Chương 107: Ngoại Truyện

Editor: coki

Thoáng một cái đã qua ba năm. Hậu quả mà sóng tang thi mang đến đã dần dần được khắc phục, quân khu trung tâm và bốn căn cứ lớn hợp lực xây dưng một căn cứ khổng lồ cho loại người và đặt tên cho căn cứ mới này là ….. Tân Thế Giới!

Một năm trước, Đường Yên và Việt Kỳ cùng nhau đột phá cấp cao nhất của dị năng giả - cấp mười hai và trở thành người mạnh nhất. Đường Yên dùng dị năng tạo ra một vực sâu mấy ngàn mét ở vùng ranh giới phía Bắc. Việt Kỳ thì dựng tường băng cao mấy ngàn mét ở phía Đông, phía Tây có một con sông dài ngăn cản còn phía Nam có công hội dị năng giả đóng ở đó đồng thời tạo tầng tầng lớp lớp bẫy rập với mục đích tách hẳn nơi này ra khỏi đại lục và đặt tên là Minh Vực, chỉ giữ lại một con đường ở phía Nam cho dị năng giả ra vào Minh Vực săn bắt tang thi.

Từ sau lần Phùng Khải Dương biến mất thì không thấy xuất hiện nữa nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có nghe những người khác nói mình thấy Phùng Khải Dương xuất hiện ở một nơi nào đó, bên cạnh hắn là một con sư tử trắng và một người phụ nữ. Vết thương của bác sĩ Đường và La Bân Hồng không nặng nên sau khi nghỉ ngơi nửa tháng thì đã hồi phục hoàn toàn. Giang Ly thê thảm hơn rất nhiều, phải nằm trên giường hơn nửa năm mới hồi phục, dị năng cũng dừng lại ở cấp sáu cao cấp nhưng đối với Giang Ly mà nói, có thể giữ lại mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Anh ta cũng không quá cưỡng cầu đối với dị năng của mình, ngược lại sau khi thân thể khôi phục thì chính thức đưa ra thỉnh cầu muốn qua lại với Hạ Dĩnh.

Sau khi Lưu Thấm nhã chết ở tòa nhà Viễn Cảnh thì Hoàng Mô có đến gặp, nói chuyện riêng với Đường Yên một lần, sau lần đó không ai thấy Hoàng Mô nữa, chỉ có Đường Yên biết rõ Hoàng Mô đã đi, đi một cách rất kiên quyết! Đường Yên cũng không hề lo lắng sau khi Hoàng Mô trở lại căn cứ Thanh Long, nơi đám người Hoàng Lão Tam bị tang thi tập kích, đào ra thi hài của bọn họ mang đi thì sẽ không trở lại đây nữa.

Hình Liệt Phong và Lưu hãn Vũ bị thương nặng ở tòa nhà Viễn Cảnh, tuy nhiên còn sống nhưng thân thể đã bị nội thương, đã vài năm qua đi nhưng dị năng của bọn hắn tăng tiến rất chậm. Đây có thể xem là chuyện tốt đối với mấy người Đường Yên, không có bọn hắn quấy phá, việc xây dựng Tân Thế Giới hừng hực, đầy khí thế, là một thế giới tràn trề sức sống. Bác sĩ Đường cũng công bố phương pháp tu luyện tinh thần lực ra ngoài nên rất có nhiều dị năng giả được lợi.

Trung tâm sinh hóa phát triển không ngừng, bây giờ ngay cả người thường cũng có thể tiêm gene kích thích sự thức tỉnh vào người, sau khi tiêm xong thì tỉ lệ thức tỉnh dị năng của người thường lên đến 80%. Sau kiếp nạn tận thế này, số người còn sống sót không đến trăm vạn hơn nữa dị năng giả đã thức tỉnh dị năng rất khó sinh sản đời sau. Nguy cơ về vấn đề sinh sản, kéo dài chủng tộc lại được đặt lên mặt bàn một lần nữa nhưng những này đều không có liên quan gì đến Đường Yên, một năm trước sau khi tạo nên vực sâu và tường băng thì Đường Yên và Việt Kỳ đều biến mất một cách bí ẩn.

Ở quân khu trung tâm và bốn căn cứ lớn đều dựng tượng đồng của hai người, tượng cao tới mấy chục mét, trông rất sống động, đứng sừng sững ở thành phố trung tâm để tất cả mọi người quan sát, chiêm ngưỡng. Bức tượng mô tả cảnh hai người nắm tay nhau đứng cùng một chỗ, ngẩng đầu nhìn chăm chú về phương xa.

Gió lạnh thổi qua chiếc giường lớn, Đường Yên thở hổn hển, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại có hơi nước, cặp môi đỏ mọng hé mở phả ra hơi nóng, gò má trắng nõn ửng hồng làm say lòng người.

Khuôn mặt tuấn tú của Việt Kỳ đầy dục vọng, anh liếm láp cánh môi khô khốc giống như làm vậy có thể cảm nhận được hương vị thơm ngọt còn vương lại trên đó. Bàn tay to lớn đầy vết chai của anh linh hoạt chạy trên thân thể mềm mại của Đường Yên, ánh mắt thèm muốn chằm chằm Đường Yên dưới thân sau đó dừng ở bộ ngực trắng như tuyết của cô, sự đói khát được thể hiện cực rõ. Diễn đàn. Mấy năm này hai người đều bận rộn gia tăng thực lực nên tuy đã xác định quan hệ nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng vì vậy sau khi lên đến cấp mười hai, Việt Kỳ không thèm để ý đến sự ngăn cản của mọi người, cưỡng chế dẫn Đường Yên rời khỏi quân khu trung tâm.

"Nhẹ chút, đau …." Đường Yên nói khẽ. Bởi vì động tác của Việt Kỳ mà trong mắt không khỏi hiện lên sương mù, tay nắm thật chặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực như lửa của Việt Kỳ. Lồng ngực bởi vì hô hấp quá dồn dập mà nhấp nhô không đều khiến Việt Kỳ xem đến mòn con mắt.

Quần áo trên người cả hai dần dần biến mất, trong lúc Đường Yên vô tình vặn vẹo cơ thể thì tất cả những đường cong mềm dẻo, hoàn mỹ đều hiện ra trước mắt Việt Kỳ. Đường Yên lập tức nhận ra Việt Kỳ trở nên rất kì lạ, một Việt Kỳ từ trước đến nay luôn trấn định tỉnh táo thì giờ phút này lại phát ra tiếng thở thô ráp, trầm thấp khó nén, lúc Đường Yên chưa kịp phản ứng thì đã vươn tay chạm vào ngực cô, mũi hít hà hương vị ngọt ngào mùi thơm ngát sau đó nhịn không được há miệng cắn vào cổ Đường Yên. Bàn tay cũng chạy loạn trên người Đường Yên. Con ngươi đen nhuộn màu sắc tình dục, thân thể cũng dần trở nên nóng hổi.

"Ừ… a..."

Hiểu rõ thân thể Đường Yên nên Việt Kỳ không chút khách khí đánh mạnh vài cái vào cái mông mượt mà của cô. Đau đớn xen lẫn với cảm giác khác thường từ mông truyền đến tay chân khiến cô tê dại khó nhịn. Đường Yên bất giác dùng đôi mắt đen láy của mình trừng Việt Kỳ nhưng lại không biết lúc này đôi mắt của cô như được ngâm qua nước, thân thể sau khi được hồ nước trong không gian cải tạo thì cũng trở nên cực kì mẫn cảm. Một năm rưỡi trước, Đường Yên đã nói chuyên vòng bạch ngọc và không gian cho Việt Kỳ biết. Sau đó Việt Kỳ cũng ngâm mình trong hồ nước mấy lần, hiệu quả còn tốt hơn cả Đường Yên làm cho Đường Yên cảm thấy buồn bực nhưng lại không thể làm gì. Thể chất nam nữ được quyết định bởi tiên thiên (tạm hiểu là cái có trước khi sinh ra, cái này theo học thuyết phương Đông nên tui không thay bằng từ di truyền mà để nguyên nha), không phải muốn thay là có thể thay đổi được .

Việt Kỳ mê mẩn vuốt ve da thịt trơn mịn của Đường Yên, cảm thụ cảm xúc bóng loáng, mềm mại trong tay sau đó cúi đầu gặm cắn dần xuống dưới, bàn tay cũng không ngừng lại mà thử đi vào dò xét vùng đào nguyên của cô. Hô hấp của hai người càng lúc càng dồn dập, Việt Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đường Yên sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hai tay anh nắm chặt láy eo nhỏ của Đường Yên sau đó dùng sức trực tiếp đi vào.

"Ừ… hừ!" Đường Yên rên lên một tiếng đau đớn, cảm giác bị xé rách một cách đột ngột khiến thân thể mềm mại của cô trở nên cứng ngắc.

"Chặt quá, thả lỏng một chút." Giọt mồ hôi bằng hạt đậu từ trán Việt Kỳ không ngừng lăn xuống, cái lưỡi của anh liên tục dỗ dành Đường Yên muốn cho Đường Yên bình tĩnh lại. Từ trước đến nay cho dù là gặp phải bầy tang thi thì anh cũng chưa bao giờ bối rối như vậy. Rất chặt, rất thoải mái, Việt Kỳ cố nén khát vọng muốn chạy nước rút mà chậm rãi trấn an cô để cô thả lỏng thân thể.

Thấy Việt Kỳ không có hành động gì khác nên Đường Yên hít sâu mấy cái, bĩnh tình lại sau đó chậm rãi thả lỏng thân thể để tiếp nhận Việt Kỳ. Việt Kỳ cũng cảm nhận được cơ thể Đường Yên đang dần dần mềm lại nên bắt đầu cử động một cách nhẹ nhàng rồi từ từ tăng tốc, động tác nhìn thì rất thong thả nhưng mỗi một lần đều đến chỗ sâu nhất khiến Đường Yên không có đường lui, chỉ có thể bị động thừa nhận sự tấn công điên cuồng mà dịu dàng từ Việt Kỳ.

Trong căn phòng mờ tối dần dần được bao phủ bởi một tầng xúc cảm mê ly. Hô hấp thô ráp không nhanh không chậm quanh quẩn trong không trung. Trên giường hai thân thể đang quấn lấy nhau, tách ra rồi lại dính vào...

Cả người Đường Yên mềm nhũn, vô lực Việt Kỳ vẫn đang cày cấy trên thân thể mình. Cô dở khóc dở cười, quả nhiên không thể để đàn ông đói bụng lâu nếu không cuối cùng người chịu khổ nhất vẫn là phụ nữ. Bọn họ đã ở trên giường nửa ngày nhưng Việt Kỳ vẫn chưa có ý định xuống giường nên cô dùng tay đẩy đẩy Việt Kỳ, giọng nói khàn khàn: "Việt Kỳ, em mệt!"

"Không sao, em cứ nằm đi, anh động là được rồi." Trên khuôn mặt lạnh như băng Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện lúm đồng tiền làm say lòng người nhưng lời nói lại làm cho Đường Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nam nhân họa thủy, lúc trước cô chính là bị nụ cười này của Việt Kỳ mê hoặc nên mới bị mơ mơ màng màng kéo lên giường, cái gì gọi là cô nằm im để anh động là được? Cô đâu phải người chết.

"Em đói bụng." Đường Yên uốn éo người, muốn đẩy Việt Kỳ ra. Từ ngày hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa ăn cái gì, vừa khi rời khỏi quân khu trung quân khu thì Việt Kỳ liền ngựa không dừng vó liền dẫn cô tới đây. Cô còn chưa biết nơi này là nơi này thì đã bị anh kéo lên giường rồi.

"Đói bụng, vừa đúng lúc anh cũng đói bụng!" Việt Kỳ nói một cách nghiêm túc nhưng động tác thân dưới lại càng cuồng dã, anh cúi đầu xuống ngậm lấy môi Đường Yên, dùng sức mút vài cái sau đó nói: "Nếu Yên Nhi đói bụng vậy chúng ta đẩy nhanh tiến độ được không..." Việt Kỳ vừa dứt lời thì tiếp sau đó là một hồi cuồng dã, chạy nước rút. Mỗi một cái đầu đâm vào rất sâu giống như hận không thể nuốt cả người Đường Yên vào bụng.

"Khốn kiếp..." Cuối cùng Đường Yên cũng chỉ kịp mắng một câu này sau đó lập tức bị Việt Kỳ kéo vào trong dòng nước xoáy. Cả phòng ấm áp, hương thơm lan tỏa trong hoàng hôn.

Lúc Đường Yên tỉnh lại thì đã qua một ngày một đêm. Cho dù là dị năng giả cấp mười hai như cô cũng không thể chiệu nổi cả thân thể và tinh thần đều mệt mỏi. Đường Yên mềm nhũn dựa vào trong ngực Việt Kỳ, xả hết tức giận trong lòng mình ra sau đó âm thầm vận chuyển Khô Mộc quyết để khôi phục tinh thần lực đã bị tiêu hao. Chờ sau khi tinh thần lực khôi phục được một chút thì lập tức tiến vào không gian, nhảy vào trong hồ nước.

Việt Kỳ bất đắc dĩ nhìn trong ngực trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng có hơi xấu hổ. Quả thật ngày hôm qua anh làm hơi quá nên Đường Yên tức giận cũng hợp tình hợp lí nhưng mà nhẫn nhịn lâu như thế, người yêu lại ở trong lòng, nếu còn nhịn được thì thành thánh nhân rồi. Việt Kỳ đứng dậy đi vào phòng tắm bên cạnh. Sau khi đã tắm rửa và quần áo tử tế thì đi vào phòng bếp định làm thứ gì đó để ăn. Cho dù bọn họ là dị năng giả nhưng vài ngày không ăn thì cũng chết đói như thường.

Anh dùng lửa nhỏ nấu cháo sau đó vẫn đặt ở trên bếp để giữ ấm rồi đi vào thư phòng báo tin cho Diệp Quân. Sau khi đã dặn dò tất cả mọi chuyện thì im lặng ở trong phòng chờ Đường Yên. Sau khi hoàn tất những công việc còn dang dở thì đã vài năm trôi qua, Tân Thế Giới đã xác định lại trật tự một lần nữa, tất cả mọi chuyện đều thong thả tiến về phía trước, tin rằng một vài năm nữa kiếp nạn do tang thi mang đến sẽ dần dần tốt lên.

Ngâm mình trong hồ nước đầy mùi hoa sen khiến đau nhức trên người Đường Yên dần dần biến mất nhưng trên người vẫn còn không ít vết đỏ làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Đường Yên không biết nên nói gì, chẳng lẽ đây gọi là xác định địa bàn? Nghĩ đến đây khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười, một lát sau thì đứng dậy sau đó mặc áo quần rồi ra khỏi không gian.

Ngửi trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt của cháo, khuôn mặt Đường Yên bất giác nhu hòa hơn.

Cô đi tới chỗ Việt Kỳ, hai người lẳng lặng ôm nhau, ngửi mùi vị quen thuộc trên người nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau. Cả hai cùng nhìn cảnh vật bên ngoài, cuối cùng sẽ có một ngày mảnh đất này lại tràn trề sức sống.

Một năm, năm năm, mười năm...

Bọn họ có thời gian cả một đời, nơi này không chỉ là nhà của bọn họ mà còn là nhà của cả loài người. Thế hệ này không làm được thì còn có đời sau... Loài người sẽ tiếp nối nhau, kéo dài mãi không dứt.

"Cậu nói xem bây giờ bọn họ đang ở đâu?" coki LQĐ. Miêu Trạch đứng ở bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh bao la không một gợn mây. Mạnh Lộ ngồi ở trên ghế sa lon phía sau, trên tay đang cầm một quyển sách, sau khi nghe thấy lời Miêu Trạch nói….. thì tỏ vẻ như không nghe thấy gì cả.

Một lát sau, Mạnh Lộ khép quyển sách trên tay lại, thản nhiên nói: "Ở đâu không trọng, nhất định sẽ có một ngày bọn họ trở về." Ngày hôm qua Giang Ly đã kết hôn với Hạ Dĩnh, Hoàng Mô thì rời đi, Trịnh Nhiên tiếp quản nhà họ Trịnh. Bây giờ căn nhà này rất trống trải, chỉ còn lại cậu và Miêu Trạch. Mấy người bác sĩ Đường thì cả ngày đều ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa, lúc Đường Yên còn ở đây thì bọn họ còn thường xuyên tới chơi, sau khi Đường Yên đi ngoại trừ ngày lễ tết thì rất hiếm khi có người ghé thăm.

Căn nhà náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, cả hai người đều đứng lặng im, thật lâu không nói lời nào sau đó cùng nhìn về phía căn phòng ở lầu hai mà Đường Yên từng ở. Đường Yên rời đi đột ngột khiến bọn họ trở tay không kịp. Cả hai đều có thói quen đi theo phía sau Đường Yên, quen Đường Yên chèo chống, gánh vác tất cả thay bọn họ. Hôm nay Đường Yên đi khỏi thật sự khiến bọn họ không biết làm sao.

"Đúng vậy! Một ngày nào đó bọn họ sẽ trở lại." Miêu Trạch gật đầu.

Hai người đồng thời đứng dậy đi ra khỏi căn nhà sau đó khóa cửa chính lại, cũng không quay đầu mà đi thẳng về phía trước. Đường Yên đã nói: Nếu không thấy rõ đường thì cứ đi về phía trước!

"Chị Yên đã giao lại trung quân khu cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chấn hưng quân khu trung tâm, đến lúc đó hãy yên lặng chờ đợi tin tốt lành của nhau!" Hai người nhìn nhau sau đó tách ra tại ngã tư đường, đi về hai phương hướng khác nhau.

Còn sống sẽ có một ngày gặp lại.

Còn sống tất cả đều sẽ có hi vọng!