Chương 15: Chương 15

Bonnie thét lên.

Vickie ngay lập tức phụ họa bằng cách rú lên điên cuồng. Bàn tay nóng rực nhớp nháp đang lôi Bonnie về phía trước. Cô đá đấm, vùng vẫy nhưng vô hiệu. Rồi Bonnie cảm thấy đôi cánh tay Meredith ôm ngang hông và lôi mình trở lại. Bàn tay cô thoát được ra khỏi bàn tay to lớn đó.

Bonnie quay đầu bỏ chạy, cắm đầu mà chạy, chỉ lờ mờ ý thức được rằng Meredith đang ở ngay sau lưng. Cô chẳng hề nhận ra mình vẫn đang la hét, cho đến khi đâm sầm vào một chiếc ghế bành lớn chắn ngang đường và nghe thấy tiếng mình.

“Suỵt! Bonnie, im lặng, đừng hét nữa!” Meredith đang lay cô. Cả hai đã trượt dọc lưng ghế và ngồi bệt xuống sàn.

“Cái gì đó túm lấy mình! Có thứ gì đó chụp lấy mình, Meredith ơi!”

“Mình biết, Im lặng đi! Nó vẫn đang đâu đó chung quanh đấy!” Meredith nói, Bonnie vùi mặt vào vai bạn để khỏi thét lên nữa. Rủi nó đang ở chung phòng với chúng ta thì sao đây?

Nhiều giây trôi qua, và im lặng bao trùm lấy họ. Dù cho Bonnie có căng tai ra đến mức nào, cô vẫn không nghe thấy gì ngoài tiếng thở của Meredith và nhịp đập thình thịch của trái tim mình.

“Nghe này! Bọn mình phải đi tìm cửa sau thôi. Chắc là chúng ta đang ở trong phòng khách. Có nghĩa là bếp ở ngay sau lưng. Phải tới được đó,” Meredith hạ giọng thì thào.

Bonnie khổ sở gật đầu, rồi ngẩng phắt lên, “Vickie đâu rồi?” Giọng cô khản đặc.

“Mình không biết. Mình phải buông tay cậu ấy ra để lôi cậu thoát khỏi thứ đó mà. Đi thôi nào.”

Bonnie chụp cô bạn lại. “Nhưng tại sao cậu ấy không la hét nữa?”

Một cơn rùng mình chạy dọc theo người Meredith “Mình không biết.”

“Ôi, Chúa ơi. Ôi, Chúa ơi. Bọn mình không thể bỏ Vickie lại được, Meredith.”

“Bọn mình phải bỏ.”

“Không thể được, Meredith à. Chính mình ép Caroline phải mời cậu ấy. Không phải tại mình thì Vickie đâu có đến đây. Bọn mình phải cứu cậu ấy ra.”

Một khoảng im lặng, rồi Meredith rít lên, “Thôi được! Nhưng cậu thật khéo biết lựa chọn thời điểm để tỏ ra cao thượng đấy Bonnie ạ.”

Một cánh cửa đóng sầm lại khiến cả hai nhảy dựng lên. Rồi có tiếng kẽo kẹt, nghe giống tiếng chân bước lên cầu thang. Bonnie nghĩ bụng. Liền sau đó, một giọng nói cất lên.

“Vickie, cậu đâu rồi? Không – Vickie, không! Không!”

“Giọng Sue đấy,” Bonnie kêu, nhồm người lên “Từ phía trên lầu!”

“Sao bọn mình không có lấy một cái đèn pin cơ chứ!” Meredith nổi điên lên.

Bonnie hiểu ý bạn. Trời tối quá không thể chạy lạng quạng quanh nhà được, ý tưởng đó thật đáng sợ. Một nỗi kinh hoàng nguyên thủy đang thình thình trong óc cô. Cô cần ánh sáng, bất cứ ánh sáng nào cũng được.

Bonnie không thể nào mò mẫm dấn bước vào trong bóng tối đó một lần nữa, trơ thân mình ra từ mọi phía. Cô không thể.