Chương 54: Chương 54

Anh ghì luồng Sức mạnh lại cho tới khi cảm nhận được mỗi bên tay mình như đang đeo một quả bom nguyên tử.Và rồi cùng một lúc,anh buông tất cả ra. Một vụ nổ xuất hiện từ chỗ anh , tỏa đi bốn phương với tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng .

Giờ chắc chắn anh sẽ cảm nhận được cái chết quằn quại đau đớn của một thứ gì đấy - mạnh mẽ và xảo quyệt đủ để qua khỏi những lần tấn công trước đây của anh – điều mà chỉ có những sinh vật lâu đời kì lạ mới làm nổi.

Damon mở rộng đến cực hạn các giác quan,chờ đợi để nghe thấy hoặc cảm thấy thứ gì đó bị vỡ vụn , bị bốc cháy – thứ gì đó lặng lẽ rơi xuống từ cành cây,không khí hoặc đâu đó với máu của chính nó đang tuôn xối xả .Sinh vật ấy sẽ phải rớt xuống,có khi còn để lại trên mặt đất một vết cày trông giống như gây ra bởi móng của một con khủng long ; và hẳn nó đã tê liệt , đã toi ,thậm chí đã bị nướng chín từ trong ra ngoài.

Nhưng mặc dù anh có thể cảm nhận được gió đang rít gào hay đám mây đen to đùng đang lượn trôi trên đầu đúng như tâm trạng bản thân thì anh vẫn không cảm nhận được bất kì sinh vật kì lạ nào đủ gần để có thẻ thâm nhập vào tâm trí anh.

“Nó có thể mạnh đến cỡ nào cơ chứ?Nó đến từ đâu?”

Chỉ trong tích tắc,một hình ảnh vụt hiện lên trong anh:

Một vòng tròn . Một vòng tròn với một cái tâm ở giữa. Vòng tròn đại diện cho luồng sức mạnh anh phóng ra mọi phía còn tâm vòng tròn chính là nơi duy nhất sức mạnh của anh không thể chạm tới.

Bên trong anh đã…

Snap! Đầu óc anh trở nên trống rỗng.Và rồi , chậm rãi và hơi hoang mang,anh nối ghép các chi tiết lại với nhau.Anh nghĩ về luồng sức mạnh anh đã phóng ra ,cả cái cách anh mong một thứ gì đó sẽ rơi xuống và toi mạng.

Quỷ tha ma bắt ,thậm chí anh còn không cảm thấy được bất kì thứ gì to hơn con cáo anh gặp hồi trưa. Và mặc dù anh đã khống chế sức mạnh của mình để nó chỉ ảnh hưởng tới những sinh vật của bóng đêm giống anh thì các loài vật thông thường khác cũng sẽ bị làm cho sợ hãi.Hẳn giờ này chúng đang chạy toán loạn trong rừng.

Anh cảm thấy mình vừa bị hạ thấp.Hm….ít ra thì không thấp hơn mấy cái cây xung quanh xe ô tô của anh – chúng còn kém anh xa.

Bên cạnh đó,dù “thứ ấy” có là gì đi nữa , nó cũng là một sát thủ vô hình và dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của anh , từ giờ anh cần phải cẩn thận hơn .

Hoặc giả anh đã sai chăng ? Một phần trong anh giận dữ lên án chính mình vì đã chủ quan ,lấy cớ được “ăn uống” đầy đủ mà nới lỏng sự phòng vệ.

“ Được ăn uống đầy đủ à …hey , có thể mình xỉn mất rồi” – anh tự nhủ và nở một nụ cười không - vì – gì - cả mà thậm chí không cần suy nghĩ. “..Say xỉn và hoang tưởng và cáu kỉnh..Tệ,quá tệ..”

Damon ngả người thư giãn trên cây.Gió đang rít gào , cuộn xoáy và trở lạnh , trên trời toàn mây đen ,chúng che lấp ánh sáng của mặt trăng và những ngôi sao . Đúng kiểu thời tiết của anh.