Chương 40: Chương 40

"Dù cho cái thứ này có là gì thì nó cũng rất mạnh." Elena bảo. "Tôi cảm nhận được điều đó khi nó đuổi theo mình, giống như nó che phủ cả bầu trời ấy. Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong chúng ta có thể một mình đương đầu với nó nổi đâu."

"Thì sao?"

"Thì..." Elena chưa kịp suy nghĩ tường tận đến mức đó. Nãy giờ cô hoàn toàn hành động dựa trên bản năng, dựa trên linh tính. Và linh tính mách bảo rằng cô không được để cho Damon đi mất. "Thì... tôi nghĩ rằng chúng ta nên ở bên cạnh nhau. Tôi nghĩ nếu liên kết lại, cả ba sẽ có nhiều cơ hội tìm ra thứ đó và đương đầu với nó hơn là tách nhau ra. Và biết đâu chúng ta có thể ngăn nó lại trước khi nó làm hại - hay là giết - thêm bất kì ai khác nữa."

"Nói thật với cô em yêu dấu, ta cóc cần quan tâm đến bất kì ai khác cả," Damon cợt nhả. Rồi anh ta thoáng nở nụ cười lạnh như nước đá. "Mà có phải ý em muốn nói đây là lựa chọn của em? Nhớ không, chúng ta đã thoả thuận là khi nào em tỉnh táo lại, em sẽ có quyền lựa chọn mà."

Elena trừng mắt nhìn Damon. Dĩ nhiên đây không phải là lựa chọn của cô, nếu ý anh ta muốn nói đến khía cạnh tình cảm. Cô đang đeo nhẫn Stefan tặng kia mà, cô và Stefan thuộc về nhau.

Nhưng rồi Elena chợt nhớ đến một chuyện khác, chỉ thoáng qua thôi: Lúc ngẩng lên nhìn khuôn mặt của Damon trong rừng và cảm thấy - cảm thấy thật phấn khích, thật gắn bó với anh ta. Như thể anh ta hiểu được ngọn lửa rực cháy trong cô hơn bất kỳ ai. Như thể cùng nhau họ có thể làm mọi điều mình thích, chinh phục thế gian hay huỷ diệt nó, như thể họ hùng mạnh hơn bất kì ai khác đã từng sống trên cõi đời này.

Lúc đó mình đang mất trí, đang bấn loạn, cô tự nhủ với bản thân, nhưng thoáng kí ức đó không chịu biến mất.

Rồi Elena nhớ ra một thứ khác: Cung cách Damon đã cư xử đêm hôm đó, chuyện anh ta đã bảo vệ cô, thậm chí đối xử dịu dàng với cô.

Stefan nhìn Elena, nét mặt đang hung hăng từ từ chuyển thành giận dữ, cay đắng và lo sợ. Một phần trong cô muốn trấn an anh, muốn nhào tới ôm choàng lấy Stefan, bảo anh rằng cô là của anh, luôn luôn là thế và ngoài ra không điều gì khác quan trọng hết. Thị trấn cũng không, Damon cũng không, bất cứ thứ gì cũng không.

Nhưng Elena không làm thế. Bởi vì một phần khác trong cô bảo rằng thị trấn có quan trọng. Và cũng bởi vì một phần khác đó đang hết sức, hết sức bối rối. Bối rối đến mức...

Cô bắt đầu cảm thấy run rẩy từ tận sâu thẳm trong lòng, và nhận ra mình không thể dừng nó lại được. Quá tải cảm xúc, Elena nghĩ bụng, và gục đầu vào tay.

Chương 6

"Cô ấy đã lựa chọn rồi mà. Chính mắt anh đã nhìn thấy khi anh "xen ngang" giữa hai chúng tôi còn gì. Em đã lựa chọn rồi, phải không Elena?" Stefan nói những lời đó không phải với vẻ tự mãn hay ra lệnh, mà giống như một sự cứng cỏi giả vờ trong tuyệt vọng.

"Em..." Elena ngẩng lên. "Stefan, em yêu anh. Nhưng anh không hiểu sao, nếu buộc em phải chọn lúc này em sẽ phải chọn cách cả ba chúng ta cùng ở bên nhau. Chỉ lúc này thôi. Anh có hiểu không?" Khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trơ đá trên khuôn mặt Stefan, cô quay sang Damon. "Anh có hiểu không?"