Chương 115: Chương 115

Elena máy móc quay đầu lại cánh cửa. Giống như một cái máy, cô bước lên cầu thang và tới lớp học lượng giác của mình. Khi cô mở cửa, cô thấy mọi gương mặt của lớp học nhìn mình, cô lặng lẽ tiến lại cái bàn trống cạnh Meredith.

Cô Halpern ngừng bài giảng và nhìn cô, sau đó lại tiếp tục bài giảng. Khi cô giáo quay lên bảng, Elena nhìn Meredith.

Meredith vươn tới để nắm tay cô và thì thào,“Cậu ổn chứ?”

Elena đáp một các ngốc ngếch, “Mình không biết”. Cô cảm thấy không khí làm cô ngạt thở, như thể bao quanh cô là một khối ngột ngạt. Meredith cảm thấy những tay của Elena trở nên khô và nóng.

“Meredith, cậu có biết chuyện gì xảy ra với Stefan không?”

“Ý cậu là cậu không hề biết gì?” Đôi mắt nâu đen nhánh của Meredith mở lớn và Elena cảm thấy sức nặng lớn dần đang ép lên cô. Nó giống như là đang ở sâu, sâu dưới làn nước mà không có bộ quần áo chịu áp suất.

“Họ vẫn chưa bắt được anh ấy,….phải không?” Cô nói, ép cho từ ngữ thoát ra.

“Elena, tình hình còn tồi tệ hơn. Anh ấy đã biến mất. Cảnh sát đã đến nhà trọ sáng nay và anh ấy không có ở đó. Họ cũng đã tìm đến trường nhưng anh ấy cũng không ló mặt. Họ nói rằng họ đã tìm thấy chiếc xe của anh ấy bị bỏ lại gần đường Old Creek. Elena, họ nghĩ là anh ấy đã đi rồi, bỏ đi khỏi thị trấn rồi vì anh ấy cảm thấy có tội”.

“Điều đó không đúng” Elena rít lên. Cô thấy mọi người vây quanh và nhìn mình, nhưng cô không quan tâm. “Anh ấy vô tội!”

“Mình biết bạn nghĩ thế, Elena. Nhưng tại sao anh ấy lại ra đi?”

“Anh ấy không thể. Anh ấy không làm”. Có cái gì đó đang bùng cháy trong Elena, ngọn lửa của sự giận dữ đã đẩy ngược và đánh tan sự sợ hãi. Hơi thở của cô trở nên dời dạc “Anh ấy không bao giờ bỏ đi để tìm kiếm sự tự do cho bản thân”

“Ý bạn là ai đó bắt buộc anh ấy, nhưng ai cơ chứ, Tyler thì không dám đâu…”

“Bắt buộc anh ấy ư? Hay là tệ hơn?” Elena ngắt lời. Cả lớp nhìn họ chằm chằm và cô Helpern đang há hốc miệng. Elena bất ngờ đứng lên, nhìn họ mà không hề suy nghĩ

“Chúa sẽ giúp anh ấy nếu anh ấy bị tổn thương, Stefan”, cô nói “Chúa sẽ giúp anh”. Sau đó cô đi ra cửa như một cơn lốc.

“Elena, quay lại, Elena” Cô có thể nghe những tiếng gọi phía sau, giọng của Meredith và cô Helpern. Cô bước đi càng nhanh hơn, chỉ nhìn về phía trước, và tâm trí cô chỉ thấy một điều.

Họ nghĩ cô đi sau Tyler Smallwood. Thế cũng tốt. Họ sẽ phí thời gian vào những chỉ dẫn sai. Cô biết cô phải làm gì. Cô rời trường, lao mình vào trời thu lạnh giá. Cô đi một cách nhanh chóng, thu hẹp khoảng cách giữa ngôi trường và đường Creek cũ. Từ đó cô quay ngược và tiến tới cầu Wickery và nghĩa địa.

Một làn gió lạnh quất vào tóc và mặt cô. Những là sồi bay quanh cô, cuộn xoáy trong không khí. Nhưng dám cháy trong trái tim cô thì làm dịu đi cái lạnh của màu thu. Bây giờ cô đã biết thế nào là sự đam mê cuồng nhiệt. Cô bước dài qua cây sồi tím và cây liễu rủ để vào trung tâm của nghĩa trang và nhìn xung quanh với ánh mắt bồn chồn.