Chương 26: Chương 26

“Ố ồ , cầu xin tôi tha thứ - các người ấy à ?“ –cô ta vừa nói vừa trỏ ngón tay có móng dài ngoằng vào từng người . “..Các người sẽ phải hối hận. Và các người cứ thử lôi tôi vào mấy chuyện đấu đá phù thủy hay vampire này lần nữa xem ..” cô hướng vào Stefan “ Tôi có rất nhiều bạn – bạn thực sự ấy , và họ rất sẵn lòng được nghe kể về..”

“Caroline , mới trưa nay cô vừa kí vào khế ước..”

“Ồ , ai thèm quan tâm nữa chứ ?”

Stefan đứng dậy.Bóng anh trải dài dưới ánh sáng cây đèn ngủ trong căn phòng nhỏ vốn đã tăm tối bởi những ô cửa mờ bụi .Bonnie nhìn thấy điều đó và huých nhẹ Meredith,lông tóc trên cổ và cánh tay cô đang dựng đứng cả lên.Chiếc bóng ấy bỗng to lớn và đậm nét một cách ngạc nhiên , trong khi chiếc bóng của Caroline thì yếu ớt , nhỏ bé và mờ nhạt – điều đó khiến màn đêm sau lưng Stefan kia càng trở nên thật hơn.

Cái cảm giác giông tố đang đến quay trở lại trong Bonnie khiến cô run rẩy . Cô cố gắng để thoát khỏi cảm nhận như bị ai đó ném vào nước đá này nhưng không thể.Cơn lạnh đã thấm vào tận xương tủy, hút cạn từng chút,từng chút một hơi ấm còn sót lại trong cô như một gã khổng lồ tham lam , và giờ cô bắt đầu run bần bật…

Trong sự u ám ấy ,Caroline cũng đang gặp chuyện - có một thứ vừa thoát ra từ cô ta ,hoặc đến vì cô ta , hoặc là cả hai.Dù ở trường hợp nào đi nữa, “thứ đó”cũng đang xoay vần quanh cô ta,và xoay quanh cả Bonnie.Áp lực dày đặc khiến Bonnie ngộp thở,tim đập liên hồi.Bên cạnh cô, Meredith – người luôn có một cái đầu lạnh và vững vàng cũng đang cử động không dễ dàng chút nào.

Meredith thì thào:“Cái gì đang…?” –

Đột ngột như thể được thứ đến từ bóng tối kia chỉ đạo, cánh cửa dẫn vào phòng Stefan đóng lại …cây đèn ngủ - vật tỏa sáng duy nhất trong căn phòng cũng tắt phụt,miếng ván cũ kĩ ngoài khung cửa sổ rung lắc rồi sập xuống , để lại căn phòng chìm trong bóng đêm u tối.

Và Caroline gào lên.Đó là một âm thanh khủng khiếp,đau đớn như thể ai đó vừa lóc xương Caroline và móc họng cô ta ra.

Bonnie cũng hét .Cô không thể ngăn mình không rú lên ,mặc dù tiếng kêu của cô nếu đem so với Caroline thì thật là mờ nhạt và yếu ớt, chỉ như tiếng ai đó đang dội lại.

Cuối cùng Caroline cũng ngừng hét,tạ ơn chúa. Bonnie thì thành công ngăn được một tiếng thét đang chực bung ra khỏi cổ họng của chính mình trong khi vẫn đang run như cầy sấy.Meredith vòng tay ôm chặt lấy cô, nhưng sự tĩnh mịch và u tối vẫn bao trùm và cơn run rẩy của Bonnie lại tiếp tục. Meredith đứng hẳn dậy,không cam tâm chuyền Bonnie cho Matt – người lúc này cũng đang hết sức kinh hoảng và lúng túng.Cậu trấn an : “ Quen rồi thì thấy cũng không tối lắm ha ”- giọng cậu khô khốc như thể cần uống nước ngay , nhưng đó là những gì tốt nhất cậu có thể nói .Bởi trong hàng tá những điều nên sợ trên đời , bóng tối là điều Bonnie sợ nhất. Có những thứ ẩn trong bóng tối – những thứ chỉ có cô thấy. Để đáp lại sự an ủi của Matt, cô sẽ gắng vượt qua nỗi sợ hãi mặc cho cơ thể vẫn đang rung lắc khủng khiếp .