Chương 18: Chương 18

Chương 4

“Nhưng cậu ấy phải đến bác sĩ. Trông cậu ta như sắp chết rồi ấy!” Bonnie nói.

“Không được. Giờ mình không thể giải thích đâu. Cứ đưa Stefan về nhà đã, được không? Anh ấy đang ướt và sắp chết cóng ở ngoài này rồi. Về đó đi rồi bàn tiếp”.

Việc khiêng Stefan băng qua rừng đủ để giữ cho đầu óc cả bọn tập trung trong một lúc. Stefan vẫn không tỉnh lại, và khi cả bọn đặt được anh vào băng ghế sau xe Matt thì ai nấy đều bầm dập và mệt lữ, chưa kể cũng ướt nhẹp vì quần áo ướt của anh. Elena giữ đầu Stefan trong lòng mình khi Matt lái xe về nhà trọ. Meredith và Bonnie theo sau.

“Có đèn sáng,” Matt nói, dừng xe trước tòa nhà lớn màu nâu đỏ. “Chắc bà ấy còn thức, nhưng có lẽ cửa ra vào khóa rồi.”

Elena cẩn thận đặt đầu Stefan xuống và xuống xe, thấy một trong những ô cửa sổ của tòa nhà vẫn sáng vì tấm rèm vén sang một bên. Rồi cô nhìn thấy một cái đầu và hai vai xuất hiện nơi cửa sổ, nhìn xuống đường.

“Bà Flowers!” Elena kêu lớn, vẫy vẫy tay. “Cháu Elena Gilbert đây, bà Flowers. Bọn cháu tìm được Stefan rồi, và bọn cháu phải vào trong đó!”

Bóng người trên cửa sổ chẳng hề động cựa hay tỏ ra là có nghe thấy lời cô nói. Thế nhưng dựa trên tư thế của nó, Elena biết người đó vẫn đang nhìn xuống chỗ mình.

“Bà Flowers, bọn cháu mang Stefan về,” cô lại kêu lên, chỉ về vào bên trong xe sáng đèn.

“Làm ơn mở cửa cho cháu đi!”

“Elena, của không khóa đâu này!” Giọng Bonnie vọng lại từ phía hàng hiên kéo Elena xao nhãng khỏi bóng người nọ vài giây. Khi nhìn lên lại, cố thấy màn đã buông xuống, rồi đèn trong căn phòng tầng trên đó phụt tắt.

Thật kì lạ, nhưng Elena chẳng có thời gian đâu thắc mắc chuyện đó. Cô cùng Meredith giúp Matt khiêng Stefan lên mấy bậc tam cấp.

Trong nhà tối om và yên ắng. Elena hướng dẫn những người kia đi cầu thang đối diện cửa sổ và leo lên tầng hai. Từ đó cả bọn bước vào một phòng ngủ, rồi Elena và Bonnie lại mở thêm một cánh cửa trông giống của tủ áo làm xuất hiện một cầu thang hẹp và tối .

“Sao lại có người... ừm, để của ngõ hớ hênh như thế sau hàng loạt chuyện xảy ra gần đây nhỉ?” Matt làu bàu trong lúc cả bọn kéo lê cái thân hình như chết đuối của Stefan. “Bà này chắc điên.”

“Thì bà ấy điên thật mà,” giọng Bonnie nói vọng xuống, đẩy cánh cửa trên đỉnh cầu thang mở toang ra ”Lần trước khi bọn tôi đến đây, bà ta toàn nói những chuyện quái gỡ...” Bonnie bỏ lửng câu nói, kêu một tiếng đầy kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy?” Elena hỏi, nhưng khi cả bọn lên đến ngưỡng cửa phòng Stefan, cô đã tự mình chứng kiến hết mọi thứ.

Elena đã quên mất tình trạng căn phòng khi lần cuối cùng cô thấy nó. Rương quần áo có cái thì lật úp, cái nằm nghiêng hẳn một bên cứ như thể bị một bàn tay khổng lồ ném từ vách bên này sang vách bên kia vậy. Mọi thứ bên trong rương vung vãi khắp sàn cùng với những vật dụng trước đây vốn ở trên bàn. Đồ đạc ngã chỏng chơ, cánh cửa sổ vỡ toang khiến cho gió lạnh lùa vào. Trong góc chỉ có một ngọn đèn còn sáng cùng những bóng đèn méo mó quái dị in trên trần nhà.