Chương 37: Chương 37

“Ý kiến của cậu em quan trọng sao?” Damon hỏi.

Elena nhận thức được từng lớp suy nghĩ tách biệt trong đầu mình như chiếc bánh kem. Mọi người đang nhìn vào; chuyện này hẳn phải gay cấn hơn cả phim... Trước giờ mình không biết là Stefan cao hơn... Bonnie và Meredith chắc đang tự hỏi chuyện gì đang diễn ra... Stefan nổi giận nhưng anh vẫn còn yếu, vẫn còn đau... Nếu bây giờ anh đánh nhau với Damon, anh sẽ thua.

Và trước mặt tất cả mọi người ở đây. Những suy nghĩ của Elena ngừng phắt lại và mọi thứ trở nên rõ ràng. Đó là lí do Damon đến đây, hòng đẩy Stefan đến chỗ phải tấn công hắn ta trong khi rõ ràng Stefan không hề bị khiêu khích. Dù sau đó xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì Damon cũng sẽ thắng. Nếu Stefan đuổi được hắn ta đi, điều đó càng chứng mình rằng anh “có khuynh hướng bạo lực”. Lại thêm chứng cớ cho những người buộc tội anh. Còn nếu Stefan thua...

Anh ấy sẽ phải trả giả bằng chính mạng sống của chính mình. Elena nghĩ. Ôi Stefan, hiện giờ hắn mạnh hơn anh nhiều, xin anh đừng làm thế. Đừng rơi vào bẫy của hắn ta. Hắn ta chỉ muốn giết anh, hắn ta chỉ đang tìm cơ hội thôi.

Elena cố gắng buộc tay chân mình hoạt động, dù chúng đang cứng đờ và vụng về chẳng khác nào một con rối. “Stefan,” cô gọi, và nắm lấy bàn tay lạnh giá của ánh, “mình về nhà thôi.”

Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể Stefan, như một luồng điện đang chạy bên dưới lớp da của anh. Lúc này anh đang tập trung toàn bộ tâm trí vào Damon, và tia sáng trong mắt Stefan chẳng khác gì ánh lửa phản chiếu trên lưỡi dao sắc bán. Elena không còn nhận ra anh khi ở tâm thế này, một người hoàn toàn xa lạ. Anh làm cho cô hoảng sợ.

“Stefan ơi,” Elena gọi Stefan như thể cô đang lạc lối trong sương mù và không thể tìm ra anh đang ở đâu. “Stefan, em xin anh.”

Rồi từ từ, từ từ từng chút một, cô cảm nhận được sự hồi đáp từ anh. Cô nghe anh hít thở và cơ thể ngừng thủ thế, năng lượng hạ xuống mức thấp hơn. Sự tập trung đáng sợ trong đầu Stefan chuyển hướng và anh nhìn sang Elena, giờ anh mới thực sự trông thấy cô.

“Thôi được,” anh khẽ đáp, nhìn vào mắt Elena. “Mình về thôi.”

Cô giữ tay trên người Stefan lúc họ quay trở ra, một tay nắm chặt bàn tay anh, tay kia thì khoác tay anh. Elena ráng ép mình không quay đầu nhìn lại khi cả hai rời khỏi đó, nhưng sau lưng có cảm giác nhồn nhột và nổi da gà như sắp bị ai đâm ột dao.

Thay vì vậy, cô nghe giọng nói trầm trầm mỉa mai của Damon: “Thế mọi người đã từng nghe chuyện nụ hôn của một cô gái tóc đỏ có thể chữa khỏi bệnh rộp da do sốt chưa?” Rồi có tiếng Bonnie ré lên cười thích thú.

Trên đường ra, cả hai cuối cũng cũng được gặp chủ nhân bữa tiệc.

“Về sớm thế?” thấy Alaric hỏi. “Tôi còn chưa có dịp nói chuyện với các em mà.”

Trông thầy có vẻ vừa hăm hở vừa trách móc, như một chú cún biết chắc mình sẽ không được dắt đi dạo nhưng vẫn vẫy đuôi hớn hở như thường. Elena cảm thấy lo lắng thắt ruột cho thầy và những người trong nhà. Cô và Stefan đang bỏ họ lại cho Damon.