Chương 13: Bái Đường ( Làm Tình, là vợ nhẹ nhàng thôi! )

Một giọng nói từ phía trước vang lên. " Nhất bái thiên địa."

Hai người mặc bộ đồ đỏ, người nữ đội khăn trùm đầu trang trí lộng lẫy, người nam với gương mặt anh tuấn cười nhẹ, hai người quay về phía sau, quỳ xuống dập đầu.

Thấy vậy lão già, với gương mặt vui vẻ lại hô to: " Nhị bái cao đường."

Hai người hướng về phía phụ mẫu Lộ Giang và Diệp Phàm, quỳ gối xuống, dập đầu ba cái. Lão già chầm chậm nói to: " Phu thê giao bái."

hai người đứng dậy, khẽ cuối đầu. Nếu như không bị tấm vải che đi, gương mặt xinh đẹp của nàng đang nở nụ cười rạng rỡ, thì mọi người có thể thấy được nàng đang rất hạnh phúc, còn Diệp Phàm thì vẫn còn ngây ngốc chưa tỉnh, đối với hắn đây giống như giấc mộng vậy, thật hạnh phúc thật hư ảo, hắn kéo tay áo của nàng, không cho người dẫn nàng đi, thấy vậy lão nương mới nói: " Không được. Đây là phong tục, nàng phải ở trong phòng, đợi khi nào ngươi vào trong rồi hẵng làm gì thì làm."

Hắn đỏ mặt, nhẹ gật đầu, đám người ra ngoài ngồi lên bàn, mở tiệc linh đình, có vài người còn dơ ly rựu lên, hướng về phía hắn chúc mừng, hắn gật gật đầu, rồi định đi về phòng, cùng nàng làm chuyện phu thê, bất quá Lão nương lại kéo tay hắn lại hỏi: " Ngươi đi đâu?"

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: " Ta không đi vào phòng thì đi đâu? nàng còn đang đợi ta."

Lão nương mờ mịt, gương mặt đáng thương, hướng về phía Diệp Phàm. " Ngươi có nghe kĩ lúc bọn ta nói về vụ cử hành hôn lễ không vậy?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu. "Lúc đó, ta chỉ ngồi nhìn nàng."

Lão nương cười nhẹ, nói nhỏ vào lỗ tai hắn. " Ngươi phải ở đây mời rựu mọi người, còn tân nương thì phải đợi đến kết thúc bữa tiệc, mới có thể động phòng, hiểu chưa?''

Thấy hắn gật đầu, lão nương cũng không nói gì thêm, nàng đi về đám người ngồi vào trong một chỗ trống, Diệp Phàm sau khi mời rựu từng người, liền đứng đợi cho tiệc tàn, hắn tiến lại gần phía lão nương hỏi: " Bây giờ vào trong được rồi chứ?"

Thấy lão gật gật đầu, hắn liền đi thẳng đến phòng tân hôn, vì nhà của Diệp Phàm khá nhỏ, nên đám người đề nghị hắn sẽ ở rể một thời gian, nếu hắn muốn, phụ mẫu Lộ Giang sẽ mua một căn biệt viện cho hai người, đơn giản vì nàng là con của phú hào.

Mở cánh cửa ra, tiếng cọt kẹt làm cho trái tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch, nàng rất mong đợi, thật sự rất mong đợi ngày này, Diệp Phàm tiến vào trong, nhẹ nhàng chốt cửa lại, cầm cây gậy trên bàn, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt nàng lên, gương mặt xinh đẹp, cùng với nụ cười rạng rỡ, khiến nàng vô cùng diễm lệ, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay lên mặt nàng, môi kề môi, hắn đưa lưỡi mở ra môi nàng, tham lam cuộn lưỡi, nàng rút môi ra nhẹ lắc đầu, nàng hôn lên trán hắn, ôm hắn vào lòng, cắn nhẹ lên tai hắn, rồi thì thào. " Chàng là của ta, vĩnh viễn chỉ có thể là của ta."

Vừa dứt lời nàng liền vứt đi trên đầu cái khăn che mặt, mạnh tay đè hắn xuống, hai gương mặt đối diện nhau, nàng nhẹ hôn lên môi hắn, đưa đầu lưỡi tách hai cánh môi, tiến vào bên trong, mạnh bạo cuộn lấy lưỡi hắn, đầu lưỡi trơn tuột của hắn cũng không chịu nhượng bộ, hai người cuộn lưỡi lại với nhau, nàng tham lam nuốt lấy dịch thủy, hắn cũng không vừa cố lấy từ trong miệng nàng ra những vị ngọt của nước thánh, cắn nhẹ môi hắn, tay thì từ từ cởi áo hắn ra, làn da trắng trẻo, cùng với mùi hương của nam nhân, khiến nàng kích thích, nhẹ hôn lên cổ hắn, dùng tay che mắt hắn lại, nhẹ đưa lưỡi mút cái nhũ hoa, nàng nhẹ đưa tay vào trong quần hắn, hắn có chút kháng cự, rồi cũng để mặc cho nàng làm việc, nhẹ sờ vào cây côn thịt của hắn, làm hắn rên lên vì khoái lạc, nàng không thể kiềm chế được dục vọng nữa, nhẹ kéo quần hắn ra, ngậm lấy cây côn thịt, mút lấy mút để, nhẹ để đầu lưỡi liếm cái khe giữa cây côn thịt, hắn thật sự nổi giận, vì sao nàng luôn là người chủ động? hắn chồm người dậy, ôm lấy người nàng, đè nàng xuống.

Hai người lại tiếp tục trao đổi dịch thủy, hắn nhẹ cởi áo nàng ra, nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của nàng, lại thầm nghĩ, vì sao lúc nàng chiếm thế thượng phong lại không đỏ mặt? nhẹ cởi ra cái yếm, đưa đầu lưỡi cuộn tròn xung quanh, nhẹ cắn nhũ hoa nàng, tiếng rên vì sung sướng của nàng lại càng khiến hắn đắc ý, nhẹ đưa tay sờ vùng dưới, hắn cảm nhận được, nàng đã chảy rất nhiều dâm thủy, hắn vừa hôn nàng, tay trái nặn ngực, tay phải thì sờ sờ vùng dưới, nước chảy ra càng ngày càng nhiều, bất chợt hắn dừng lại, nhìn thấy nàng đang khóc hắn hỏi: " Ta... ta làm nàng đau sao?'

Nàng lắc lắc đầu. " Sướng lắm, tiếp tục được không?" Nàng lau đi nước mắt, nhẹ hôn lên môi hắn.

Hắn úp mặt vào hai bầu ngực, tiếp tục tham lam ngửi lấy mùi thơm từ cơ thể nàng, nhẹ nhàng nút núm vú của nàng, đôi khi lại cắn nhẹ một cái. Nghe tiếng rên la, khi nàng che miệng lại, hắn càng trở nên thích thú, mạnh tay bóp bầu ngực của nàng thành đủ hình dạng, hôn lấy môi nàng chùn chụt, hắn làm càng ngày càng nhẹ cho đến khi dừng hẳn lại.

-" Nàng thơm quá, ta thực sự muốn mỗi ngày đều ăn nàng, ta yêu nàng nương tử, nàng là người phụ nữ tuyệt với nhất, làm tình với nàng thật sướng,"

Nàng nhẹ nhàng lấy tay che lại gương mặt đỏ hồng, thấy vậy Diêp Phàm mới tách hai tay nàng ra hỏi: " Không đúng sao? nương tử."

Nó khiến nàng càng thêm đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu. Diệp Phàm nhìn nàng vô số cảm xúc yêu thương, hắn đều sẽ dành cho nàng.

Sau đó hắn từ từ cởi toàn bộ y phục còn xót lại của nàng, banh chân nàng ra, lúc đầu nàng còn kháng cự vì xấu hổ, nhưng sau vài câu nói của hắn, nàng đã đồng ý, nhìn vào nữ nhân xinh đẹp trước mặt, hắn lại có chút không tin, nương tử lạnh lùng kiêu ngạo của hắn cũng chỉ là nữ nhân bình thường?

Hắn nhìn vào trong khe hở giữa háng, hôn nhẹ lên nó, nhẹ đưa lưỡi liếm dâm thủy còn động lại trên môi.

Tiếng rên la: " Ứm..ứm." Cùng với tiếng thở hồng hộc của nàng đã nói lên tất cả, nàng là người vô cùng nhạy cảm, nàng đã ra rất nhiều mặc dù Diệp Phàm chỉ mới bắt đầu.

Diệp Phàm ngửi ngửi khe thần bí, nói nhỏ vào tai nàng. " Mùi thơm quá, đây là mỹ vị, chỉ có ta mới có được, nàng là thiên thần của ta, là nữ nhân đời này ta yêu thương."

Nói xong hắn liền đưa lưỡi liếm quanh cái khe, sau khi liếm thỏa thích cùng với việc nuốt dâm thủy của nàng, hắn nhẹ nhàng nâng niu hột le của nàng bằng đầu lưỡi.

-" Umứ ... ứm." Tiếng rên la vì khoái cảm của nàng lại đánh dấu cho một lần nàng ra.

Diệp Phàm tham lam dùng lưỡi liếm hết không để chừa một giọt. " Nàng sướng đến vậy sao? đừng chối, nàng ra như xã lũ vậy."

Hắn không cho nàng cơ hội biện minh, nhanh chóng mút lấy mút để khiến tâm trí nàng trống rỗng, khi thấy nàng như vậy, mọi dục vọng của hắn đã lên đến đỉnh điểm, nhẹ cầm cây côn thịt của hắn lên hỏi: " Ta... ta vào được chứ?"

Thấy nàng gật đầu, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn môi nàng, mong rằng nó có thể khiến nàng giảm bớt đau đớn, hắn dùng côn thịt nhẹ cạ vào khe hở, lấy dâm thủy bôi trơn, nhắm thẳng về phía khe hở ướt át, bắt đầu đút cây côn thịt vào trong, nhấp mạnh một cái, máu chảy ra từ âm hộ nàng, hắn chỉ nhẹ giọng nói với nàng: " Nàng từ bây giờ trở đi, chính thức là nương tử của ta."

Tiếng rên la của nàng vì đau đớn, hay khoái cảm hắn không biết, hắn chỉ tiếp tục hôn nàng, để hai chân nàng khóa chặt cơ thể, hắn nhấp liên tục, tách môi nàng ra, thì thầm vào tai nàng: " Tiểu huynh đệ 20 cm này của ta, có làm nàng sướng không? ta sướng lắm đút vào nàng sướng lắm, nàng như đang bóp chặt lấy ta, tham lam mút lấy, như truy cầu của ta dục vọng."

Nàng không nói gì, đôi mắt dâm dục của nàng càng khiến hắn khoái lạc, hắn nhấp càng ngày càng mạnh, mỗi lần hắn nhấp vào trong nàng lại một lần siết chặt lấy hắn.

-"Umư... ưm." Nàng không nói gì chỉ có thể rên la trong sung sướng, nàng sợ rằng nếu nàng nói ra cái gì dâm dục, hắn sẽ coi thường nàng mất, nàng muốn sướng, nhưng cũng muốn giữ hình tượng trong mắt hắn, dòng tinh nóng hổi chảy vào bên trong nàng, khiến nàng, á lên trong sung sướng.

Hắn không dừng lại, nâng người nàng lên, hai tay bợ lấy mông của nàng, cặp mông hồng hào trắng muốt, thật mềm mại thật sung sướng, hắn mạnh tay bóp lấy mông của nàng, rút ra rồi đút vào, càng khiến nàng trở nên sung sướng.