Chương 43: Chương 43

“Chẳng ích lợi gì.” Vickie đáp “Các cậu không thể ngăn nổi hắn đâu.” Cô bắt đầu khóc khóc cười cười cùng một lúc.

“Chúng tôi sẽ cố.” Stefan bảo. Cậu ta nhìn sang Meredith và Matt, hai người kia gật đầu. “Được rồi. Kể từ giây lúc này trở đi, cậu sẽ không phút nào phải ở một mình cả. Sẽ luôn có ít nhất một người bọn tôi ở bên ngoài canh chừng cậu.”

Vickie vẫn cúi gằm mặt, lắc đầu. Meredith siết chặt tay cô bạn và đứng dậy khi thấy Stefan hất đầu về phía cửa sổ.

Lúc cả Meredith và Matt đã ra nhập bọn, Stefan hạ giọng nói với cả nhóm. “Tôi không muốn bỏ cô ấy lại đây mà không có ai canh chừng, nhưng bản thân tôi thì lúc này không thể ở lại. Tôi có chuyện phải làm, và tôi muốn một bạn nữ đi chung với tôi. Nhưng mặt khác tôi cũng không muốn đê Bonnie hay Meredith ở lại đây một mình.” Cậu ta quay qua Matt. “Matt, liệu cậu có thể …”

“Để ta ở lại cho” Damon nói.

Mọi người giật mình nhìn anh ta.

“Thì, đó là giải pháp hợp lý nhất mà, đúng không?” Damon tỏ vẻ thú vị. “Xét cho cùng, mày nghĩ mấy con người này làm được cái gì để chống lại tên kia đây?”

“Họ có thể gọi tôi. Ở khoảng cách đó tôi vẫn có thể theo sát được suy nghĩ của họ mà.” Stefan đáp, không chịu nhún nhường.

“Em trai à,” Damon chớt nhả “nếu anh gặp rắc rối, thì anh cũng gọi mày được vậy. Đằng nào anh cũng chán ngấy ba cái màn điều tra của mày rồi. Ở đây hay ở chỗ khác thì cũng vậy thôi.”

“Vickie cần sự bảo vệ, chứ không phải lạm dụng.” Stefan đáp.

Damon cười tươi như hoa “Cô ta ấy hả?” anh ta hất đầu về phía cô gái đang ngồi ôm mớ cây roi ngựa đong đưa trên giường. Từ mớ tóc rối bù cho đến đôi chân trần. Vickie chả phải một hình tượng đẹp đẽ gì. “Tin lời anh đi em trai, anh mày có thể làm tốt hơn vậy nhiều.” Trong khoảnh khắc, Bonnie dường như bắt gặp ánh mắt đen đó khẽ đánh sang mình. “Lúc nào mày cũng nói rằng muốn đặt niềm tin nơi anh này nọ.” Damon nói thêm “Có cơ hội rồi đó, chứng minh đi.”

Stefan trông có vẻ như thực lòng muốn tin tưởng, thực lòng bị ý tưởng đó lôi kéo. Nhưng trông cậu ta cũng có vẻ ngờ vực. Damon chẳng nói gì mà chỉ nhếch mép nở nụ cười bí hiểm, châm chọc. Chẳng khác chi bảo người ta chớ có tin mình vậy, Bonnie tự nhủ.

Hai anh em trai cứ thề đứng nhìn nhau trong bầu không khí yên lặng và căng thắng kéo dài. Chỉ đến lúc đó, Bonnie mới nhận ra những nét giống nhau giữa hai anh em ruột thịt trên khuôn mặt họ. Một bên thì căng thẳng và nghiêm trang, một bên thì thờ ơ và có phần châm biếm, nhưng cả hai đều đẹp đẽ đến mức phi phàm.

Stefan từ từ thở ra “Thôi được.” cuối cùng cậu ta khẽ bảo Bonnie. Matt và Meredith đều quay sang nhìn Stefan chòng chọc nhưng dường như cậu chẳng thèm để ý. Cậu ta nói với Damon như thể chỉ có hai người họ ở đó với nhau. “Anh ở lại đây, bên ngoài ngôi nhà để đừng bị ai nhìn thấy. Tôi sẽ trở lại thế chỗ khi nào tôi làm xong chuyện định làm.”

Mắt mũi Meredith trợn ngược nhưng cô chẳng nói gì, Matt cũng vậy. Bonnie cố gắng kềm chế cảm giác bất an trong lòng. Stefan chắc biết rõ cậu ấy đang làm gì mà, cô tự nhủ. Nếu không thì cậu ta liệu hồn.