Chương 4: Chương 4

Đôi mắt anh nhìn vào cái hình thù màu trắng yếu ớt trên đôi tay mình, và anh cảm thấy gương mặt mình nhăn lại hối hận. Anh không định giết nó. Anh đã săn cái gì đó lớn hơn là một con thỏ nếu anh biết mình đói đến mức nào. Nhưng, dĩ nhiên, đó là điều làm anh rất khiếp đảm: không bao giờ biết cơn đói mạnh đến mức nào, hay anh phải làm gì để thỏa mãn nó. May mắn là lần này anh chỉ giết một con thỏ thôi.

Anh đứng ở phía dưới cây sồi cổ thụ, ánh nắng chiếu xuống mái tóc quăn của anh. Trong trang phục quần jean và áo T-shirt, Stefan Salvatore chính xác trông giống như một học sinh trung học bình thường.

Anh ấy không phải học sinh bình thường.

Sâu trong rừng, nơi không ai có thể thấy anh, anh đi ăn. Giờ anh liếm lợi và môi một cách cẩn thận, để chắc rằng không có vết nhơ nào trên chúng. Anh không muốn liều lĩnh. Sự giả trang này sẽ trở nên khó khăn đủ để đi xa hơn hiện tại.

Trong một khoảnh khắc anh tự hỏi, một lần nữa, anh có nên từ bỏ tất cả không. Có lẽ anh nên quay trở về Italy , trở về nơi ẩn nấp của anh. Điều gì đã khiến anh nghĩ rằng anh có thể quay lại với thế giới của ánh nắng ban ngày?

Nhưng anh mệt mỏi khi phải sống trong bóng tối rồi. Anh chán ngấy bóng đêm, và cả những thứ sống bên trong nó. Hơn tất cả, anh chán phải cô đơn một mình.

Anh không chắc tại sao mình lại chọn Fell’s Church, Virginia. Nó là một thị trấn trẻ, theo tiêu chuẩn của anh; những tòa nhà cổ nhất chỉ mới được xây cách đây một thế kỷ rưỡi.

Nhưng những ký ức và những bóng ma của cuộc Nội chiến vẫn còn ở đây, cũng thật như những siêu thị và những điểm bán fast-food vậy.

Stefan đánh giá cao sự tôn trọng quá khứ. Anh nghĩ rằng mình có thể thích những con người của Fell’s Church. Và có lẽ - chỉ là có lẽ thôi – anh có thể tìm thấy một nơi nào đó giữa họ.

Anh chưa bao giờ hoàn toàn chấp nhận điều đó, dĩ nhiên rồi. Một nụ cười cay đắng làm môi anh cong lên khi nghĩ đến điều đó. Anh biết tốt hơn là nên hy vọng cho điều đó. Đó có thể là nơi mà anh chẳng bao giờ hoàn toàn thuộc về, nơi mà anh có thể thành thật là chính mình.

Trừ khi anh muốn thuộc về bóng tối.

Anh ném cái ý nghĩ đó đi. Anh đã từ bỏ bóng đêm; anh đã để bóng tối lại phía sau mình. Anh đang xóa đi những năm dài đó và bắt đầu lại lần nữa, trong ngày hôm nay.

Stefan nhận ra anh vẫn đang nắm lấy con thỏ. Nhẹ nhàng, anh đặt nó xuống chiếc giường bằng những lá sồi nâu. Phía xa, quá xa đối với lỗ tai của con người có thể nghe được, anh nhận ra tiếng động của một con cáo.

Đến đây nào, người thợ săn anh em, anh nghĩ một cách buồn bã. Bữa sáng của mày đang đợi.

Khi anh khoác áo khoác lên vai, anh nhận thấy con quạ, và nó lại làm anh lo âu. Nó vẫn còn đậu trên cây sồi, và có vẻ như nó đang quan sát anh. Có điều gì đó bất thường ở nó.