Chương 45: Chương 45

“Ờ, trông Vickie có vẻ không bình thường thật, nhưng mình sẽ không gọi đó là quái gở. Không hẳn vậy,” Meredith nói. Rồi cô bạn thêm vào, “À mà khoan…”

Vickie đang cởi nút áo len ngoài. Nhưng lạ ở chỗ cái cách cô nàng làm chuyện đó – vừa cố ý hầy hầy ngón tay, vừa nhìn quanh với nụ cười bí hiểm. Khi chiếc nút cuối cùng bung ra, Vickie kiểu cách dùng ngón cái và ngón trỏ lần lượt tuột chiếc áo ra khỏi từng cánh tay, rồi quăng nó xuống sàn.

“Bảo quái gở là chính xác đấy,” Meredith nói.

Lũ học sinh bê khay thức ăn trĩu nặng đi ngang qua mặt Vickie đều tò mò liếc cô nàng và thậm chí còn ngoái nhìn lại phía sau. Tuy vậy, họ vẫn chưa dừng bước hẳn cho đến khi Vickie tháo giày.

Cô nàng làm chuyện đó với phong cách cực kỳ điệu đàng, dùng mũi giày chân nọ giữ gót giày chân kia để tháo nó ra. Chiếc thứ hai thì bị đá văng.

“Vickie không thể cứ tiếp tục kiểu này được,” Bonnie lầm bầm khi những ngón tay của Vickie lần đến mấy cái nút giả ngọc trai trên chiếc áo kiểu bằng lụa trắng.

Thiên hạ quay đầu nhìn, người này khều người kia rồi chỉ trỏ. Một nhóm nhỏ tụ tập quanh Vickie, giữ khoảng cách vừa đủ để không chắn mất tầm nhìn của mọi người.

Chiếc áo lụa trắng bay xuống sàn, chấp chới như một bóng ma bị thương. Bên dưới nó, Vickie mặc cái áo lót ren trắng ngả màu.

Trong nhà ăn im bặt, không có âm thanh nào khác ngoài những tiếng thì thầm xuýt xoa. Chẳng còn ai ăn uống. Đám đông tụ tập quanh Vickie càng lúc càng đông.

Vickie cười rụt rè và bắt đầu tháo móc khóa ở eo. Chiếc váy xếp li tuột xuống sàn. Cô nàng bước ra khỏi nó và dùng chân gạt sang bên.

Có ai đó đứng dậy ở phía cuối nhà ăn và hò “Cởi đi! Cởi đi!”. Những giọng khác hòa nhịp theo.

“Bộ không ai ngăn cậu ấy lại sao?” Bonnie giận dữ.

Elena bật dậy. Lần trước khi Elena lại gần Vickie, cô nàng đã la hét và đấm đá Elena. Nhưng lần này khi Elena lại gần, Vickie chỉ ném cho cô một nụ cười gian xảo. Môi Vickie mấp máy, nhưng Elena chẳng nghe được cô nàng nói gì vì tiếng hò reo quá khích.

“Thôi nào, Vickie, tụi mình đi thôi,” Elena nói.

Vickie hất mớ tóc nâu nhạt sang bên và tiếp tục giật quai áo lót.

Elena cúi xuống nhặt áo len và khoác nó lên đôi vai mỏng manh của Vickie. Khi cô làm thế, khi cô chạm vào người vickie, đôi mắt lờ đờ kia thoắt lại bừng mở to như một chú nai hoảng hốt. Vickie điên cuồng nhìn quanh như vừa chợt tỉnh cơn mơ. Cô nàng nhìn xuống cơ thể và không tin vào mắt mình nữa. Túm chặt hơn chiếc áo len quanh người, Vickie bước lùi lại, run rẩy.

Cả căn phòng im phắc.

“Không sao đâu,” Elena vỗ về. “Đi nào.”

Nghe giọng cô, Vickie nhảy dựng lên như bị điện giật. Cô gái nhìn sững Elena, rồi bùng ra phản ứng.

“Mày là đồng bọn với chúng! Tao trông thấy mày rồi! Đồ ác quỷ!”