Chương 1: Nơi nào

Ở trong khu rừng có một căn nhà nhỏ, bên trong căn nhà đồ đạc rất ít, chỉ có một chiếc giường gỗ đã cũ, một bao gạo đã vơi 1 nửa và mấy dụng cụ nấu ăn cực đơn giản.

Trên chiếc giường có một người thanh niên đang nằm suy tư, mắt hắn nhìn ra bên ngoài trời qua lỗ thủng trên nhà, ngắm nhìn sao trời.

" Chắc đến lúc rồi?"

Tên thanh niên lẩm bẩm rồi đứng dậy và bắt đầu thổi cơm. Sau khi ăn xong đến bát cơm cuối cùng, hắn ta lôi ra từ dưới gầm giường một sợi dây thừng. Cầm theo sợi dây thừng đi ra ngoài để tìm một thân cây cao có cành chắc khỏe, hắn ta dự định kết liễu cuộc đời mình.

Tên thanh niên này tên là Nhất, vốn là trẻ mồ côi từ nhỏ lại mắc thêm chứng bệnh trầm cảm, từ khi 18 tuổi hắn đã bắt đầu cảm thấy cô đơn và chán nản, không có một người bạn hay lí do ở lại. Lần đầu tiên tự sát, hắn bị người phát hiện rồi nhốt vào bệnh viện tâm thần. May mắn thoát ra rồi chốn vào núi 2 tuần trời, hôm nay cuối cùng đã đến lúc.

Lúc Nhất chút hơi thở cuối cùng, trời bỗng đổ cơn mưa bão, sấm sét đánh xuống như muốn xé toạc bầu trời. Dưới chân núi rất nhiêu hộ dân đang cư trú. Như ở căn nhà nọ, cả nhà 4 người đang ăn cơm, người bố xem thời sự trên Tv, người con út đang xem điện thoại.

"Sấm kìa tắt Tv đi không nó đánh cháy!"

"Sợ gì? Có cột thu lôi rồi."

Người cha đáp. Người mẹ lại quay ra con cả nói.

"Mày chạy ra lùa con john vào chuồng không ướt hết."

Người mẹ lại tập trung xem điện thoại của mình, bà là một người theo đạo phật.

"Luật nhân quả rất công bằng với tất cả. Khi một người làm ác thì phải trả quả khổ, có thể trả ngay, có thể kiếp khác, khi hội đủ duyên. Theo luật nhân quả thì bạn bị ốm yếu, bệnh hoạn, bị kẻ khác bắt nạt, đày đoạ, đánh đập, tóm lại là sống dở chết dở… tức là bạn đang phải trả những quả đã gieo nhân ác trong quá khứ. Vì thế, nếu muốn tránh khổ đau bằng ách tự sát thì tức là bạn đang đi ngược lại luật nhân quả. Đó là điều không thể."

Từ trong điện thoại âm thanh từ tốn của sư thầy trên youtube.

"Đoàngggggg"

Cả nhà bốn người giật bắn mình, Tv cũng chợt tắt, không chỉ ra đình này mà tất cả các gia đình trong khu vực đều như vậy.

Ở dưới thân cây, sét đánh vào vị trí của Nhất, thân xác rơi xuống đất cháy đen thui.

.....

Chẳng biết bao lâu sau vì Nhất không có một suy nghĩ gì, đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng.

Bỗng một cảm giác đâu đớn truyền tới, một cỗ cảm giác mát lạnh sộc thẳng lên não. Cậu bắt đầu cảm nhận được thân thể nhưng lại là cảm giác nước tràn trề ngập ngụa chua vào mũi, mồm.

"Sao lại nhiều nước như vậy?"

Nước sặc sụa chảy vào mắt mũi khiến cậu theo bản năng giãy giụa, qua mấy giây thời gian thì bỗng có có lực lương vô hình nhấc cậu khỏi mặt nước.

"Thế nào?"

Một người đàn ông trung niên với bộ râu quay nón, gương mặt hung dữ như những bức tượng hung thần trong chùa chiền. Thân ông ta mặc áo giáp sắt, lưng quần thắt một thanh gươm. Vóc người ông ta to lớn, Nhất đánh giá ít nhất phải cao hơn bản thân, mà bản thân hắn cao khoảng 1 mét 90.

Ngay lúc nhìn thấy người đàn ông này, những ký ức lạ gập tràn trong đầu của hắn khiến hắn hét lên trong đau đớn.

Những người xung quanh cũng giật mình, người đàn ông kia thì thấy Nhất cứ la hét trong thời gian dài thì tức giận dơ tay lên, lòng bàn tay của ông ta xuất hiện lấp lóe ánh sáng màu hoàng kim, đang định đánh một chưởng để giải quyết Nhất thì có một cánh tay lắm lấy mà ngăn lại.

"Hoàng Thượng ra lệnh không được giết tên này! Người tính làm phản?"

Cuối cùng một lúc lâu sau Nhất cũng ngưng la hét.

"Ta là hoàng tử? Tam Hoàng tử của Đại Ngu?"

Đây không còn là địa cầu nữa, Nhất không biết nơi đây cách trái đất bao nhiêu năm ánh sáng. Nơi này là Đại Đại châu, nơi đây quốc gia cũng từng gọi là Đại Ngu, cùng tên với một vương triều của quê hương Nhất.

Ba ngày trước, quốc sư phản bội triều đình, đầu quân cho Tinh Môn, một tông môn mạnh mẽ trên toàn đại lục. Mượn sức mạnh của Tinh Môn và quân đội hắn ấp ủ từ bao lâu, chỉ 2 ngày hắn đã thành công rồi lên ngôi Hoàng đế.

Hoàng tộc toàn bộ bị chém giết, chỉ có Nhất do không có tư chất tu luyện, được giữ lại coi như là răn đe, cũng như làm nhục.

Nhất được người ta ném lên mặt đất, chưa kịp định thần thì một cái còng với xích sắt đã khóa vào cổ, một tên lính tay cầm xích sắt kéo hắn đi theo đám người.

Tất cả đi được một thời gian, thì cung điện hiện ra trước mặt, nơi này khiến cho Nhất ngập tràn cảm xúc, nước mắt hơi có xu hướng trào ra. Đây là do ký ức của Tam hoàng tử ảnh hưởng hắn. Lại phải nói, Tam hoàng tử chính là dị số trong vô số hoàng tử, hắn thương dân như con, có đức mà lại không có tài năng. Ở thế giới này phải có thiên phú tu luyện mới là tài năng, trí tuệ chỉ tính theo làm phụ trợ. Nếu Tam Hoàng Tử sinh ở địa cầu, có lẽ hắn sẽ có một mảnh cơ nghiệp.

Chính vì Tam hoàng tử rất được lòng người, thấy cảnh hắn bị xích lại như một con thú, người dân ven đường phải cố lắm để đè lén xúc động, chỉ biết than thời trách đất.

Bước vào cung điện, nhìn trên ngai vàng một gương mặt quen thuộc, gương mặt này trước kia từng cười với hắn rất thân thiện nay lại biến thành nụ cười buốt lạnh lòng người.

Người trong triều đình cũng khác hẳn trí nhớ của Tam Hoàng Tử, hơn phân nửa là người lạ lẫm, có lẽ là đệ tử của Tinh môn, quan viên trung thành với Đại Ngu chắc chắn đều đã bị thanh trừ."Trời cao có đức hiếu sinh. Ta lưu người sống để duy trì huyết mạch tiền triều."

Nói xong, Tân Hoàng Đế hạ lệnh mang đến một chiếc mặt lạ được lung đỏ và một cái kìm lớn.

Nhất nhìn thấy vậy vô ý thức lùi lại, hắn giận, một nửa là giận dữ và nửa còn lại kìm lén.

Hai tay chân hắn bị vô hình lực lượng khóa lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn trên lính kia dùng kìm lớn cắt lưỡi hắn ra, sau đó mang lên mặt hắn chiếc mặt nạ.

Cảm giác đau đớn không thể nói thành lời, tiếng hét vang vọng khắp cung điện. Cảm giác đau đớn đáng sợ hơn cả cái chết.

Ngay lúc này, một tên thiếu niên thân mặc một màu xanh thẳm đính vô số ngôi sao bước ra, từ tay hắn bay ra một lá bùa dán lên ngực của Nhất.

"Lá bùa này tên Lệnh Thuật, không có sự đồng ý của ta, người không thể tự sát."

Nói xong Nhất được lôi ra ngoài cung điện, sau khi vứt hắn xuống ven đường. Một tên lính nói.

"Tam Hoàng Tử, chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh." Nói xong tất cả quay mặt đi, bỏ lại Nhất nơi đây, hắn ngồi bệt bên vệ đường, thất thần nhìn sao trời, tay chân hắn đau đớn buông xuôi xuống.

Một ngày trôi qua, tay chân đau đơn đã bớt, Nhất đã có thể cử động được đôi chút. Hắn biết bản thân không thể chết được, Lệnh Thuật tự điều khiển thân thể của hắn đứng dậy tìm đồ ăn khi hắn thấy đói. Trong người không có 1 xu, bộ dáng thảm hại như vậy thì hắn biết kiếm thức ăn ở nơi đâu? Hắn cố thử nhịn để chết đói, nhưng sau vài canh giờ, thân thể hắn tự động khiến hắn làm một chuyện kinh tởm, hắn ăn thứ đầu tiên hắn thấy có thể ăn được, đấy là một bát cơm cho chó. Chủ nhân căn nhà đó là một gia đình nhỏ.

Người cha trong ngôi nhà nhìn thấy bộ dáng của Nhất như vậy thì ngăn hắn lại, tay cầm cái bánh bao định đưa ra thì từ đâu đó âm thanh vang lên.

"Ai cho tên này thức ăn sẽ bị nhốt vào ngục, chỉ cho hắn ăn cơm thừa canh cặn mà hắn tự chọn!"

Người đàn ông rụt tay lại, bọn họ vốn cũng chỉ thấy chút đáng thương mà định giúp đỡ, với lại không nhìn thấy mặt của Tam Hoàng tử lên ý định cũng không quá mãnh liệt.

Lúc này trong đầu Nhất tràn gập là lửa giận, hắn vừa ăn những hột cơm khiến hắn buồn nôn mà nước mắt vừa dàn giụa.

Nhưng một phế nhân như hắn thì làm được gi?

Ở cách đó không xa, trên trời có hai thân hình đang bay. Một nam một nữ.

"Như vậy có phải hay không quá đáng rồi? Chúng ta đằng nào cũng là danh môn chính phái?"

"Thắng làm vua thua làm nhục."

Thanh niên đáp lại, ý cười không thể dấu được. Tên thanh niên này cũng chính là chủ nhân của bùa chú.

"Đi thôi, ta không muốn nhìn thêm nữa!"

Nữ nhân quay mặt bay đi.

Một tháng trôi qua với Nhất như địa ngục, lửa giận của hắn không ngớt chút nào. Mọi người trong thành cũng đã quen với hắn. Vì thương cảm lên thức ăn thừa họ cũng cố để thêm chút sạch sẽ.

Một năm trôi qua, mọi thứ như đã thành thói quen với mọi người khi thấy Nhất bình thường thì nằm im một chỗ. Đến lúc nào đó lại đi tìm ăn.

Tâm trạng của Nhất cũng đã bình tâm trở lại, lửa giận vẫn còn nhưng cũng đã thành cam chịu, hắn bất lực, không có một chút cơ hội trở mình.