Say giấc gần trọn một ngày, Vân Hi khởi động thân thể có chút mềm nhũn, vô lực của mình; dưới chân là thảm lót cực dày, mang đến xúc cảm thật mềm mại. Ngồi một hồi lâu, cảm thấy sức lực trong người dần dần hồi phục, Vân Hi mới đứng lên, dựa vào vách tường hoa lệ đi đến bên cạnh cửa sổ.
Đưa tay vén rèm lên, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đêm khuya thật an tĩnh, xa xa thấp thoáng lóe lên một ít vì sao tinh tú trên bầu trời, gió nhẹ lay động hai bên hàng cây xanh, khiến cho ban đêm thoạt nhìn càng có chút gì đó thê lương….
Dẫu là vậy thì sự cô quạnh của cảnh vật trước mắt cũng không hề lên lỏi được vào trong đáy lòng của Vân Hi như mọi khi… Bởi vì vòng tay quen thuộc, ấm áp đã kề cận sát gần lại phía sau lưng cậu, vòng qua ôm sát thắt lưng cậu, tiếng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai “Đói bụng chứ, uống trước chút canh nóng để lót dạ tạm nhé.”
Rất tự nhiên, an tâm dựa vào *g ngực của Đường Dịch Thần, nhiệt độ nóng ấm ngay lập tức xua tan nỗi tịch mịch trong lòng “Ưm, vâng.”
Cảm giác ấm áp dần tích tụ trong lòng, cậu cùng Đường Dịch Thần đi đến chiếc bàn đặt bên cạnh, ngồi xuống, vừa nghĩ định đưa tay cầm lấy chén canh thì đối phương lại né tránh, rất bình thản múc một thìa canh, nhẹ nhàng thổi sau đó đưa tới trước mặt cậu “Uống canh.”
Hai chữ ngắn ngủn không bá đạo cũng không phải là ra lệnh, mà chỉ đơn thuần là ngốc ngốc và dịu dàng, Vân Hi cười ấm lòng, không chần chừ mở miệng uống.
Nhìn Vân Hi dần uống hết canh vào bụng, trong ánh mắt đầy ôn nhu của Đường Dịch Thần mang theo thần sắc chờ mong, nhưng thanh âm vẫn như trước mềm nhẹ, không thúc giục, dường như đang thấp thỏm cái gì đó “Hương vị thế nào?”
Tuy đã mười năm không ở cùng một chỗ với Đường Dịch Thần nhưng nhất cử nhất động của hắn chỉ cần biểu lộ khác thường một chút thôi là Vân Hi đều có thể nhận ra ngay lập tức, cậu gật gật đầu, tận lực bỏ qua mùi vị cổ quái còn lưu lại trong miệng của chén canh “Ngon lắm.”
Môi khẽ cong lên tạo thành nét vẽ đầy sắc nét và tuyệt đẹp, biểu tình kia tựa như thỏa mãn vì đã chiếm trọn được toàn bộ thế giới này vậy, có hạnh phúc, có mỹ mãn, có vui vẻ “Vậy uống thêm chút nữa nhé.”
“Vâng————.”
Mở miệng uống nốt chén canh, Vân Hi chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng.
Nhưng đã là một thương nhân, thế mạnh lớn nhất chính là có thể chú ý tới biểu tình của người khác có che dấu điều gì không, Đường Dịch Thần cầm lấy chén canh đưa lên miệng uống một ngụm, hai gò má góc cạnh nháy mắt hiện ra vệt ửng đỏ “Thực xin lỗi, anh bảo phòng bếp làm một chén khác.”
Giữ chặt Đường Dịch Thần đang muốn đứng dậy, khóe môi Vân Hi lộ ra nụ cười ấm áp “Không cần đâu.”
Lấy lại chén canh đang trong tay đối phương “Em thích uống canh ngọt.”
Hương vị tuy quái dị, nhưng mà bên trong lại chất chứa đầy tâm ý, chính nó như có thể làm tan hết nhưng mùi vị kỳ quặc khác chỉ còn lưu lại hương vị ngọt ngào thản nhiên…..
Nhìn Vân Hi, khóe môi Đường Dịch Thần gợi lên, một tia ấm áp tức thì lưu chuyển vào trái tim “Anh cũng thích uống canh ngọt.”
Cầm tay Vân Hi, uống hết phần còn lại của chén canh, tuy rất khó uống nhưng lúc này lại là kỷ niệm hạnh phúc tốt đẹp nhất.
Cầm chén đặt sang một bên, Đường Dịch Thần ôm Vân Hi vào trong lòng, biết lúc này cậu vẫn còn chút mỏi mệt nên đặt hai tay ở trên vị trí bả vai gầy yếu, nhẹ nhàng xoa bóp, mỗi lần ấn xuống đều dùng lực vừa phải, có tác dụng làm giảm bớt, xua tan đi hết thảy mệt nhọc “Rất mỏi.”
“Vâng.”
Sờ tìm đôi tay đang đặt trên vai cậu, nhắm mắt lại nghĩ muốn tinh tế thưởng thức quãng thời gian gắn bó bên nhau này.
Nhẹ nhàng cười, tay kia đặt lên tay Vân Hi, giao triền cùng mười ngón tay của cậu đặt ở trước ngực, hôn lên tóc cậu, Đường Dịch Thần nhẹ nhàng cúi thấp đầu thì thầm “Anh yêu em…..”
Nghe được câu nói này, khóe miệng Vân Hi khẽ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười say đắm lòng người, thả lòng thân thể, rúc vào trong vòng tay ấm áp thoải mái dành riêng cho cậu, hưởng thụ sự sủng nịch ôn nhu của hắn. Những hồi ức không đẹp vẫn như trước lưu lại trong tâm trí cậu nhưng nó đã không thể xâm nhập vào trong lòng cậu nữa rồi…. Bởi vì cậu biết, đây chính là sự khỏi đầu mới của cậu và hắn……