếu sót căn
bản là thế nào nhưng hiện giờ xem ra, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi.
Mạnh Kỳ từ giây phút giao thủ ngắn ngủi vừa rồi cùng Chân Đức cũng nhận ra,
khí thế của hắn lúc tấn công quả thực ác liệt khác thường, thầm nhủ. “Chẳng
lẽ, khí thế lúc chiến đấu cũng quan trọng đến vậy?”
Chân Diệu vịn Chân Đức đứng dậy, mặt không biểu hiện gì mà nói. “Chân Hòa,
ngươi tới đối luyện cùng Chân Định đi.”
“Vâng, Chân Diệu sư huynh.”
Từ trong đội ngũ võ tăng tiến ra mọt thiếu niên khôi ngô, đứng tại đó mà khiến
người khác nhìn giống ngư một ngọn hắc thiết tháp.
Mạnh Kỳ mơ hồ cảm giác được điểm mấu chốt từ cuộc giao chiến vừa rồi, muốn
kiểm chứng nên hưng phấn chắp tay trước ngực: “Thỉnh Chân Hòa sư huynh chỉ
giáo.”
Chờ Chân Hòa hoàn lễ xong, Mạnh Kỳ liền chủ động xuất kích, tựa như mãnh hổ
xuất động.
Chân Hòa không ngờ Mạnh Kỳ lại chủ động tấn công với khí thế điên cuồng như
vậy, bị chiếm mất thượng phong thì không ngừng lùi lại, vừa lùi vừa chống đỡ,
chân tay nhất thời trở nên luống cuống.
“Hây.”
Mạnh Kỳ đắc thủ không buông tha, miệng hô lớn liều mạng oanh kích lên ngực đối
thủ.
Đối mặt với khí thế hung mãnh ấy, hai tay Chân Hòa đang thủ thế liền mở ra đón
đỡ. Mạnh Kỳ thuận thế thu quyền, xoay thân dùng khuỷu tay đánh trúng ngực phải
Chân Hòa.
“Khục, khục…” Mạnh Kỳ xuất thủ cũng không tuyệt tình nên đã thu bớt lực nhưng
vẫn khiến Chân Hòa ho khan một hồi, khí tức hạ xuống tới cục điểm.
“Đa tạ.” Mạnh Kỳ quay người thối lui, chắp tay trước ngực hướng Chân Hòa cười
thăm hỏi, biểu hiện hết sức thong thả, nhẹ nhõm.
Chân Vĩnh, Chân Đức cùng các võ tăng khác đứng ngoài quan sát trận đối chiến
không ngậm nổi miệng. Bình thường đối luyện, Chân Hòa chính là ác mông của bọn
họ. Dù bọn họ đối ứng thế nào đều bị hắn đập cho chân tay loạng choạng, không
chống đỡ nổi. Nhưng trận đối luyện vừa rồi, hắn lại bị tiểu hài tử Chân Định
mang bộ dáng điên cuồng như hổ đánh cho không có lực hoàn thủ.
Đám võ tăng chứng kiến một màn vừa rồi nhìn Mạnh Kỳ không thể tin nổi!
Chân Hòa chậm rãi bước tới, đưa tay gãi gãi cái đầu trọc. “Chân Định sư đệ, đệ
thật là lợi hại!”
Chân Diệu hừ khẽ, sắc mặt càng trở nên khó coi, tram mặc rất lâu mới nói.
“Chân Định sư đệ có gia thế không thường, có tiếng học giỏi, Súc Khí đạt tới
tiểu thành, ở đây các vị sự đệ không ai là đối thủ. Hay là cùng sư huynh ta
đối luyện một hồi?”
Tầm mắt Chân Diệu không kém như đám võ tăng mới kia, tự nhiên nhìn ra phía sau
Mạnh Kỳ tất có người hỗ trợ.
“Sao?”
“Sao có thể như vậy?”
Chân Vĩnh cùng đám võ tăng bừng tỉnh trầm trồ.
“Thì ra sự đệ Chân Định đan điền đã mở, Súc Khí đạt tới tiểu thành, thảo nào
mà Chân Đức và Chân Hòa đều thua trong tay hắn.”
Nhưng dù sao, Chân Diệu sư huynh vẫn là thụ nghiệp tăng, là cao thủ Khai
Khiếu. Trực tiếp đối luyện cùng Chân Định có khác nào ỷ lớn hiếp bé?
“Yên tâm, ta sẽ chỉ dùng thực lực Súc Khí tiểu thành để đấu với đệ.” Ánh mắt
Chân Diệu nhìn Mạnh Kỳ, lóe lên tia âm trầm.
Mạnh Kỳ hít nhẹ một hơi, tuy biết chênh lệch giữa hai bên rất lớn nhưng chiến
ý đang dâng trào, đến đối luyện còn không dám thì những nhiệm vụ đang chờ hắn
biết làm thế nào?
Sự thực là hắn đã từng trải qua quyết đấu sinh tử, chút đối luyện cùng Chân
Diệu dù có thua hắn cũng không sợ. Chỉ cần hắn có thể biết được sự chênh lệch
giữa đôi bên, biết được điểm yếu của bản thân thì thua cũng đáng. Hơn nữa, hắn
cũng không phải không có cơ hội chiến thắng.
“Kính xin Chân Diệu sư huynh chỉ giáo.” Mạnh Kỳ chắp tay trước ngực, quyết tâm
dâng lên, chiến ý tỏa ra nồng đậm.
Các võ tăng đứng ngoài hít sâu một hơi, cảm thán.
“Hăn dám cùng Chân Diệu sư huynh đối luyện? Hai bên chênh lệch như núi, dù có
áp chế thực lực xuống chỉ còn Súc Khí tiểu thành thì nhãn lực cùng kinh nghiệm
của Chân Diệu sư huynh cũng hơn hẳn Chân Định sư đệ rồi.”
“Tốt lắm!” Thấy Mạnh Kỳ không phải kẻ nhát gan, Chân Diệu lộ ra sắc mặt vui vẻ
hòa hoãn hơn nhiều. “Nhường ngươi xuất chiêu trước.”
Mạnh Kỳ cũng không chịu kém, chân phải vươn tới như cánh cung, hai tay nắm
thành quyền như búa xông tới Chân Diệu.
Chân Diệu cũng dùng La Hán quyền, đối mặt với khí thế ác liệt của Mạnh Kỳ thì
không hề thụ động như Chân Đức, Chân Hòa. Đưa tay gạt nắm quyền của Mạnh Kỳ
thì lập tức phát động phản kích, một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm đánh trúng ngực
phải Mạnh Kỳ.
Hai mắt Mạnh Kỳ trợn lên, thân hình bỏ nhào về phía trước, để mặc nắm đấm của
Chân Diệu đánh lên ngực mình, cùng lúc đó hai nắm quyền nhằm thẳng Chân Diệu.
Kinh nghiệm thực chiến của Chân Diệu không ít, hắn phát giác có điểm không
bình thường nhưng Mạnh Kỳ chủ động đánh tới, khiến hắn lùi lại không được đành
phải dồn thêm sức mạnh vào nắm quyền, chủ ý đánh lui Mạnh Kỳ.
“Phốc!”
Quyền phải của hắn giống như đánh vào lớp vải dày, kình lực tản ra bốn phía
còn hai nắm quyền Mạnh Kỳ trong chớp nhoáng đã sắp chạm vào hai bên huyệt Thái
Dương của hắn.
“Chát!”
Chân Diệu hét lớn một tiếng, hai lỗ tai đỏ ửng, huyệt Thái Dương căng phồng.
Song quyền lướt qua huyệt Thái Dương, tới ở giữa má Chân Diệu lại phẳng phất
như có một tầng khí bảo hộ, đánh tan hơn phân nửa khí lực trong nắm quyền của
Mạnh Kỳ.
Trúng đòn, bộ pháp Chân Diệu không loạn mà thuần thục lùi về phía sau, hai má
ửng đỏ, đầu óc nhất thời choáng váng.
“Ngươi đã luyện thành Thiết Bố Sam?” Chân Diệu vừa sợ vừa tức giận quát.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Vốn là võ học gia truyền mà thôi. Vừa rồi sư huỳnh không
phải là đã dùng thực lực Khai Khiếu hay sao?”
Tối hôm trước bị Chân Quan ám toán, Thiết Bố Sam của hắn đã bị người khác biết
được, hiện giờ cũng không cần giấu diếm.
Lần giao thủ vừa rồi, Mạnh Kỳ dựa hoàn toàn vào những chỉ điểm của Trương Viễn
Sơn, Giang Chỉ Vi mà xuất thủ. Tuy hai người có võ công chênh lệch không ít,
nhưng thừa lúc Chân Diệu không biết hắn đã học được Thiết Bố Sam thì tung ra
toàn lực, lấy nhanh đánh chậm, dùng vết thương nhỏ đổi lại viết thương lớn,
thành công đem Chân Diệu đẩy vào tuyệt cảnh, không cách nào tung hết thực lực
vốn có.
Sắc mặt Chân Diệu biến ảo một thoáng, liền rất nhanh lấy lại vẻ lạnh lùng nhìn
đám võ tăng.
“Tiếp tục, luyện La Hán quyền.”
Trong lòng Mạnh Kỳ cũng biết Chân Diệu không có thù oán với hắn, chỉ thấy hắn
luyện La Hán quyền bị thiếu sót căn bản nhiều nên muốn dựa vào đối luyện để
chỉ ra. Chân Diệu nói cũng không sai, nhưng lần này thành công giành phần
thắng, thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn thì Mạnh Kỳ không nén được vui sướng
trong lòng.
“Ta cũng không phải dạng người hẹp hòi a.” Mạnh Kỳ thầm nhủ. Sau đó trong lúc
luyện quyền đều chú tâm nhìn Chân Đức, Chân Hòa, cố gắng sửa lại tư thế quyền
pháp của bản thân. Biểu hiện của Mạnh Kỳ làm sắc mặt Chân Diệu hòa hoãn không
ít.
Sau khi luyện La Hán quyền cùng côn pháp, sắc mặt Chân Diệu nghiêm túc nhìn
từng người, cuối cùng dừng lại bên Mạnh Kỳ nói. “Ngày mai Chân Định tiếp tục
cùng ta đối luyện, ta sẽ đem thực lực áp chế xuống còn Súc Khí tiểu thành như
hôm nay.”
“Cái tâm hiếu thắng của hắn không vừa a!” Mạnh Kỳ nghe vậy thì âm thầm cảm
thán, tuy có chút run sợ nhưng chiến ý lại dâng lên cao vút.
“Đêm nay phải tận dụng thời gian tu luyện Thần Hành Bát Bộ rồi.”
Hắn cũng không muốn mình bị thua!
“Chân Diệu sư huynh trước sau như một, đã sớm tập luyện một trong bảy mươi hai
tuyệt kỹ Ma Kha Chỉ, bình thường tâm cao khí ngạo, hôm nay lại bị một đệ tử
mới đạt Súc Khí tiểu thành đánh bại khiến hắn nuốt không trôi cục nghẹn này
rồi.” Chân Vĩnh cười hì hì lại gần Mạnh Kỳ. “Chân Định sư đệ, ta không nhìn ra
ngươi lại lợi hại như vậy. Đúng là thâm tàng bất lộ! Ngày sau nhất định phải
chiếu cố tới sư huynh ta nhiều đấy.”
Mạnh Kỳ cũng cười cười đáp.
“Đệ cũng là may mắn mà thôi. Ngày mai chắc sẽ gian nan hơn nhiều.”
Trừ phi hắn có thể học Thần Hành Bát Bộ xong trong một đêm, nếu không lần tới
không còn bất ngờ nào nữa, muốn giành chiến thắng là không có khả năng. Nhưng
Mạnh Kỳ cũng không quá lo lắng. Cơ hội được đối luyện với cao thủ như thế đâu
có dễ tìm? Chuyện này còn quý hơn tài phú, nói không chừng lần nhiệm vụ Luân
Hồi sau cũng vì chuyện này mà giữ được tính mạng.
Mạnh Kỳ, Chân Vĩnh cùng Chân Tuệ hướng Võ Tăng Viện thẳng tiến. Tới cửa ra vào
thì gặp Huyền Si.
Bên cạnh Huyền Si là một hòa thượng chất phác, hai mắt vô thần, miệng khẽ lẩm
bẩm. “Chiêu thức này, làm thế nào để phá giải?”
Huyền Si không giới thiệu tăng nhân trẻ tuổi bên cạnh mà trực tiếp nói với
Mạnh Kỳ cùng hai người. “Sau bữa tối, từ giờ các ngươi tới Diễn Võ Điện, ta sẽ
dạy cho các ngươi Thiếu Lâm tâm pháp.”
Mạnh Kỳ đã từng nghe Huyền Tâm nhắc tới. Thiếu Lâm tâm pháp chính là nội công
trụ cột của Thiếu Lâm, thuần hậu dương cương. Bởi vì lộ tuyến vận hành đơn
gianrm cùng hầu hết các tuyệt kỹ thần công dung hợp, trong tương lai lại có
thể chuyển sang tu luyện nội công khác. Trong số những công pháp trụ cột cũng
xếp tại tốp mười.
Vì thế, Mạnh Kỳ thầm quyết định, ngày sau sẽ dùng Thiếu Lâm tâm pháp làm chủ,
còn Thiết Bố Sam sẽ tùy theo hoàn cảnh mà sử dụng.
Sau khi Huyền Si rời đi, Chân Vĩnh thấp giọng cười nói. “Trông thấy vị sư
huynh đi bên cạnh Huyền Si sư thúc chứ? Hắn là một vị thụ nghiệp tăng khác tên
là Chân Bản, là một kẻ mê võ đến si, có rất nhiều chuyện lý thú…”
Trong lúc cười nói, ba người dùng qua bữa tối. Xong xuôi, Mạnh Kỳ cùng Chân
Tuệ liền chạy tới Diễn Võ Điện. Chân Vĩnh không có việc gì cũng vội vàng chạy
theo, muốn tìm ai đó đối luyện một chút.