“Bố mẹ mình có một bàn cầu cơ đấy” Caroline nói khá lớn tiếng. Bỗng nhiên bầu không khí trầm lắng bị phá vỡ và một cảm giác căng thẳng không rõ rệt bao trùm. Cả bọn ngồi thẳng lên, đưa mắt nhìn nhau dò hỏi. Ngay cả Vickie cũng có vẻ tò mò lấn át sợ sệt.
“Liệu có hiệu quả gì không?” Meredith hỏi Bonnie.
“Có nên không?” Sue tự hỏi thành tiếng.
“Bọn mình có dám hay không, đó mới là vấn đề. Meredith bảo. Một lần nữa, Bonnie lại thấy mọi ánh mắt hướng về phía mình. Cô do dự thêm một chút, rồi cuối cùng nhún vai, bụng nhộn nhạo vì phấn khích.
“Sao lại không nhỉ?” Cô đáp “Có gì để mất đâu”.
Caroline quay sang Vickie. “Vickie, dưới chân thang lầu có cái tủ. Bàn cầu cơ chắc là nằm trong ngăn kéo trên cùng, chung với mấy trò chơi khác đấy”.
Cô nàng thậm chí không thèm nói câu “Cậu làm ơn đi lấy giùm được không?” Bonnie nhíu mày mở miệng định nói, nhưng Vickie đã ra khỏi cửa rồi.
“Sao cậu không nói năng lịch sự hơn một chút?” Bonnie bảo Caroline “Thế này là sao, cậu định đóng vai mụ dì ghẻ trong truyện lọ lem hả?”.
“Ôi thôi đi mà, Bonnie” Caroline tỏ vẻ sốt ruột “Bọn mình mời nó là may cho nó lắm rồi, chính nó cũng biết vậy mà”.
“Vậy mà mình tưởng bị nguyên một dàn mấy đứa bọn mình lấn át là cũng đủ cho Vickie rồi chứ” giọng Meredith khô khốc.
“Hơn nữa…” Bonnie vừa cất giọng thì đã bị cắt ngang. Âm thanh đó yếu ớt, the thé và tắt ngúm vào khúc cuối nhưng không thể nhầm lẫn được. Đó là tiếng thét. Liền sau đó là im lặng chết chóc, và rồi bất chợt từng tràng, từng tràng những tiếng la chói tai nối tiếp nhau vang lên.
Trong khoảnh khắc những cô gái đứng chết trân trong phòng. Rồi tất cả cùng phóng ra hành lang và lao xuống cầu thang.
“Vickie!” Meredith chân dài nhất lên xuống đến nơi trước tiên. Vickie đang đứng trước tủ, giơ tay ra như để bảo vệ khuôn mặt mình. Cô bạn túm lấy Meredith, miệng vẫn la hét không ngừng.
“Vickie, chuyện gì vậy?” Caroline hỏi vặn, nghe có vẻ bực tức hơn là sợ hãi. Vài hộp trò chơi nằm rải rác trên sàn, còn những tấm thẻ bài Trivial Putsuit và mấy viên quân cờ Monopoly thì vương vãi khắp nơi. “Cậu la hét cái gì thế hả?”
“Nó chụp lấy mình. Mình đang với tay lên ngăn kéo thì có cái gì đó chụp ngang hông mình”.
“Từ đằng sau hả”
“Không. Từ trong tủ”
Bonnie hoảng hốt nhìn vào trong chiếc tủ mở toang. Những chiếc áo choàng mùa đông treo chặt tủ, vài chiếc dài đến tận sàn. Nhẹ nhàng gỡ tay Vickie ra khỏi người, Meredith nhặt một chiếc ô lên và bắt đầu chọc chọc mấy cái áo.
“Ôi đừng mà…”Bonnie buột miệng kêu lên, nhưng chiếc ô chỉ chọc vào lớp vải dày mà thôi. Meredith đang dùng chiếc ô vẹt những chiếc áo sang bên, để lộ cả bức vách tủ bằng gỗ tuyết tùng không sơn phết.
“Cậu thấy chưa. Làm gì có ai”. Cô nhẹ nhàng bảo “Như cậu biết đấy, trong này có mấy cái ống tay áo khoác. Nếu cậu chồm người vào sâu bên trong thì sẽ có cảm giác như ai đó đang ôm mình vậy.”