Chương 6: Quyển 1 Chương 6: Thuyền Hoa Có Mỹ

Thuyền hoa Giang Nam, lầu gác song hồng, huân hương lượn lờ khắp chốn, bên song cửa sổ đặt một chậu Thiên Nữ mộc lan.

Lúc này, đúng là thời kỳ hoa nở, thiên nữ danh quý, bình thường khó gặp. Nam tử nhàn nhã dựa vào song cửa sổ, áo xanh thắt lưng ngọc, kim quan ngọc trắng, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần thư sinh, nhưng cặp mắt phượng lại toát ra vẻ mị hoặc khó cưỡng.

“Hôm nay ta mới biết kiến thức mình nông cạn, trên giang hồ từ khi nào có loại võ công thế này?” Nam tử quay đầu, nhìn phía đối diện cười nói.

Đối diện, mành hoa che đậy, lò đồng đốt hương, ẩn hiện một chiếc tháp gỗ hoa lê.

Khói trắng ượn lờ che lấp người trên tháp, chỉ thấy ống tay áo hoa buông xuống. Ống tay áo kia được dệt từ cẩm, thêu hoa văn hình mây, buông xuống trước tháp, tùy ý đến nhàn hạ.

Lô hương tỏa ra khói trắng thanh nhã, nam tử nằm trên tháp, lưng dựa vào cửa sổ, không thấy bộ dạng, ngoài cửa sổ sương trắng che núi xa, một ống tay áo thanh nhã, như che kín cả vạn dặm giang sơn tú lệ.

Bàn tay còn lại của nam tử cầm một quyển sách cổ đã ố vàng, ánh mắt dán vào trang sách, đợi qua trang trước mặt, mới không nhanh không chậm mở miệng. Giọng nói kia, khiến cho người ta nhớ tới tiếng gió yên tĩnh sau ngày tuyết rơi, giống như ánh mặt trời ấm áp tiến vào bệ cửa sổ của ngày đông giá rét, nhưng lại lười biếng cực kỳ: “Ồ? Hôm nay ta cũng mới biết, mấy năm nay võ nghệ của ngươi không tiến bộ, ngay cả tin tức trong giang hồ cũng không linh thông.”

Nam tử áo xanh đen mặt, khinh công của hắn có thể xưng đệ nhất giang hồ, cũng bởi vì từ nhỏ gặp gỡ với người này, võ nghệ thường thường. Bị hạ thấp nhiều năm, hắn đã thành thói quen.

Biết ở trước mặt người này không chiếm được ưu thế, hắn cũng lười đấu võ mồm, tay áo phất một cái, cửa sổ phía sau mở rộng, người hóa thành một cái bóng phất qua mặt sông mà đi.

Chưa hết thời gian uống một chén trà nhỏ, người đã quay lại thuyền, trong con ngươi dài hẹp mang theo thần thái kinh diễm.

“Ngươi có biết cô nương kia là người phương nào không?”

Trên thuyền chỉ nghe thấy tiếng lật sách nhẹ nhàng, ánh mắt của người trên giường vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách.

“Huyện Cổ Thủy có một vị nữ ngỗ tác, nghe nói có danh hào phán quan âm ty, chính là cô nương hôm nay chúng ta gặp gỡ!” Mắt phượng của nam tử áo xanh nhếch lên, lộ vẻ tán thưởng, “Nếu không tận mắt nhìn thấy, khó có thể tưởng tượng thế gian lại có nữ tử bậc này, tiếc rằng huyện Cổ Thủy không biết trọng dụng nhân tài! Nay đúng lúc ngươi cần người, nữ tử này, có thể thu về bên mình.”

Hắn vừa tiến vào cánh rừng, ép hỏi rõ ngọn nguồn mọi chuyện từ hai tên Thủy phỉ xấu số kia.

Hai tên Thủy phỉ kia không có nhãn lực nên không trông thấy được, nhưng hắn ở trên thuyền lại thấy rõ ——cô nương kia thấy có người chặn đường, trông có vẻ như không để ý, tiếp tục đi đường của nàng, nhưng khi dừng lại thì cách bọn họ đúng ba bước. Phạm vi ba bước kia chính là độ dài của ô trúc trên tay nàng, cho nên nàng biết trước rằng ô sẽ hỏng, mới đặt ra câu hỏi kia.

Nhưng câu nói đó không phải chỉ vì muốn xác nhận người ta có tiền bồi thường ô cho nàng hay không, mấu chốt nhất chính là rời đi lực chú ý của hai gã Thủy phỉ, tạo được thời cơ cho mình.

Thân thủ của nàng mặc dù trên giang hồ chưa gặp qua, nhưng thoạt nhìn cũng không phải người có nội lực, có điều chiêu thức dứt khoát tàn nhẫn, hắn xem qua vết thương cho hai người kia, mỗi vết đao đều chuẩn xác, không hề dây dưa!

Bình tĩnh, quả cảm, tâm tư kín đáo!

Thế gian lại có nữ tử bực này!

Trên mặt, trong lời nói của nam tử đều mang vẻ tán thưởng, nhưng trên thuyền vẫn chỉ có tiếng lật sách thản nhiên như cũ.

Gió sông cùng mưa phùn tấp vào cửa sổ, khói trắng trước giường phiêu diêu, vẻ mờ mịt được xua tan, lúc này mới thấy rõ người trên tháp.

Người nọ mũ bạc, thắt lưng ngọc, lười biếng dựa vào tháp, lại giống như nằm trên giang sơn tú sắc, trăng thu gió xuân. Dung mạo, nửa khuôn mặt bị một tấm mặt nạ vàng che lại, phong hoa không gặp, chỉ thấy đôi môi như anh đào đầu xuân, nhẹ nhàng nhếch lên cười.

Nam tử dựa vào thành tháp, ánh mắt dừng lại trên trang sách, tôn lên vầng trán tự phụ lười nhác. Sau một lúc lâu, mới nghe thấy hắn chậm rì rì mở miệng: “Hai người, đã chết?”

Ý hắn là hai tên thủy phỉ, trong con ngươi của nam tử áo xanh toát ra vẻ trêu tức.

Người này, rồi cùng hắn xem trò diễn trên đường, rõ ràng trong lòng cũng để ý, nay lại bày ra tư thái không lưu ý lắm, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi lại?

“Chưa. Nàng giữ lại mạng của một người để thay nàng làm việc. Nàng viết một bức thư cho đà chủ Cửu Khúc bang, vị tiểu thư Thẩm gia có lẽ sắp được dạy dỗ rồi.” Nói đến đây, trên mặt nam tử áo xanh lộ vẻ chế giễu, “Tâm cơ thủ đoạn của vị Thẩm tiểu thư này có lẽ là được hưởng từ cha nàng, ba tháng trước nàng ta phô trương thanh danh, cuối cùng cũng khiến cho phủ An Bình Hầu chú ý. Lão Hầu gia mấy ngày trước tiến cung cầu kiến Thái hoàng Thái hậu, nói thứ tử của mình là Thẩm nhị ở một huyện nhỏ của Giang Nam đã nhiều năm, người sớm không còn, chỉ còn lại một khuê nữ từ nhỏ thân thể yếu ớt, muốn xin Thái hoàng Thái hậu ân chuẩn để Thẩm Vấn Ngọc trở lại Thịnh Kinh tĩnh dưỡng thân thể. Hừ! Tĩnh dưỡng là giả, muốn gả nữ thông gia mới là thật! Nguyên gia nắm giữ triều chính, địa vị của Thái hoàng Thái hậu cao vô cùng, An Bình Hầu nhàn tản nhiều năm, đã sớm mất hết khí khái năm đó, mấy năm nay dựa vào chuyện gả nữ thông hôn để mưu cầu phục khởi. Có điều không biết tính toán lần này có thể được như ý nguyện hay không. Phải biết rằng, năm đó phủ An Bình Hầu cùng Nguyên gia đấu tranh với nhau như nước với lửa, Thái hoàng Thái hậu lại còn là người mang thù dai.”

“Bà ta sẽ đáp ứng thôi.” Nam tử trên tháp không chút để ý mở miệng, trong giọng nói lại lộ ra ý lạnh, “Xá tội cho nhi nữ của tội thần trở lại kinh thành dưỡng bệnh, việc làm thể hiện phượng ân mênh mông cuồn cuộn như thế, vì sao bà ta không làm? Thanh danh của bà ta càng tốt, con đường tương lai của Nguyên gia lại càng thuận lợi. Về phần phủ An Bình Hầu, mấy năm gần đây không thoát khỏi mí mắt bà ta, mặc dù thông hôn khắp nơi, nhưng có chỗ nào là thực lợi?”

“Nhưng nếu như bà ta ân chuẩn, hướng gió Thịnh Kinh có lẽ sẽ thay đổi. Có một số người sẽ nghĩ bà ta không còn ghi hận phủ An Bình Hầu nữa, chưa biết chừng lại muốn kết thân với Hầu phủ. Nay phủ An Bình Hầu không còn đáng tin nữa, người giúp ngươi, lại mất đi một.”

“Thêm cũng không nhiều, mất cũng chẳng ít. Bước đi trên vách núi đen, trước giờ luôn không cần nhiều người.” Nam tử chậm rì rì gấp lại trang sách, giống như bị lời này làm mất hứng, thình lình chuyển chủ đề, lên tiếng hỏi, “Tên còn lại thì sao?”

Nam tử áo xanh hơi sửng sốt, khi hiểu được hắn hỏi tên Thủy phỉ còn lại có chết hay không, lúc này mới nói: “Không chết. Ta xem qua, một đao chế địch! Đao đâm cũng chỉ sâu có nửa tấc, nàng hạ thủ lưu tình.”

Không khí trên thuyền yên tĩnh, một lúc sau, nam tử trên tháp mới mới buông sách, trong ánh mắt mang theo vẻ chán chường, mất hết hứng thú, “Người mềm lòng, khó thành nghiệp lớn.”

Nam tử áo xanh nhún vai, cũng không bất ngờ với thái độ của hắn. Đúng như lời hắn nói, việc của bọn họ giống như đi trên vách núi đen, không chấp nhận được nhiều người, nhất là người mềm lòng. Chung quy, hắn chỉ là cảm thấy hứng thú với cô gái kia cho nên mới thuận miệng nói mà thôi, không trông chờ gì nhiều.

Gió sông nổi lên thổi vào trong cửa sổ, hơi nước trên sông làm nhạt đi huân hương, nam tử áo xanh quay đầu nhìn mặt sông, đôi mắt nheo lại.

Nổi gió...

“Trước khi chạng vạng, trở lại thành Biện Hà.” Giọng nói của người trên tháp truyền đến, khi nam tử áo xanh nhìn lại, hắn đã miễn cưỡng lật người, gió sông thổi đến phất đến, một phòng tràn đầy hương mộc lan.


Khi Mộ Thanh trở lại huyện Cổ Thủy, đã gần đến buổi trưa.

Mộ gia ở thành bắc, một viện cô độc, gia cảnh bần hàn. Dân chúng Đại Hưng kính sợ việc âm ty, cha con Mộ Thanh cả ngày xem nghiệm tử thi hài cốt, láng giềng xung quanh sợ âm khí quá nặng, cho nên mấy năm nay đều lục tục chuyển đi hết. Xung quanh không còn láng giềng, ngược lại khiến cha con hai người cảm thấy thanh tịnh.

Buổi sáng được mời đến Triệu gia thôn, sau khi trở về Mộ Thanh vốn nên bẩm lại vụ án với tri huyện, nhưng nàng không đi đến huyện nha, mà trực tiếp trở về nhà.

Vào nhà, đóng cửa, Mộ Thanh từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ trang phục của nam tử mặc vào.

Dựa vào mức độ sát thương gây ra, chỉ khoảng nửa canh giờ nữa là hai gã Thủy phỉ kia sẽ tỉnh, chậm nhất là giữa trưa hai người không đi đến Thẩm phủ lĩnh nốt chỗ bạc còn lại, nhất định Thẩm Vấn Ngọc có thể đoán được chuyện không thành. Nhanh nhất là đêm nay, Cửu Khúc bang sẽ có hành động.

Một khi Thẩm phủ gặp chuyện không may, tri huyện Cổ Thủy chắc chắn sẽ vấn tội nàng, trả lại công đạo cho Hầu phủ.

Nơi này, không nên ở lâu.

Nơi cần đến, nàng đã tính toán rồi.

Thành Biện Hà!