Chương 33: Cùng Ăn

Những người khác sửng sốt, còn Trình Diệu lại đột nhiên bình tĩnh lại, thái độ nhưđang nghe một chuyện cười: “ Ngươi khiêu chiến ta?”

“ Đúng.” Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng đó, “ Nhìn ngươi truy sát thật vất vả, ta cho ngươi một cơ hội quang minh chính đại.”

Đúng như tiểu ma nữ nói, dong dài lãng phí nước miếng làm gì, không bằng đấu mộttrận, ai thắng thì người đó đúng.

Trình Diệu lạnh lùng hỏi: “ Cũng sẽ không chạy trốn?”

Trình Tử Xuyên: “ Vốn ta không hề trốn, là người không có bản lĩnh mà thôi.”

“ Được! Vậy ta muốn xem ngươi…”

“ Diệu nhi!” Huyền Dự chân nhân cắt lời hắn, lập tức nhìn về phía Trình Tử Xuyên, vẻ mặt bí hiểm, “ Đệ tử môn hạ của ta không sợ khiêu chiến, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, động thủ có lẽ không ổn…”

Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái đã biết hắn có ý gì, xì một tiếng: “ Có phải ngươi thấy đồ đệ của ngươi không phải đối thủ của Trình Tử Xuyên, sợ mất mặt nên định bảo hắnhoãn đến vài năm sau?”

Hai mắt Huyền Dự chân nhân nheo lại, ấn tượng đối với tiểu ma nữ trực tiếp tụt xuống mức thấp nhất.

“ Nha đầu vô lễ nhà ngươi cũng khá lắm, hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!” hắn vung tay áo một cái, linh khí cường đại cuồn cuộn kéo đến nhưng không có ý đả thương người, hắn chỉ ỷ vào thân phận mình, muốn làm tiểu ma nữ xấu mặt.

Lâu Nguyệt Đồng dùng Tam Tài Châu trên Tiên giới, thân thể bị tổn thương, pháp lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng không sợ Huyền Dự, chỉ lo lắng thân phận mình bị bại lộ, rước lấy phiền toái không cần thiết.

“ Huyền Dự sư thúc, người tới là khách!” Chưởng môn phất tay phá giải thế công, cũng ngăn cản Lâu Nguyệt Đồng động thủ.

Sắc mặt Huyền Dự trở nên rất khó coi: “ Tại sao hôm nay chưởng môn lại thiên vị người ngoài? Hai người này không có thiệp mời, tại sao tính là khách? Ta đường đường đứng đầu một ngọn núi, lại không thể dạy dỗ một tiểu nha đầu vô lễ?”

Chưởng môn đáp: “ Huyền Dự sư thúc, không phải ta thiên vị người ngoài, mà hai người này thật ra là khách quý của Cửu Nguyên Sơn ta…”

“ Ai mời, tại sao ta không biết?”

Nhìn vẻ mặt cực kì không tin tưởng của Huyền Dự, chưởng môn bỗng cười một tiếng, chỉ về một hướng, ung dung nói: “ Thanh Gia tiểu sư thúc!”

Huyền Dự mặt liền biến sắc, kinh ngạc nói: "Thanh Gia?"

Những người đang nghe hai mắt lóe sáng, ào ào mở miệng - -

“ Chưởng môn, Thanh Gia sư thúc hiện tại có khỏe không?”

“ Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, có thể bái phỏng Thanh Gia tiền bối không?”

“ Tại hạ cũng muốn thăm hỏi…”

Nhìn chuyện này là biết, hiện tại người có danh tiếng lớn nhất Cửu Nguyên Sơn khôngphải Trình Diệu hay Tần Tiêu, không phải Huyền Dự chân nhân, thậm chí cũng khôngphải chưởng môn, mà là người thần bí khó lường xưng truyền thiên hạ - Thanh Gia tiểu sư thúc!

một thân đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà tỏa sáng, bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, người tốt có thể sống, người xấu nhất định phải chết.

Thanh Gia kinh tài tuyệt diễm cơ hồ đã thành đối tượng tất cả các tu sĩ đều muốn noi gương, mặc kệ quan hệ chính tà, ngay cả đám ma tu bên kia cũng phải phần nào kính trọng nàng.

“ Cảm ơn chư vị quan tâm, tiểu sư thúc bình an, cũng đã quay về Cửu Nguyên Sơn. Nàng không thích gặp người ngoài, mong chư vị thứ lỗi.”

Tính tình của Thanh Gia mọi người đều đã biết rõ, vừa rồi chỉ là thăm dò, nghe vậy tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng.

Chưởng môn lại nói: “ Huyền Dự sư thúc, vị đạo hữu này là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc.”

Huyền Dự nhíu mày, thầm nghĩ: “ Trong Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia là người thần bí nhất, vô cùng đáng kiêng kị. Trước kia chưa từng nghe nàng giao hảo với ai, nhưng tên Trình Tử Xuyên này lại thật phiền toái…”

hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “ đã là khiêu chiến thì không nên chậm trễ, mộttháng sau có được không?”

Trình Diệu chắp tay đáp: " Vâng, sư phụ."

Trình Tử Xuyên: “ Có thể, một tháng sau ta sẽ đến Trình gia, chuyện nơi nào, giải quyết ở nơi đó.”

Trình Tiện nghe được địa điểm, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng vẽ ra một đường cong cổ quái.

Trình Tử Xuyên hoàn toàn không đếm xỉa xung quanh, thản nhiên khoát tay với chưởng môn, mỉm cười nói: "Đa tạ, cáo từ."

Phó Diễn Chi tung linh khí trên không trung rời đi cùng họ, một chút cũng không nhìn Tần Tiêu. Tấn Tiêu đứng sau lưng Trình Diệu tuy mặt không đổi sắc nhưng lòng bàn tay đã từ từ siết chặt .

Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.

Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"

Lâu Nguyệt Đồng: "Ta muốn gặp mặt Thanh Gia."

Phó Diễn Chi xếp hàng: "Ta cũng muốn gặp."

“ Ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngu ngốc đứng một bên đi!” Tiểu ma nữ đẩy Phó Diễn Chi ra.

“ Vì sao ngươi có thể gặp mà ta lại không thể? Làm người không cần tuyệt tình như thế chứ!” Phó Diễn Chi cười hì hì nói, “ Biểu đệ, không ngờ ngươi còn biết Thanh Gia tiểu sư thúc. Nàng trông như thế nào? Có xinh đẹp như trong truyền thuyết không? Tính cách thì sao?”

Lâu Nguyệt Đồng: Ngu xuẩn!

Nàng liếc mắt: “ Thế nào, bị tiểu tiên nữ từ chối, muốn thay lòng đổi dạ?”

Nhắc đến Tần Tiêu, trong lòng Phó Diễn Chi cảm thấy như bị bắn một mũi tên, bả vai chùng xuống, yên lặng ngồi xuống.

Trình Tử Xuyên không đồng ý nhìn Lâu Nguyệt Đồng, Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi: “ hắnthật yếu đuối! Cái thứ tình tình ái ái kia đúng là phiền toái!”

Phó Diễn Chi không phục: “Ngươi không thích Tử Xuyên sao?"

Trình Tử Xuyên giương mắt, Lâu Nguyệt Đồng "Lạch cạch" một tiếng, bẻ xuống mộtgóc của linh khí…

Bầu không khí quang đãng lại vì một câu nói kia mà đột nhiên trầm xuống.

Lâu Nguyệt Đồng hình như đang nghĩ, đưa tay lên nghịch tóc, cười mà như không cười đáp: “ hắn khẳng định là thứ thức ăn mà ta thích nhất, hắn cũng rất nghe lời, khônghề phiền toái.”

Thức ăn tiểu ma nữ thích = tiểu biểu đệ Trình Tử Xuyên?

Phó Diễn Chi đơ rồi, không biết nên khóc hay nên cười.

Phó Diễn Chi: "Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"

Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh: “ Ta không thích ăn cam.”

Phó Diễn Chi: "..."

“ Ta thích.” Tiểu ma nữ rất thích chống đối hắn, duỗi tay biến ra một quả cam, cố ý đưa lên miệng cắn một cái, bộ dáng như thứ nàng đang gặm không phải quả cam, mà là thịt Trình Tử Xuyên!

Trình Tử Xuyên: "..."

Tiểu ma nữ cúi người, cầm quả cam cắn dở lắc lư trước mặt hắn, cười đến là giảo hoạt, không khí ngột ngạt bỗng dịu đi nhiều.

Trình Tử Xuyên đột nhiên bắt lấy tay nàng, cũng cắn một cái.

Lâu Nguyệt Đồng: "..."

Trình Tử Xuyên nhíu mày, lắc lắc đầu nói thật: "Ăn không ngon."

Tiểu ma nữ ngẩn ngơ, đôi mắt to xinh đẹp lóe lên sát khí, đưa tay cấu véo cổ hắn: “ Ta thay đổi, không được ăn, phun ra!”

Trình Tử Xuyên nói: “ Bẩn.”

“ Hừ!” Tiểu ma nữ cười lạnh, nhắm bụng hắn đánh ra một quyền, “ Ta đánh cho ngươi phun ra!”

Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng né qua, nửa người ló ra bên ngoài linh khí, vỗ một cái lạinhẹ nhàng đứng thẳng lại, một tay đón lấy quả đấm của nàng. Tiểu ma nữ thấy vậy, nhấc chân đạp… Hai người này, cứ thế đánh nhau trên cái linh khí bé xíu của Phó Diễn Chi.

Vì một quả cam =.=

Phó Diễn Chi trợn mắt há hốc mồm: Các ngươi mẹ nó đùa ta à! Quan trọng là các ngươi… các ngươi đã hôn gián tiếp rồi nha! ! !