An Tiểu Yêu cố gắng để mặt mình không cứng ngắc, phải nửa ngày mới nặn ra được nụ cười. An Tiểu Yêu đứng trên cầu thang nhìn An Ba đang đi từng bước vào phòng khách, lúc này Tiểu Yêu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, xong rồi, nhìn sắc mặt của cha có vẻ không tốt lắm, hình như đang rất tức, từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên trốn nhà đi, mình quá to gan như vậy có khi nào cha trói mình về giam lỏng không? Trong vài giây cái gì An Tiểu Yêu cũng nghĩ đến, nhưng điều quan trọng nhất và làm cô lo lắng nhất là cha có còn ép mình bỏ Bảo Bảo không.
"Ha ha ha ——— cha. Buổi sáng không khí thật trong lành nha."
"Sáng? ! Giờ cũng đã là chiều rồi còn sáng gì nữa. Con mau xuống đây ————"
An Ba nhìn An Tiểu Yêu thầm nghĩ, con nhóc này không biết đang làm cái gì mà đi lâu như vậy cũng thèm về, giờ bụng cũng lớn rồi mà vẫn chưa mang cha Bảo Bảo về, nếu tự giác về thì mình cũng đâu có rảnh mà chạy tới đây chứ. Mà cái tên Mị Âm Tuyết kia cũng không biết làm cách nào mà biết mình là cha của con nhóc này, lại còn chạy tới chỗ mình thừa nhận đêm đó người ở cùng Tiểu Yêu là hắn ta nữa chứ, cuối cùng thì mình cũng tìm được tên đầu sỏ gây chuyện rồi, nếu Tiểu Yêu không tự giải quyết được thì để người cha này đứng ra xử lý vậy. An Ba ngồi chờ Tiểu Yêu chậm chạp lê bước tới trước mặt mình. Lúc này, Long Viêm Dạ cùng Long Quân An mới hiểu, người đàn ông khí phách này là cha của Tiểu Yêu, trước đó Long Viêm Dạ còn tưởng người này đến giúp Mị Âm Tuyết. Đuổi hết giúp việc ra ngoài, mọi người ngồi xung quanh An Ba, nhìn thấy Mị Âm Tuyết đầy tự tin làm cho Long Viêm Dạ khó chịu. Hôm nay đến đây, Mị Âm Tuyết gần như nắm chắc phần thắng trong tay, phải tốn không ít ngân phiếu mới điều tra được mọi thứ về An Tiểu Yêu, qua Lâm Nha còn biết chuyện về đứa bé, Mị Âm Tuyết đã nhằm vào An Tiểu Yêu thì sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Cho nên Mị Âm Tuyết mới liều mình đi nhận tội với An Ba, nhân tiện nhờ An Ba đi cùng mình tới đây để đón An Tiểu Yêu. An Ba khẽ nhấp chút trà, nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái thì ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.
"Tiểu Yêu, hôm nay con phải cùng về với cha. Vì tìm được người đêm đó rồi nên con ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Lời của An Ba làm cho cả Long Viêm Dạ cùng An Tiểu Yêu choáng váng, tìm được rồi? ! An Tiểu Yêu tò mò, sao có thể chứ, người đó ngoài Lâm Nha ra thì chưa có ai nhìn thấy mặt, sao lại tìm ra dễ dàng như vậy chứ. An Tiểu Yêu nhìn An Ba hỏi lại. "Tìm được rồi sao? Là ai?"
"Là anh, Tiểu Yêu"
Câu trả lời của Mị Âm Tuyết là cho mọi người đều kinh ngạc, giống như sấm sét giữa trời quang. An Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn anh ta, người cùng mình đêm đó là Mị Âm Tuyết sao? Mình không có chút ấn tượng nào, mình sẽ tin nếu Lâm Nha tự nói ra, đêm đó mang mình đi là Mị Âm Tuyết, nếu không thì mình không tin.
"Anh nói anh là người đi chung với em đêm đó, làm sao em biết anh không nói dối chứ? Trừ khi Lâm Nha chính miệng nói ra."
"Được, anh có thể chờ cô ấy tới để xác minh."
Mị Âm Tuyết không lo chuyện này vì cái cô Lâm Nha kia đã bị mua chuộc rồi thì cần gì mà phải lo lắng. An Tiểu Yêu liền lấy điện thoại ra. "Cha, nếu Lâm Nha nói người đêm đó là Mị Âm Tuyết thì con sẽ về cùng mọi người."
"Cha đồng ý. Chúng ta ngồi đây chờ, chắc tổng giám đốc Long không phản đối chứ?"
An Ba nhìn Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ còn có thể nói gì, anh đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu, dù có muốn An Tiểu Yêu ở lại cũng không đủ sức, giờ chỉ có thể chờ Lâm Nha tới thôi. Nhưng Long Viêm Dạ đâu phải người dễ dàng nhận thua đâu, anh chỉ khẽ gật đầu, trong đầu cũng đang nghĩ cách đối phó.