Chương 9: Tổ Đội

“ Cổ tiền bối, lời ngài nói là thật sao?” Có người dè dặt hỏi.

“ Ta cần gì lừa đám tiểu bối các ngươi?” Giọng Cổ Phong chuyển lạnh, “ Không tin thì không cần tham gia khảo nghiệm của ta!”

“ Không, không, văn bối tuyệt đối không dám nghi ngờ tiền bối!”

Cổ Phong lại hòa hoãn: “ Các ngươi đã vào trong này, mặc kệ có Cổ Linh Phù hay không đều có thể tham gia khảo nghiệm của ta, nhưng ta cần phải nhắc nhở các ngươi, không có Cổ Linh Phù tham gia khảo nghiệm nhất định sẽ cửu tử nhất sinh, có Cổ Linh Phù cũng chưa chắc có thể bảo vệ được tính mạng, người nào hiện tại muốn rời đi thì đứng ra, ta đưa các ngươi an toàn rời khỏi.”

Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, dám tới nơi này đương nhiên là có dã tâm. Cổ Phong vừa rồi còn mê hoặc người ta, sau đó lại nói những lời này, thực ra cũng chỉ là giết gà dọa khỉ mà thôi.

Qủa nhiên, không người nào muốn rời đi.

“ Được!” Cổ Phong dường như rất hài lòng, bắt đầu giới thiệu quy tắc, “ Có ba vòng khảo nghiệm, mỗi vòng sẽ có mười hai người được thưởng, sau khi hoàn thành ba vòng, ta sẽ chọn ra người thừa kế và người sở hữu chí bảo! Còn nữa, ta cần nói rõ điểm này, người không có Cổ Linh Phù không thể động thủ với người có Cổ Linh Phù, nhưng Cổ Linh Phù không có chủ thì có thể cướp đoạt!”

Người không có Cổ Linh Phù chau mày, phần lớn người có Cổ Linh Phù mặt mày đều rạng rỡ.

Khóe miệng Lâu Nguyệt Đồng lại nhếch lên, quy tắc này nghe thì có vẻ sẽ khiến người ta tức giận, nhưng không phải không có chút cơ hội nào.

“ Vòng thứ nhất.” Cùng với thanh âm của Cổ Phong, một ngọn núi nguy nga sừng sững đột nhiện từ dưới đất nổi lên, “ Ngọn núi này, có thể được gọi là núi ngộ đạo, trên núi có vô số tảng đá, phần lớn là đá thường, chỉ có số ít là ngộ đạo thạch chân chính. Điều các ngươi phải làm, là trong một canh giờ tìm ra hai mươi khối đá các ngươi cho là ngộ đạo thạch, số lượng đúng càng nhiều, chất lượng càng tốt, bài danh càng gần phía trước. Cuối cùng sẽ chỉ có bốn mươi tám người có thể tiến vào khảo nghiệm tiếp theo!”

“ Đúng rồi,” Cổ Phong lại thêm một câu: “ Những thứ ngộ đạo thạch các ngươi chọn được sẽ là quà cho các ngươi, đừng xem thường chút ít ngộ đạo thạch này. Trong đó ẩn chưa năng lượng ngộ đạo, rất có ích đối với việc tu luyện của các ngươi!”

Nghe vậy, trong lòng mọi người liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâu Nguyệt Đồng nhẹ giọng: “ Vậy là vòng thứ nhất dùng để khảo nghiệm thiên phú.” Chọn được ngộ đạo thạch không phải là một chuyện đơn giản, thiên phú và căn cốt càng tốt, càng có khả năng chọn được ngộ đạo thạch thượng thừa!

Nàng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên, giọng nói có chút hả hê: “ Trình đạo hữu, xem ra phải làm phiền ngươi rồi.”

Nếu như là một người bình thường đi vào bí cảnh, Trình Tử Xuyên còn có thể tranh đoạt bảo vật, nhưng chủ nhân Cổ Linh Mộ này rõ ràng là muốn khảo nghiệm thực lực cá nhân, đối với Trình Tử Xuyên đã bị phế căn cốt còn không có tu vi mà nói, qua được cửa đầu tiên, những cửa sau lại càng thêm khó!

Trình Tử Xuyên bình thản nói: “ Làm hết sức là được, nếu ta bất hạnh bỏ mạng, miếng Cổ Linh Phù này đạo hữu hãy cầm đi.”

Lâu Nguyệt Đồng không rõ hắn đang nói thật hay đùa, mỉm cười nói: “ Yên tâm, ta sẽ không khách sáo đâu!”

Phó Diên Chi nâng trán, hai người này ngày ngày ngoài mặt thì hảo hữu nhưng phương thức nói chuyện khiến hắn nghe được chỉ muốn hộc máu, vô lực mở miệng: “ Chúng ta là đồng bọn sao?”

Hai người đồng thời nói: “ Đương nhiên.”

Được rồi, có câu này hắn sẽ không phải lo lắng hai người này dùng đao chọc nhau nữa! Phó Diễn Chi khoát tay, dẫn đầu bay lên đỉnh núi ngộ đạo.

Trình Tử Xuyên làm động tác tay: “ Đạo hữu thỉnh.”

“ Thỉnh ta dẫn đường cho ngươi?” Lâu Nguyệt Đồng trước khi đi vẫn không quên châm chọc một câu, nhưng trên thực tế, mặc dù Trình Tử Xuyên không nhìn được, hành vi quả thực vẫn không khác gì người bình thường, nếu không chú ý, chỉ sợ cũng không nhìn ra hắn là người mù.

Trình Tử Xuyên dường như không nghe thấy, từ từ đi lên đỉnh núi. Trong bóng tối, vô số tia sáng không rõ nguồn gốc đột nhiên hiện ra, chập chờn lóe lên, hắn khẽ nhắm mắt lại, tự nhiên của thiên địa, có thể chạm vào.

Lâu Nguyệt Đồng hiện tại pháp lực thấp, nhưng cảnh giới của nàng lại cực cao, cao đến mức nào? Chính nàng cũng không nói rõ được, sợ là còn hơn cả Cổ Phong. Loại khảo nghiệm thiên phú này, đối với nàng mà nói thì chẳng khác gì đi chơi cả.

So với hai người, Phó Diễn Chi kém hơn một chút, vẻ mặt đau khổ nhìn trái một cái, liếc phải một cái, do dự. Đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng lưng, vội vàng chạy đến chào hỏi: “ Vị đạo hữu này …”

Người kia quay người lại, đạo phục màu trắng, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc nhưng lại thanh nhã đoan chính, khí chất thanh cao, đúng là nữ đệ tử của Cửu Nguyên tiên môn đi cùng Trình Diệu. Nàng nhìn nhìn Phó Diễn Chi, lên tiếng: “ Chuyện gì?”

“ Tại hạ Phó Diễn Chi, Vẫn Lôi Cung.”

Thần sắc nữ tử khẽ biến, tùy tiện nói: “ Tần Tiêu, Cửu Nguyên Môn.”

Tần Tiêu có thể được coi là nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Cửu Nguyên sơn, cùng một sư phụ với Trình Diệu.

Phó Diễn Chi đọc tên nàng vài lần, lòng bàn tay vì căng thẳng mà tiết ra mồ hôi lạnh, trên mặt lại cố gắng trấn định: “ Tại hạ muốn hỏi đạo hữu một việc … Hai năm trước, ngươi có từng đi qua núi Không Không, cứu một người …”

Tần Tiêu híp híp hai tròng mắt, trong mắt hiện lên gì đó nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như thường, hồi lâu sau chậm rãi nói một câu: “ Hóa ra người gặp nạn khi đó là ngươi…”

“ Đúng đúng đúng!” Phó Diễn Chi vui mừng quá đỗi, nhịn không được bắt lấy hai tay nàng, “ Thật là nàng đã cứu ta! Hóa ra nàng chính là tiểu tiên nữ đó, tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được nàng!”

Tần Tiêu lung túng thu tay lại, mặt lạnh nói: “ Đạo hữu xin tự trọng, ta còn muốn đi tìm ngộ đạo thạch, cáo từ.”

“ Xin lỗi xin lỗi, là ta quá càn rỡ …” Phó Diễn Chi vui vẻ, vì có thể đối diện với người mình thích nên rối tinh rối mù, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Tiêu, vui không ngậm miệng lại được, “ Tiểu tiên nữ tiểu tiên nữ, cuối cùng cũng tìm được nàng…”

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, mọi người đều đã từ núi ngộ đạo quay lại chỗ cũ, trước mặt mỗi người đều có hai mươi khối đá nhìn chẳng khác gì đá bình thường.

“ Rất tốt.”

Thanh âm của Cổ Phong vang lên rất đúng giờ, cùng lúc đó, những tảng đá kia cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, những viên ngộ đạo thạch thật sự rút đi vẻ ngoài bình thường, tỏa ra hào quang chói mắt, chất lượng càng cao, hào quang càng lớn.

“ Ồ?” Không thể nghi ngờ, trước chân Lâu Nguyệt Đồng đều là ngộ đạo thạch thượng thừa, mà Trình Tử Xuyên bên cạnh vậy mà cũng không thua kém bao nhiêu… Đạo thể bẩm sinh, quả nhiên không đơn giản.

Trừ hai người họ ra, Trình Diệu, Tần Tiêu, Phó Diễn Chi và vài người thiên tư xuất chúng khác cũng chọn đúng khá nhiều, chỉ là hào quang hơi yếu.

“ Không tệ, các ngươi như vậy mà lại có vài người thiên phú tuyệt hảo, làm ta hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.” Trong giọng nói của Cổ Phong mơ hồ có chút vui vẻ, lại không nói rõ hài lòng với người nào.

Mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra nhìn đã thấy mình đứng ở nơi khác, hơn trăm người ban đầu bây giờ cũng chỉ còn lại bốn mươi tám người, tiếp theo, mười hai vòng sáng khác nhau phóng tới bên đám người Lâu Nguyệt Đồng, vừa nhìn, hóa ra đó là một chai đan dược và một món trung phẩm linh khí.

“ Quả nhiên là nhiều tiền.” Phó Diễn Chi nhìn đan dược vốn được gọi là thuốc tiên chữa thương Hồi tâm đan, mặt mày hớn hở.

Lâu Nguyệt Đồng cất đi không thèm nhìn, ngược lại đứng quan sát vị trí này. Họ đang đứng trên đài cao, phía dưới là vách núi đen sâu không thấy đáy, khoảng cách từ đây đến bờ bên kia chắc cũng phải trăm trượng. Nàng sờ cằm, hứng thú nháy mắt một cái, không biết Cổ Phong đưa họ đến đây là muốn làm trò gì.

“ Nhìn kìa! Có gì đó đang bay lên!” Có người kêu to.

Bên dưới vách núi chấn động, một hàng đài sen bằng đá màu đen trồi lên, giống hệt bờ bên kia, không nhiều không ít, vừa vặn mười hai đài.

“ Trong khảo nghiệm này, hai người một đội ngồi trên đài sen, đài sen sẽ đưa các ngươi đến bờ bên kia, tốc độ vừa phải. Trong quá trình này, các ngươi sẽ đột nhiên gặp công kích, chỉ cần các ngươi ngăn cản được, thành công sang bờ bên kia sẽ được tính là qua. Lần này chia làm hai đợt, hai mươi bốn người một đợt, ta cần nhắc các ngươi, lần này không hạn chế chém giết, đài sen nếu được bổ sung linh lực và huyết khí cũng có thể di chuyển nhanh hơn, thời gian sang bờ bên kia càng ngắn càng tốt.” Cổ Phong giống như đang nói chuyện gì đó thú vị, giọng nói có chút quỷ dị, “ Người giữ Cổ Linh Phù có thể tránh né ba lượt công kích, đó là ưu đãi cho các ngươi …”

Nghe xong, mọi người đều mang sắc mặt ngưng trọng.

“ Đúng rồi, còn một điểm ta quên mất, một tổ đội hai người, trong đó… cũng không giới hạn chém giết! Chỉ cần có thể đến được bờ bên kia, bất luận là một hay hai người đều sẽ được tính là thông qua khảo nghiệm!” Cổ Phong cười cười, “ Cho nên… các ngươi phải chọn được một đồng bọn tốt a.”

… Nhân tính của khảo nghiệm này ở đâu, mọi người âm thầm vỡ mộng.

Nói cách khác, không chỉ phải cung cấp linh lực cho đài sen, thỉnh thoảng phải ngăn chặn công kích đột xuất và đột kích của đối thủ, mà còn phải cảnh giác khả năng uy hiếp từ đồng bọn… Thực lực, tâm trí thiếu một thứ cũng không được, một câu thôi, khó càng thêm khó!

“ Ta thấy cái này rất thú vị.” Lâu Nguyệt Đồng cười dài nhìn về phía Trình Tử Xuyên, “ Ngươi nghĩ sao?”

Trình Tử Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “ Đạo hữu muốn đi cùng ai?”

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, nửa thật nửa giả nói: “ Ta muốn đi cùng ngươi, Trình đạo hữu.”

Trình Tử Xuyên cũng mặc kệ nàng nói thật hay giả, trực tiếp đáp: “ Được.”

Lâu Nguyệt Đồng lại nhìn, dẩu môi khẽ cười: “ Rất có can đảm.”

Trình Tử Xuyên nghiêng đầu “ nhìn” qua, con mắt trong trẻo kia vì không có tiêu cự mà mang theo một vẻ u tĩnh, hắn nói: “ Đạo hữu cũng thế.”

Ngươi chọn ta, cũng rất có can đảm.

“ … Ta bắt đầu thưởng thức ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy càng tươi cười, ý tứ không rõ nói một câu.

Trình Tử Xuyên cười nhạt: “ Ta vẫn luôn thưởng thức đạo hữu.”

Bầu không khí giữa hai bọn họ hài hòa bất thường, Phó Diễn Chi ở một bên nghe xong như muốn rơi vào đám sương mù, chỉ biết hai người bọn họ muốn là một đội, lập tức kêu lên: “ Vậy ta phải làm sao bây giờ?”

“ Bảo trọng.” Hai người kia đến đầu cũng không quay lại, trăm miệng một lời, trong không khí như có tia lửa răng rắc.

Phó Diễn Chi: “ …”