Chương 60: Chương 60

“Mọi chuyện ổn chứ?” Stefan hỏi Bonnie, khi họ sóng bước cạnh nhau.

“Ừ, dĩ nhiên. Thầy Alaric biết ba đứa bọn tôi – Vickie, Caroline và tôi – đã trải qua nhiều chuyện, nên thầy chỉ muốn bọn tôi biết là thầy ủng hộ thôi mà” Bonnie đáp, nhưng ngay cả vẻ lạc quan ngoan cố của cô bạn về ông thầy lịch sử nghe cũng có vẻ gì đó khiên cưỡng. “Tuy nhiên chẳng có đứa nào kể cho thầy nghe được điều gì cả. Thầy sắp tổ chức thêm một buổi tụ tập tuần sau ở nhà thầy đấy.” Cô hí hửng nói thêm.

Tuyệt làm sao, Stefan nghĩ thầm. Nếu như bình thường chắc hắn đã nhận xét về điều này rồi, nhưng ngay lúc đó hắn bị phân tâm. “Meredith kìa” Stefan cất tiếng.

“Chắc cậu ấy đợi bọn mình – không phải, Meredith đang đi về phía dãy phòng học lịch sử.” Bonnie kêu “Buồn cười thật, tôi đã bảo là sẽ gặp cậu ấy ở ngoài kia mà.”

Còn hơn cả buồn cười, Stefan nghĩ bụng. Hắn chỉ thoáng nhìn thấy cô bạn kia khi cô rẽ qua khúc quanh, nhưng hình ảnh đó in lại luôn trong trí Stefan. Meredith mang vẻ mặt tính toán dè chừng, và bước đi rất lén lút. Giống như đang tìm cách làm chuyện gì đó mà không để ai nhìn thấy vậy.

“Không thấy bọn mình ở đó thì một phút sau cậu ấy sẽ quay lại ngay thôi mà.” Bonnie nói, nhưng Meredith chẳng hề quay lại sau một phút, hai phút, hay ba phút. Thật ra là, có đến mười phút trôi qua trước khi cô bạn lại hiện ra và tỏ vẻ giật mình khi thấy Bonnie cùng Stefan đang đứng đợi.

“Xin lỗi, mình kẹt chút xíu.” Meredith nói tỉnh rụi, và Stefan phải khâm phục sự tự chủ của cô. Nhưng hắn tự hỏi, đằng sau vẻ mặt đó là cái gì, và chỉ có mỗi Bonnie là còn tâm trạng để tán hươu tán vượn khi ba người họ rời khỏi trường.

  • “Nhưng lần trước cậu dùng lửa mà,” Elena hỏi.

“Bởi vì lúc đó bọn mình đang tìm Stefan, tìm một con người cụ thể.” Bonnie đáp “Lần này bọn mình đang cố đoán trước tương lai. Nếu chỉ là tương lai của một mình cậu thì mình sẽ xem chỉ tay, nhưng chúng ta đang tìm cách tiên đoán một thứ chung chung.”

Meredith bước vào phòng, rón rén bê một cái tô sứ đầy nước, tay kia cầm một cây nến. “Mình có đủ mọi thứ rồi đây.” Cô bảo.

“Nước là thứ rất linh thiêng đối với các thầy tế,” Bonnie giảng giải khi Meredith để tô nước xuống sàn và ba cô gái vây chung quanh nó.

“Thứ gì mà chả linh thiêng đối với các thầy tế.” Meredith đáp.

“Suỵt. Giờ hãy gắn nến vào chân và thắp lửa đi. Sau đó mình sẽ đổ sáp nóng chảy vào tô nước. Những hình dạng tạo thành sẽ ình biết câu trả lời đối với những câu hỏi của các cậu. Bà ngoại mình hồi xưa dùng chì đun chảy, nhưng bà bảo sáp cũng được rồi.” Khi Meredith đã thắp nến lên, Bonnie liếc nhìn nó và hít một hơi thật sâu. “Càng lúc mình càng sợi làm cái trò này,” cô nói.