Đương nhiên, cô chọn nói với Tề Nguyễn nhiều như vậy, không phải đơn giản chỉ vì mục đích phổ cập khoa học.
Trên thực tế, cô cũng đã đọc một ít tiểu thuyết về ngày tận thế...
Mặc dù chỉ là lý thuyết trên giấy, nhưng Ngôn Mộ biết rất rõ. Trong hoàn cảnh tối tăm đó, không có quy luật bất tử của khí chất của nhân vật chính, không có bàn tay vàng của nhóm nhân vật chính, sẽ rất khó để một người có thể sống sót trong môi trường nguy hiểm đó.
Chỉ nói một điều, ban đêm không có người canh thức, ai dám ngủ trong hoàn cảnh bị kiến, chuột cắn chết?
Có Tề Nguyễn ở đây, ban đêm hai người thay phiên nhau trực, ít nhất cũng đảm bảo được một khoảng thời gian nghỉ ngơi nhất định.
Hơn nữa Tề Nguyễn cũng là sự lựa chọn tối đa trong hoàn cảnh mà cô có thể kiểm soát được. Nếu bị thay thế bởi một người đàn ông mạnh mẽ...
Cho dù đối phương dám, cô cũng không dám!
Nếu không có những hạn chế của pháp luật, Ngôn Mộ sẽ không bao giờ đặt hy vọng vào bản chất con người.
Bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách…
Chính vì vậy nên lúc này, Ngôn Mộ cảm thấy thực sự thoải mái, cười nói vớiTề Nguyễn: "Chị nghĩ tốt nhất là không nên rời khỏi đây cho đến khi biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì."
Nơi này vừa bị những sinh vật đáng sợ đó cướp bóc, nếu không có thức ăn thì ít nhất trong thời gian ngắn chúng sẽ không quay trở lại.
Tất nhiên họ nghĩ nhà ăn có phong thủy không tồi, ngoại trừ trường hợp chúng muốn chuyển đến đây làm tổ.
Tề Nguyễn cũng hiểu được điểm này, gật đầu mạnh mẽ, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, xoa đầu cô nói: “Nhân tiện, chị còn chưa biết tên em?”
“Em tên Ngôn Mộ, Ngôn - lời không nói tự nên câu, Ngôn - Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong.”
Ngôn Mộ tự giới thiệu cũng rất có cá tính, cô đột nhiên nói: "Nhân tiện, dựa theo kinh nghiệm của chị , khi tận thế đến, việc đầu tiên chúng ta nên làm là gì?"
Tề Nguyễn: "..."
Một lúc sau, cô ấy ngập ngừng nói: “Thu thập vật tư?”
“Lục đục…”
Tề Nguyễn đổ tất cả đồ trong ba lô của mình ra.
“Gương nhỏ, kem chống nắng, phấn phủ, son môi, băng vệ sinh, còn có dầu chống muỗi Vạn Kim, chìa khoá…”
Tề Nguyễn vừa gẩy gẩy đồ của mình, vừa lẩm bẩm.
Cuối cùng lấy ra hai thanh sô cô la và một lọ vitamin C, rất hổ thẹn mà vứt chúng sang một bên, giọng nhỏ như ruồi muỗi: “Này, tất cả thứ ăn được đều ở chỗ này.”
Ngôn Mộ: “…”
Sau một lúc lâu, cô hít sâu một hơi rồi nói với vẻ vô cảm: “Giống như chị, tuyệt đối không sống nổi nửa tập dưới nguy cơ tận thế.”
Tề Nguyễn: “…”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy vẫn có chút không phục, thấp giọng phản bác nói: “Chứ chẳng phải nữ chính nào cũng đều chỉ có mấy thứ này sao?”
Ngôn Mộ đưa ba lô của mình cho Tề Nguyễn, để cô ấy tự mình lục lọi.
Bật lửa, kéo nhỏ, dao gấp đa năng,…
Đèn pin nhỏ, sạc nhiều công năng và cả một cuộn dây thừng không biết mua từ đâu, nhìn nó cực kỳ đàn hồi…
Sô cô la, bánh quy, bộ dụng cụ y tế nhỏ…
Còn có…
Thế mà cô ấy tìm được gói gia vị!
Hơn nữa trong ba lô của cô gái này lại có các đồ vật đầy đủ chủng loại!
Đầu Tề Nguyễn gần như vùi vào ba lô, hồi lâu sau mới kinh ngạc nhìn Tề Nguyễn: “Em nhất định là ác ma!”
Làm gì có ai đi chơi mà mang theo mấy thứ này chứ?
Thế này phải là đi khám phá mạo hiểm mới đúng!
Ngôn Mộ: "..."
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ kéo khóa ba lô lại rồi đeo lại lên lưng.
Quên đi, chị gái Tề Nguyễn ngốc nghếch này không đáng tin cậy, cô nên tự mình làm đi!
Ngôn Mộ bắt đầu đánh giá căn bếp phía sau nơi họ đang trú ẩn.
…
Căn bếp phía sau nhà ăn trông rất gọn gàng.
Nhà ăn của Trường đại học Hải Thành dù bị chỉ trích vì kỹ năng chế biến món ăn của các đầu bếp kém nhưng khâu vệ sinh vẫn rất tốt.