“Cảnh sát không biết phải tìm gì đâu.” Stefan bảo. Giọng cậu ta vô cùng sắt đá. Bonnie bất chợt nhớ ra một chuyện Bonnie vẫn có khuynh hướng quên đi mất. Stefan là một trong số chúng. Một trong số những kẻ săn mồi. Cậu ta đã trông thấy người chết trước đây rồi. Thậm chí có khi còn giết vài người nữa kìa.
Cậu ta uống máu cơ mà, Bonnie rùng mình nghĩ thầm.
“Sao?” Stefan hỏi “Các cậu vẫn theo tôi chứ?”
Bonnie cố thu mình lại ở băng sau. Meredith siết chặt vô lăng. Chính Matt là người quay mặt khỏi cửa sổ lên tiếng.
“Bọn tôi làm gì có sự lựa chọn, đúng không?” cậu cất giọng mệt mỏi.
“Nhà tang lễ cho viếng xác từ bây giờ đến mười giờ đấy,” Meredith hạ giọng nói thêm.
“Vậy thì mình phải đợi đến khi buổi viếng xác kết thúc, sau khi họ đã đóng cửa nhà tang lễ. Lúc đó, chúng ta mới có thể ở một mình với xác cô ấy được.” Stefan bảo.
“Đây là chuyện đáng sợ nhất mà mình từng phải làm.” Bonnie nghiến răng thì thào. Nhà nguyện rất lạnh và tối. Stefan đã thực hiện màn nạy ổ khóa cửa ngoài bằng một thanh kim loại mỏng.
Phòng viếng xác được trải thảm dày, tường ốp gỗ sồi màu tối. Căn phòng này mà có thắp đèn lên thì vẫn u ám như thường. Trong bóng tối, nó trông kín bưng, ngột ngạt và chất đầy những hình thù kỳ dị. Như thể bất kỳ giá đặt vòng hoa nào cũng có thể có người núp đằng sau vậy.
“Mình không muốn ở cái chỗ này đâu.” Bonnie rên rỉ.
“Cố gắng làm đại cho xong đi.” Matt nói qua kẽ răng.
Khi cậu ta bạt đèn pin lên, Bonnie ngoảnh đi chỗ khác, nhất quyết không chịu nhìn theo hướng ánh đèn. Cô không muốn nhìn thấy cái quan tài, không muốn. Cô dán mắt vào những bông hoa, vào lẵng hoa hình trái tim kết bằng hoa hồng. Ngoài trời sấm vọng ì ầm như một con vật đang ngái ngủ.
“Để tôi mở nó ra cho - rồi đó.” Stefan cất tiếng. Mặc dù đã quyết không nhìn nhưng cuối cùng Bonnie cũng đưa mắt về hướng đó.
Chiếc quan tài màu trắng, bên trong lót vải satin hồng nhạt. Mái tóc vàng óng của Sue nổi bật trên đó như tóc công chúa ngủ trong rừng trong chuyện cổ tích. Nhưng nhìn Sue thì không giống như đang ngủ chút nào. Trông cô quá nhợt nhạt và bất động. Y như tượng sáp vậy.
Bonnie rón rén bước đến gần hơn, mắt dán vào khuôn mặt Sue.
Đó là lý do vì sao trong này lạnh như thế, cô khăng khăng tự nhủ lòng. Để cho sáp khỏi chảy ra. Cũng có đôi chút tác dụng.
Stefan đưa tay chạm vào chiếc áo hồng cô cao Sue đang mặc và cởi nút áo trên cùng ra.
“Trời đất ạ, vừa vừa phải phải thôi.” Bonnie thì thào dận dữ.
“Chứ cậu nghĩ chúng ta đến đây để làm cái gì?” Stefan rít lên đáp lại, nhưng cậu ta dừng tay ở chiếc nút thứ hai.
Bonnie đứng im nhìn một lúc rồi đưa ra quyết định. “Cậu tránh ra đi,” cô bảo, và khi Stefan chần chừ không chịu lùi ra ngay, cô bèn huých cho cậu ta một phát. Meredith cũng tiến lên đứng sát cạnh Bonnie, cả hai lập thành một hàng rào chắn giữa Sue và các cậu trai. Mắt họ nhìn nhau đầy nhất trí. Nếu như thực sự cần cởi áo ra thì lũ con trai phải ra ngoài hết.