Chương 3
Bonnie chằm chằm nhìn Elena “Mình chả nhớ gì chuyện chiếc cầu cả. Thấy nó đâu giống cầu.”
Nhưng chính cậu nói mà, câu sau cùng ấy. Mình tưởng cậu còn nhớ…” Giọng Elena tắt ngúm. “Cậu không hề nhớ đoạn đó”. Giọng cô thẳng thừng. Đó không phải là một câu hỏi.
“Mình nhớ được chuyện chỉ có một mình ở nơi nào đó lạnh và tối, cảm thấy yếu ớt… và khát. Hay là đói nhỉ? Mình không biết nữa, nhưng mình cần… thứ gì đó. Và gần như mình muốn chết quách cho xong. Rồi cậu đánh thức mình dậy.”
Elena và Meredith nhìn nhau. “Sau lúc đó,” Elena nói với Bonnie “cậu còn nói một câu nữa, nghe rất lạ. Cậu bảo đừng đến gần cây cầu”
“Cậu ấy bảo bồ đừng đến gần cây cầu.” Meredith đính chính. “Cá nhân bồ, Elena ạ. Cậu ấy bảo Thần Chết đang đợi ở đó”
“Mặc kệ cái gì đang đợi mình,” Elena nói. “Nếu Stefan đang ở đó, mình phải đến đó.”
“Vậy thì tất cả sẽ cùng đến đó.” Meredith nói.
Elena do dự : “Mình không thể để các cậu làm thế” cô chậm rãi nói “Có thể sẽ rất nguy hiểm – một thứ nguy hiểm mà các cậu không hình dung nổi. Tốt nhất là mình sẽ đi một mình thôi.”
“Bồ đùa chắc!” Bonnie nói, nghênh cằm ra “bọn mình yêu thích mạo hiểm.Mình muốn xuống mồ lúc còn trẻ đẹp,cậu không nhớ à?”
“Đừng đi!”. Elena nói vội. “Chính cậu đã nói đây không phải là trò chơi mà”.
“Với Stefan cũng không.” Meredith nhắc. “Bọn mình sẽ chẳng giúp gì được cho cậu ấy nếu cứ đứng cả đây.”
Elena đã trút bỏ bộ kimono, bước về phía tủ áo. “Tốt nhất là chúng ta nên ràng rịt kỹ lưỡng. Các cậu cần gì để giữ ấm thì cứ lấy thoải mái.” Cô nói.
Khi cả bọn đã mặc đủ ấm để chống chọi lại với thời tiết, Elena quay ra cửa. Bỗng cô chựng lại.
“Chú Robert,” Cô kêu lên. “Chúng ta không cách nào vượt qua chú ấy để lẻn ra cửa trước được, ngay cả khi chú ấy đang ngủ.”
Cả ba đồng loạt quay nhìn cửa sổ.
“Ôi, tuyệt làm sao,” Bonnie nói.
Khi cả đám đang leo ra ngoài để bám vào cây mộc qua, Elena nhận thấy tuyết đã ngừng rơi. Nhưng luồng khí lạnh táp vào mặt khi cô nhớ lại lời Damon. Mùa đông là mùa khắc nghiệt, Elena nghĩ thầm, rùng người.
Đèn đóm trong nhà đã tắt hết, kể cả phòng khách. Chắc chú Robert đã ngủ. Tuy thế Elena vẫn nín thở khi cả ba trườn qua những ô cửa sổ tối om. Xe của Meredith đỗ hơi xa một chút về phía đường. Đến phút chót, Elena quyết định mang theo ít dây thừng, thế là cô mở cửa sau garage mà không gây một tiếng động. Nhánh Sông Chết Đuối nước chảy khá xiết, lội qua có thể rất nguy hiểm.
Cả bọn lái xe đến cuối thị trấn trong tâm trạng căng thẳng. Lúc ngang qua bìa rừng, Elena chợt nhớ cái cách lá cây thổi vào người cô lúc ở nghĩa trang. Nhất là lá sồi.