Chương 30: Chương 30

Ngực Elena thắt lại như vừa bị Caroline đánh trúng. Trong khoảnh khắc, cô gần như không thể kiềm chế ước muốn được đánh Caroline một cái thực sự. Mạch đập bưng bưng trong lỗ tai. Elena rít qua kẽ răng. “Điều đó không đúng, Stefan không làm gì hết. Cảnh sát đã thẩm vấn , và anh ấy vô tội.”

Caroline nhún vai, mỉm cười ra vẻ bè trên. “Elena à, tôi biết cậu từ hồi mẫu giáo,” cô ả nói, “nên tôi sẽ vì chút tình xưa nghĩa cũ mà cho cậu một lời khuyên” đá Stefan đi. Nếu cậu làm chuyện đó ngay bây giờ, biết đâu cậu sẽ tránh được thảm cảnh bị mọi người ruồng bỏ. Không thì cậu lo đào mồ chôn mình đi là vừa.”

Elena giận đến lặng người khi Caroline ngúng nguẩy bỏ đi, mái tóc đỏ rực của cô ả sóng sánh như nước dưới ánh đèn. Mãi Elena mới tìm lại được tiếng nói của mình.

“Caroline.” Cô nàng tóc đỏ quay lại. “Cậu có đến dự tiệc ở nhà Ramsey tối nay không?”

“Chắc có. Sao?”

“Vì tôi sẽ đến đó. Với Stefan. Hẹn gặp lại cậu ở chốn giang hồ nhé.” Lần này Elena là người quay lưng bỏ đi trước.

Màn quay gót của Elena phần nào mất đi danh giá khi cô trông thấy một dáng người thanh mảnh khuất trong bóng tối ở đầu kia hành lang. Ngay lập tứ cô chùn bước, nhưng khi đến gần hơn, Elena nhận ra đó là Stefan.

Cô biết nụ cười mỉm của mình giành cho anh khá gương gạo, và khi cả hai sóng bước bên nhau ra khỏi trường, Stefan đã ngoài nhìn chỗ tủ đồ.

“Vậy là buổi tập bóng bị hoãn à?” Elena hỏi.

Anh gật đầu. “Chuyện hồi nãy là sao thế?” Stefan khẽ khàng hỏi.

“Đâu có gì. Em chỉ hỏi tối nay Caroline có đến dự tiệc không thôi. “Elena ngửa đầu nhìn bầu trời âm u xám xịt.

“Và đó là nội dung cuộc trò chuyện của hai người?”

Elena nhớ lại điều Stefan đã kẻ với cô trong phòng anh. Anh có thể nhìn và nghe tốt hơn người bình thường. Có lẽ đủ thính để nghe được những lời nói cách xa năm mét trong hành lang?

“Đúng.” Elena bướng bỉnh trả lời, vẫn chăm chú quan sát những đám mây.

“Và đó là lí do em giận dữ đến thế?”

“Phải.” Cô đáp lại cùng một kiểu.

Elena có thể cảm nhận ánh mắt anh đang thiêu đốt mình “Elena, chuyện không phải thế.”

“Được thôi, nếu anh đọc được suy nghĩ của em thì đâu cần hỏi này nọ làm chi?”

Hai người đối mặt. Stefan có vẻ căng thẳng, môi mím lại thành một đường thẳng. “Em biết anh sẽ không làm như thế mà. Nhưng anh tưởng em mới là người hay làm lớn chuyện về tính trung thực trong các mối quan hệ chứ?”

“Thôi được, Caroline lại giở thói hèn hạ của mình và bô lô bô la về vụ giết người. Thế thì sao chứ? Anh quan tâm làm chi?”

“Bởi vì, có thể cô ta nói đúng.” Stefan nói một cách đơn giản và tàn nhẫn. “Không phải về vụ giết người mà về em. Về em và anh. Lẽ ra anh nên biết chuyện này sẽ xảy ra. Đâu phải chỉ có mình cô ta, đúng không? Cả ngày hôm nay anh đã cảm nhận được nỗi sợ hãi và thù hận, nhưng anh quá mệt mỏi đến nỗi không còn sức để phân tích nó nữa. Người ta nghĩ anh là kẻ sát nhân và giờ họ đang trút giận lên em.”