Cứ thế Long Quân An bị An Tiểu Yêu ném qua một bên, cố gắng loại bỏ đi cảm giác lo lắng, Long Quân An chống tay lên nhìn An Tiểu Yêu đang ngủ say. Với góc độ này nhìn An Tiểu Yêu có cảm giác hơi mờ ám, nhớ lại ước mơ của An Tiểu Yêu là bao trai, khoé miệng Long Quân An khẽ cong lên. Không ngờ cô ấy có thể nghĩ đến chuyện này. An Tiểu Yêu thật đáng yêu nha, nếu anh trai mình không ý kiến gì thì mình sẽ không từ chối mà chấp nhận An Tiểu Yêu. Nhưng sau lần cãi nhau này không biết anh ấy tính toán điều gì, Long Quân An không tài nào đoán ra được, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt An Tiểu Yêu rồi ôm cô vào lòng, trong lòng Long Quân An tự nhủ, dù có chuyện gì xảy ra thì sẽ che chở cho người trong lòng mình.
"Tiểu Yêu, anh sẽ đối tốt với em. Cho dù em muốn nuôi tám anh chàng thì cũng có thể được ———"
Long Quân An khẽ nỉ non bên tai An Tiểu Yêu, ôm cô chặt hơn nhưng anh chưa kịp tận hửng cảm giác này thì phát hiện có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Long Viêm Dạ.
"Tiểu Yêu, em có trong đó không? Ra mở cửa cho anh."
Long Quân An bật dậy, trong lòng thắc mắc không biết anh trai mình về lúc nào, sao lại không nghe thấy tiếng động gì? Long Quân An vội vàng vơ lấy đống đồ, xách giày rồi tìm xem chỗ nào trong phòng mình có thể trốn không, bất chợt trong đầu hiện lên một chỗ, Long Quân An không nghĩ ngợi thêm chui luôn xuống gầm giường của An Tiểu Yêu, nghĩ một lát lại chui ra lấy một ly rượu trên bàn rồi lại chui vào. Long Viêm Dạ đứng chờ mãi mà không thấy Tiểu Yêu ra mở cho mình, suy nghĩ một chút liền lấy chìa khoá dự bị ra để mở cửa. Vừa mở cửa, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Long Viêm Dạ nhìn vào phòng trên bàn trà có một chai rượu và một ly còn một chút rượu trong đó, còn An Tiểu Yêu thì đang ngủ ngon lành trên giường.
Long Viêm Dạ hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu, cô nhóc này thật là, chẳng lẽ không biết phụ nữ mang thai không nên uống rượu sao? Long Viêm Dạ cầm chai rượu lên nhìn, cảm thấy nó rất quen. Rất giống chai mấy năm trước mình đã phải tốn một khoản không nhỏ để mua, Long Viêm Dạ nhìn chữ ký trên nhãn hiệu của chai rồi suy nghĩ, chữ ký rồng bay phượng múa này không phải do mình ký lên sao, nhưng hình như hồi ấy mình chỉ mua có một chai mà đã cất kỹ rồi, sao An Tiểu Yêu có thể tìm thấy nhỉ? Long Viêm Dạ khẽ cau mày ngồi xuống giường, nhìn An Tiểu Yêu.
Long Quân An chui dưới giường nghe thấy tiếng động trên giường, tay nắm chặt ly rượu, cảm thấy buồn bực trong lòng. Mình đang làm gì vậy? Sao phải trốn chứ, An Tiểu Yêu cũng đâu phải là người của Long Viêm Dạ chứ, cho dù có bị bắt gặp mình với An Tiểu Yêu trên giường thì cũng đâu có gì sai, dù sao An Tiểu Yêu đã chọn mình thì sao mình phải chui dưới gầm giường mà trốn chứ? Long Quân An cảm thấy mình thật ngốc nhưng dù nghĩ thế cũng không chui ra.
Long Viêm Dạ ngồi bên giường thấy chăn gối có chút loạn xạ, trên gối còn có hai vết lõm, lúc này mặt Long Viêm Dạ trở nên rất khó coi. Long Viêm Dạ nhặt một sợi tóc dài lên, sau đó nhìn mái tóc ngắn cũn của An Tiểu Yêu thì đã hiểu bảy tám phần rồi, vén chăn lên thấy An Tiểu Yêu vẫn mặc quần áo chỉnh tề thì Long Viêm Dạ mới khẽ trách.
"Long Quân An, nhất định cậu phải chết ———"
Long Quân An ở dưới gầm giường liền cảm thấy lạnh dọc sống lưng, thầm than, tiêu rồi, chắc chắn mình bị cuốn vào vòng tranh giành này rồi. Long Quân An khóc không ra nước mắt, chỉ mong Long Viêm Dạ nhanh chóng ra ngoài vì tay chân anh đã bắt đầu tê rồi, cảm giác rất khó chịu.