Chương 7: Quyển 1 Chương 7

Bonnie đứng trên sàn nhảy, đôi mắt nhắm nghiền, để âm nhạc dẫn dắt cô. Khi cô mở choàng mắt trong một thoáng, Meredith đang đứng bên ngoài vẫy tay ra hiệu. Bonnie hất cằm phản đối, nhưng khi những cử chỉ đó trở nên dứt khoát hơn, cô đảo mắt nhìn lên Raymond và đành làm theo. Raymond lập tức đi cùng cô.

Matt và Ed đứng sau Meredith. Matt cau có giận dữ. Ed thì trông hơi khó chịu.

“Elena vừa bỏ đi rồi,” Meredith nói.

“Đây là một đất nước tự do mà,” Bonnie đáp.

“Cậu ấy đi cùng Tyler Smallwood,” Meredith nói. “Matt, anh có chắc mình không nghe thấy họ nói sẽ đi đâu không?”

Matt lắc đầu. “Tôi đã bảo cô ấy đáng nhận được bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy – nhưng dù sao, tôi cũng có một phần lỗi trong đó,” Anh nói một cách chán chường. “Tôi đoán chúng ta phải đi tìm cô ấy thôi.”

“Bỏ phí các điệu nhảy á?” Bonnie hỏi. Cô nhìn Meredith, người nhăn mặt với những gì cô nói. “Mình không tin được chuyện này,” cô lầm bầm một cách cáu kỉnh.

“Mình không biết chúng ta làm cách nào để tìm được cậu ấy,” Meredith nói, “nhưng chúng ta vẫn phải thử.”

Sau đó cô thêm vào, ngập ngừng một cách kì lạ. “Bonnie, cậu không ngẫu nhiên biết cậu ấy đang ở đâu à?”

“Gì chứ? Không, dĩ nhiên là không rồi; mình còn đang bận nhảy mà. Cậu vừa nghe thấy điều đó rồi còn gì: Thế cậu tham gia buổi khiêu vũ vì mục đích gì?”

“Cậu và Ray cứ ở lại đây,” Matt nói với Ed. “Nếu cô ấy trở lại, bảo với cô ấy là bọn mình đang đi tìm nhé.”

“Và nếu chúng ta dự định thế, tốt nhất là lên đường ngay thôi,” Bonnie cắt ngang một cách miễn cưỡng. Cô quay đi và nhanh chóng đâm sầm vào một thân hình trong bóng tối.

“Ối, xin lỗi,” cô cắn cảu, nhìn lên và nhận ra Stefan Salvatore. Anh ta không nói gì khi cô, Meredith và Matt huớng thẳng ra cửa, bỏ lại Raymond và Ed nhìn không vui vẻ gì.

Những ngôi sao xa xăm và phát sáng lạnh lẽo trên bầu trời không một gợn mây. Elena cảm thấy thích chúng. Một phần trong cô đang cười đùa và hò hét cùng Dick, Vickie và Tyler át cả tiếng gào thét của gió, nhưng phần khác thì lại đang quan sát từ đằng xa. Tyler đỗ xe lại giữa đường đồi dẫn tới khu nhà thờ bỏ hoang, vẫn để đèn pha ô tô sáng khi tất cả họ đi ra. Mặc dù có một vài chiếc xe khác đi đằng sau họ khi họ rời khỏi trường, nhưng họ có lẽ là những người duy nhất quyết định đi tới nghĩa địa cho đến cùng.

Tyler mở cốp xe và lôi ra một lốc 6 lon bia. “Tất cả là cho chúng ta.” Anh ta đưa cho Elena một lon bia, cô lắc đầu, cố lờ đi cảm giác muốn bệnh trong dạ dày. Cô nhận thấy có mặt ở đây đúng là một sai lầm – nhưng không đời nào cô lại đi công nhận điều đó bây giờ.

Họ đi lên con đường lát đá, các cô gái bước đi loạng choạng trên những đôi giày cao gót và tựa vào các chàng trai. Khi họ lên đến đỉnh, Elena thở dốc và Vickie phát ra một tiếng thét nhỏ.

Một thứ gì đó lớn và màu đỏ đang bay lượn ngay phía trên đường chân trời. Elena mất một lúc mới nhận ra đó thực ra là mặt trăng. Nó lớn và phi thực tế như thể được dựng lên từ một bộ phim khoa học giả tưởng, và hình khối trương phình của nó phát sáng mờ nhạt với một ánh sáng yếu ớt.

“Trông như một quả bí ngô lớn bị thối rữa ấy,” Tyler nói, và ném một viên đá về phía nó. Elena ép mình nở một nụ cười sáng chói với anh ta.

“Sao chúng ta không vào trong đi?” Vickie nói, bàn tay trắng muốt chỉ vào cái hố trống rỗng của ô cửa nhà thờ.

Hầu hết phần mái lợp đã bị sụp xuống, mặc dù cái tháp chuông vẫn còn nguyên, và một cái tháp vươn thẳng lên cao phía trên họ. Ba bức tường chưa đổ, cái thứ tư chỉ còn cao đến đầu gối. Khắp nơi là những đống gạch vụn.

Một tia sáng lướt qua má Elena, và cô quay lại, giật mình khi thấy Tyler đang cầm một cái bật lửa. Anh ta cười toe toét, phô ra hàm răng trắng khoẻ, và nói, “Có muốn cầm cái bật lửa của mình không?”

Tiếng cười của Elena vang lên to nhất như để che giấu sự không thoải mái của cô. Cô cầm lấy cái bật lửa, dùng nó để soi sáng nhà mồ bên trong nhà thờ. Nó không giống những cái nhà mồ khác trong nghĩa địa, mặc dù bố cô nói ông đã nhìn thấy những thứ tương tự ở Anh. Nó giống như một cái hộp bằng đá lớn, đủ lớn cho hai người, với hai bức tượng cẩm thạch đặt ở tư thế yên nghỉ trên cái nắp đậy.

“Thomas Keeping Fell và Honoria Fell,” Tyler nói với một cử chỉ trang nghiêm như thể đang giới thiệu họ. “Ngài Thomas quá cố được đồn là người xây dựng nên Fell’s Church. Mặc dù thật ra nhà Smallwood cũng xuất hiện vào thời điểm đó. Ông tổ của mình đã sống ở thung lũng gần con sông Drowning…”

.”.. cho đến khi ông bị sói ăn thịt,” Dick nói, và anh ta ngửa đầu ra sau bắt chước tiếng sói hú. rồi anh ta ợ lên. Vickie cười khúc khích. Sự bực mình thoáng qua trên khuôn mặt đẹp trai của Tyler , nhưng anh ta vẫn cố mỉm cười.

“Thomas và Honoria trông có vẻ nhợt nhạt,” Vickie lên tiếng, vẫn khúc khích cười. “Tôi nghĩ cái họ cần là một chút màu sắc.” Cô ta lấy một thỏi son khỏi ví và bắt đầu trét lên đôi môi cẩm thạch trắng toát của bức tượng người phụ nữ với màu đỏ tươi bóng nhẫy. Elena cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ khác. Khi còn nhỏ, cô luôn thấy sợ những người phụ nữ có nước da tái nhợt và những người đàn ông đã chết nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, hai tay đặt lên ngực. Và sau khi bố mẹ cô qua đời, cô đã nghĩ về họ nằm bên cạnh nhau như thế này trong nghĩa trang. Nhưng cô vẫn giữ cái bật lửa trong khi cô gái còn lại tạo một bộ ria và một cái mũi hề bằng son môi trên khuôn mặt Thomas Fell.

Tyler quan sát họ. “Này, tất cả họ đều diện bảnh mà chả có nơi nào để đi cả.” Anh ta đặt tay lên mép cái nắp đậy bằng đá và tựa lên nó, cố đẩy nó trật sang bên. “cậu nói gì đây, Dick… có muốn cho họ một đêm tự do ngoài thị trấn không? Có khi là ngay giữa thị trấn?”

Không, Elena nghĩ, kinh hoàng, khi Dick cười hô hố và Vickie thì cười ngặt nghẽo. Nhưng Dick đã đến bên Tyler , lấy đà và sẵn sàng, tay anh ta đặt trên nắp đậy bằng đá.

“Đếm đến 3 nhé,” Tyler nói, và bắt đầu đếm, “Một, hai, ba.”

Mắt Elena dán chặt vào khuôn mặt như hề đáng sợ của Thomas Fell khi mấy tên con trai đẩy hết sức về phía trước và càu nhàu, những cơ bắp dồn lại dưới lớp quần áo. Họ không thể làm cái nắp nhúc nhích lấy một inch.

“Chết tiệt, thứ này hẳn bị gắn chặt lắm,” Tyler bực tức nói, quay đi. Elena thấy xụi lơ với sự nhẹ nhõm. Cố làm ra vẻ bình thường, cô dựa người vào cái nắp nhà mồ để trụ vững… và đó là lúc mà chuyện đó xảy ra.

Cô nghe tiếng đá kêu ken két và cảm thấy cái nắp động đậy bên dưới tay trái của cô trong cùng một lúc. Nó dịch chuyển khỏi cô, làm cho cô mất thăng bằng. Cái bật lửa văng đi, và cô gào lên và gào lên lần nữa, cố giữ mình đứng vững trên đôi chân. Cô ngã vào trong cái nhà mồ mở ra, và một cơn gió lạnh buốt gầm rú xung quanh cô. Những tiếng hét ngân vang trong tai cô.

Sau đó cô đã ở bên ngoài và ánh trăng đủ sáng để cô có thể trông thấy những người khác. Tyler đang giữ lấy cô. Cô nhìn quanh một cách điên cuồng.

“Cậu điên à? Chuyện gì xảy ra thế?” Tyler lắc lắc người cô.

“Nó đã di chuyển! Cái nắp đã di chuyển! Nó mở ra và… mình không biết nữa… mình gần như đã ngã vào trong nó. Nó rất lạnh…”

Mấy tên con trai bật cười. “Cô gái tội nghiệp bị hốt hoảng,” Tyler nói. “Đi nào, anh bạn, Dick, chúng ta sẽ kiểm tra xem.”

“ Tyler , không…”

Nhưng họ vẫn đi vào trong. Vickie quanh quẩn ngoài cửa, nhìn theo, trong khi Elena run rẩy. Ngay sau đó, Tyler vẫy tay gọi cô ở cửa.

“Nhìn này,” anh ta nói khi cô miễn cưỡng bước vào bên trong. Anh ta đã tìm lại được cái bật lửa, và giũ nó soi lên bộ ngực cẩm thạch của Thomas Fell. “Nó vẫn đóng khít, ấm như nằm trong chăn. Thấy không?”

Elena ngó xuống sự liên kết hoàn hảo của cái nắp với nhà mồ. “Nó chắc chắn đã di chuyển. Mình đã gần như ngã vào đó mà…”

“Chắc rồi, bất cứ cái gì cậu nói đều đúng, cưng ạ.” Tyler vòng tay quanh cô, siết chặt cô vào anh ta. Cô nhìn qua Dick và Vickie trong tư thế tương tự, trừ việc mắt của Vickie khép lại, trông như thể cô ta rất thích thú. Tyler cọ cằm mạnh lên mái tóc cô.

“Bây giờ mình muốn quay trở lại buổi khiêu vũ,” cô nói dứt khoát.

Cái cọ cằm dừng lại. Và Tyler thở dài rồi nói, “Chắc chắn rồi, cưng.”

Anh ta liếc nhìn Dick và Vickie. “Còn hai người thì sao?”

Dick nhăn nhở. “Bọn mình sẽ ở lại đây một lúc nữa.” Vickie cười rúc rích, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

“Được thôi.” Elena phân vân họ sẽ quay về bằng cách nào, nhưng cô đi theo khi Tyler dẫn cô ra ngoài. Khi đã ở bên ngoài, đột nhiên, anh ta dừng lại.

“Anh không muốn để em đi mà không liếc một cái vào phần mộ của ông anh,” anh ta nói.

“Ôi, đi nào, Elena,” anh ta lên tiếng khi thấy cô bắt đầu phản đối, “Đừng làm tổn thương anh. Em phải trông thấy nó; đó là niềm kiêu hãnh và tôn quý của gia đình anh.”

Elena ép mình mỉm cười, mặc dù dạ dày cô lạnh như đá. Có lẽ nếu cô chiều theo, anh ta sẽ đưa cô ra khỏi đây. “Được thôi,” cô nói, và bắt đầu đi về phía nghĩa trang.

“Không phải lối đó. Lối này cơ.” Và ngay sau đó, anh ta dẫn cô xuống khu nghĩa trang cũ. “Sẽ ổn thôi, thật ra, nó không cách xa đường mòn đâu. Đó, nhìn kìa, em thấy chưa?” Anh ta chỉ vào cái gì đó phát sáng dưới ánh trăng.

Elena thở gấp gáp, các cơ co lại quanh trái tim. Nó trông như một con người đang đứng đó, một người khổng lồ với một cái đầu tròn nhẵn bóng. Và cô không thích ở đây, giữa những phiến đá granít cổ xưa và tàn tạ từ nhiều thế kỉ trước. Ánh trăng sáng tạo nên những cái bóng kì quái, và có những khu vực không thể dò thấy được ở khắp nơi.

“Nó chỉ như quả bóng ở trên cao thôi ý mà. Không có gì phải sợ hãi cả,” Tyler nói, kéo cô đi theo ra khỏi đường mòn và leo lên bia mộ phát sáng. Nó được xây bằng cẩm thạch đỏ, và quả bóng lớn phủ trên nó gợi cho cô nhớ đến mặt trăng trôi nổi trên đường chân trời. Giờ đây vẫn là mặt trăng đó chiếu sáng xuống họ, trắng toát như bàn tay của Thomas Fell. Elena không thể che giấu sự run rẩy.

“Cô gái tội nghiệp, cô ấy thấy lạnh. Cần phải làm cô ấy ấm lên,” Tyler nói. Elena cố đẩy anh ta ra, nhưng anh ta quá khoẻ, chụp phủ lấy cô, ép cô vào anh ta.

“ Tyler , tôi muốn đi; thả tôi ra ngay…”

“Chắc rồi, cưng, chúng ta sẽ đi.” Anh ta nói. “Nhưng chúng ta phải làm ấm em trước đã. Chúa ơi, em lạnh quá.”

“ Tyler , thôi đi,” Cô nói. Cánh tay anh ta vòng quanh cô lúc trước chỉ đơn thuần khó chịu, bức bối, nhưng bây giờ, với một luồng kinh hoàng, cô cảm thấy tay anh ta sờ soạng trên cơ thể cô, dò dẫm những khoảng da thịt để trần.

Chưa bao giờ trong đời Elena ở trong tình huống như thế này, không có bất kì sự giúp đỡ nào ở gần. Cô nhắm gót giầy nhọn của mình đúng vào mu bàn chân của anh ta, nhưng anh ta tránh được. “ Tyler , bỏ tay ra khỏi người tôi.” “Thôi nào, Elena, đừng như thế chứ, tôi chỉ muốn làm cho em ấm lên thôi mà…” “ Tyler , cút ngay đi,” cô nghẹn giọng. Cô cố giật người ra khỏi anh ta. Tyler trượt chân và toàn bộ sức nặng của anh ta đổ ập vào cô, xô cô ngã vào bụi thường xuân và cỏ dại trên mặt đất. Elena nói một cách liều lĩnh. “Tôi sẽ giết anh, Tyler . Tôi nói thật đấy. Mau tránh ra ngay.” Tyler cố lăn người ra, đột nhiên cười khúc khích, tay chân anh ta nặng nề và không chịu hợp tác, gần như vô ích. “Ặc, thôi nào, Elena. Đừng nổi giận. Tôi chỉ đang làm ấm em lên thôi.

Elena, nàng công chúa băng giá, ấm lên nào… Em đã thấy ấm lên rồi phải không?” Sau đó Elena cảm nhận thấy đôi môi nóng và ẩm ướt của anh ta trên mặt cô. Cô vẫn bị kẹt bên dưới anh ta, và những cái hôn ướt át bắt đầu di chuyển xuống cổ họng cô. Cô nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách. “Oops.” Tyler lầm bầm. “Xin lỗi vì điều đó nhé.” Elena vặn vẹo đầu, và miệng cô lần tìm được tay của Tyler , đang vụng về mơn trớn má cô. Cô cắn ngập răng vào lòng bàn tay múp míp. Cô cắn thật mạnh, nếm được cả vị máu, và nghe thấy tiếng rú đau đớn của Tyler . Anh ta giật tay ra. “Này, tôi đã nói là xin lỗi rồi còn gì!” Tyler nhìn bàn tay bị thương của mình một cách buồn bực. Rồi gương mặt anh ta sa sầm xuống, trong khi vẫn nhìn nó, anh ta nắm chặt bàn tay lại thành một nắm đấm.

Chính là nó, Elena nghĩ về cơn ác mộng một cách bình tĩnh. Anh ta chắc sẽ đánh gục hoặc giết chết mình mất thôi. Cô căng người chuẩn bị hứng chịu cú đòn.

Stefan từ chối không bước vào nghĩa trang, mọi thứ bên trong anh đều gào thét phản đối việc đó. Lần cuối cùng anh ở đây là cái đêm người đàn ông bị giết. Sự kinh hãi lại tràn qua ruột anh với kí ức đó. Anh có thể thề rằng mình đã không rút cạn người đàn ông dưới chân cầu, rằng anh không hề lấy đi nhiều máu đến mức có hại cho ông ta. Nhưng mọi thứ vào đêm đó sau sự dâng trào của sức mạnh đều lẫn lộn lung tung, và mơ hồ.

Nếu thật sự sức mạnh đã trào lên. Có lẽ đó là sự tưởng tượng của anh, hay thậm chí chính anh đã làm việc đó. Những điều kì lạ có thể xảy ra một khi nhu cầu vượt qua sự kiểm soát.

Anh nhắm mắt lại. Khi biết người đàn ông đó đã phải nhập viện, gần như hấp hối, sự kinh hoàng của anh không thể diễn tả bằng lời. Sao anh có thể để bản thân mất tự chủ đến như thế? Để giết chóc, khi mà anh đã hầu như không giết người nữa kể từ lúc…

Anh không cho phép mình nghĩ về điều đó nữa.

Bây giờ, đứng trước cổng nghĩa trang trong bóng tối lúc nửa đêm, anh không muốn gì hơn là quay trở lại và đi khỏi đây. Quay lại buổi khiêu vũ nơi anh đã bỏ rơi Caroline, cô gái tóc màu đồng sáng chói, mềm mỏng đó chắc chắn được an toàn bởi vì cô ta chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.

Nhưng anh không thể quay lại, bởi vì Elena đang ở trong khu nghĩa trang. Anh có thể cảm nhận thấy cô, cảm nhận được nỗi đau đớn đang tăng lên của cô. Cô đang ở trong nghĩa trang và cô đang gặp rắc rối, và anh phải tìm thấy cô.

Anh đã đi được nửa đường đồi khi cơn chóng mặt ập đến. Nó khiến anh quay cuồng, vật lộn với việc hướng thẳng tới nhà thờ bởi vì đó là điều duy nhất mà anh có thể giũ cho rõ ràng trong tâm trí. Những dải sương mù màu xám quét qua não anh, và anh tranh đấu để tiếp tục bước tới. Yếu ớt, anh cảm thấy quá yếu ớt. Và sự bất lực khi không thể chống lại sức mạnh của cơn chóng mặt này.

Anh cần… phải đến chỗ Elena. Nhưng anh thấy yếu quá. Anh không thể… yếu ớt… nếu anh muốn giúp Elena. Anh cần phải…

Cánh cửa nhà thờ khẽ mở ra trước mặt anh.

Elena nhìn vào mặt trăng qua vai trái của Tyler . Thật là sự sắp đặt trớ trêu khi nó là thứ cuối cùng cô có thể nhìn ngắm, cô nghĩ. Tiếng thét bị giữ lại trong cổ họng, nghẹn lại vì nỗi sợ hãi.

Rồi có một thứ gì đó nhấc Tyler lên và ném anh ta văng vào bia mộ của ông nội anh ta.

Đó là những gì có vẻ như xảy ra với Elena. Cô lăn sang một bên, thở hổn hển, một tay giữ chặt chiếc váy đã bị rách, tay kia dò tìm vũ khí.

Cô không cần một thứ vũ khí nữa. Một thứ gì đó di chuyển trong bóng tối, và cô thấy một người giật Tyler ra khỏi cô. Stefan Salvatore. Nhưng đó là một Stefan mà cô chưa từng thấy trước đây: khuôn mặt với những đường nét tuyệt đẹp trắng toát và lạnh lẽo với cơn giận dữ điên cuồng, và có một tia sáng chết chóc loé lên trong đôi mắt xanh. Thậm chí không hề chuyển động, Stefan toả ra một sự giận dữ và mối đe doạ đến mức Elena tự thấy sợ hãi trước anh còn hơn cả với Tyler .

“Khi ta gặp ngươi lần đầu, ta đã biết ngươi chưa bao giờ học được cách cư xử,” Stefan nói. Giọng anh nhẹ, lạnh giá và mềm mại, và không hiểu sao nó làm Elena quay cuồng. Cô không thể rời mắt khỏi anh khi anh di chuyển về phía Tyler , người đang lắc lắc đầu một cách choáng váng và bắt đầu gượng dậy. Stefan di chuyển như đang múa, mỗi cử động của anh ung dung và được điều khiển một cách chính xác. “Nhưng ta không hề nghĩ rằng tính cách ngươi lại hoàn toàn kém hoàn thiện quá mức như thế.”

Anh đấm Tyler . Gã con trai lực lưỡng đang vung một cánh tay rắn chắc lên và Stefan đã đánh trúng ngay phần mặt để sơ hở trước khi cánh tay đó chạm được vào anh.

Tyler bay người đập vào một bia mộ khác. Anh ta bò dậy và đứng thở hổn hển, đôi mắt trắng dã. Elena nhìn thấy một dòng máu chảy ra từ mũi anh ta. Sau đó anh ta lao vào tấn công.

“Một quý ông không được bắt ép đối phương trong bất cứ hoàn cảnh nào,” Stefan nói, và đánh bật anh ta ra. Tyler lại ngã sóng soài, mặt úp xuống cỏ và bụi tầm xuân. Lần này anh ta đứng dậy chậm chạp hơn, và máu chảy ra từ cả lỗ mũi và miệng anh ta. Anh ta lồng như một con ngựa điên loạn khi tự quăng mình vào Stefan.

Stefan túm lấy phần trước chiếc áo khoác của Tyler , xoay tròn cả hai và hoá giải sự va chạm của đòn tấn công đầy sát khí. Anh giũ Tyler hai lần thật mạnh trong khi những nắm đấm rắn chắc đó vung vẩy như cối xay gió quanh anh, mà không thể chạm tới được. Sau đó anh thả Tyler rơi xuống.

“Anh không được phép xúc phạm một người phụ nữ,” anh nói. Khuôn mặt Tyler nhăn nhúm, mắt đảo tròn, nhưng anh ta vẫn túm lấy chân của Stefan. Stefan giật mạnh chân ra và lại rung lắc anh ta lần nữa, và Tyler trở nên mềm oặt như một con búp bê bằng giẻ rách, mắt anh ta trợn ngược lên.

Stefan vẫn tiếp tục nói, giữ thân hình nặng nề đó thẳng đứng và nhận mạnh mỗi từ bằng một cái lắc như giật từng đốt xuơng ra. “Và, trên hết, anh ta không được làm cô ấy bị thương…”

“Stefan!” Elena gào lên. Đầu của Tyler giật ra trước sau với mỗi cú lắc. Cô thấy hoảng sợ trước những gì mình đang chứng kiến; hoảng sợ trước những gì Stefan có thể làm. Và nỗi sợ hãi trên hết là vì giọng nói của Stefan, chất giọng lạnh lùng đó giống như một điệu múa kiếm, đẹp đẽ, chết chóc và cực kì tàn nhẫn. “Stefan! dừng lại!”

Đầu anh hất lên hướng về phía cô, giật nảy mình, như thể anh đã quên mất sự hiện diện của cô. Trong một khoảnh khắc anh như không nhận ra cô, mắt anh đen kịt dưới ánh trăng, và cô liên tưởng đến loài dã thú, những con chim lớn hay những loại cây ăn thịt có bề ngoài hấp dẫn mà không hề có tý cảm xúc nào của con người. Sau đó sự tỉnh táo quay lại trên khuôn mặt anh và ít nhiều bóng tối đã mất dần trong ánh mắt của anh.

Anh nhìn xuống cái đầu rũ rượi của Tyler , rồi đặt anh ta nhẹ nhàng lên tấm bia mộ bằng cẩm thạch đỏ. Hai đầu gối Tyler oằn xuống và anh ta trượt xuống bề mặt bia mộ nhưng Elena thấy nhẹ nhõm khi mắt anh ta mở ra – hay ít nhất là bên mắt trái. Mắt bên phải đang sưng tấy lên chỉ thấy một khe hở.

“Hắn ta sẽ ổn thôi,” Stefan nói một cách vô cảm.

Khi nỗi sợ hãi lắng xuống, Elena cảm thấy mình trống rỗng. Thật không ngờ được, cô nghĩ. Mình đang choáng váng. Mình có thể sẽ bắt đầu gào thét điên cuồng bất kì phút nào ngay bây giờ mất.

“Có ai đưa cô về nhà không?” Stefan hỏi, vẫn với chất giọng chết chóc rợn người đó.

Elena nghĩ đến Dick và Vickie, có Chúa mới biết điều gì xảy ra bên cạnh tượng Ngài Thomas Fell. “Không,” cô đáp. Tâm trí cô bắt đầu làm việc trở lại, để chú ý đến những gì xung quanh cô. Chiếc váy màu tím bị xé toạc một đường đằng trước; nó đã bị phá huỷ. Một cách máy móc, cô kéo nó lại để che phần áo lót trong.

“Tôi sẽ lái xe đưa cô về,” Stefan nói.

Thậm chí trong tình trạng tê liệt, Elena cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi chấn động lứơt nhanh qua. Cô nhìn anh, tư thế quý phái một cách lạ lùng giữa những bia mộ, khuôn mặt anh tái nhợt dưới ánh trăng. Cô chưa bao giờ thấy anh trông… đẹp đến thế trước đây, nhưng vẻ đẹp đó như thuộc về một thế giới khác. Không phải chỉ là một đất nước khác, mà còn là vẻ đẹp không thuộc về loài người, bởi vì không một con người nào có thể phát ra cái khí chất mạnh mẽ hay xa vời đến thế.

“Cám ơn. Như thế thì tốt quá,” cô nói chậm rãi. Không biết làm gì khác nữa.

Họ bỏ lại Tyler đang cố gượng dậy bằng cách bám vào bia mộ tổ tiên một cách đau đớn. Elena cảm thấy một cơn rùng mình khác khi họ đi đến đường mòn và Stefan đi về phía cầu Wickery.

“Tôi để xe ở nhà trọ,” anh nói. “Đây là con đường nhanh nhất để quay lại đấy.”

“Anh cũng đến đây bằng đường này à?”

“Không. Tôi không đi qua cầu. Nhưng nó sẽ an toàn thôi.”

Elena tin tưởng anh. Nhợt nhạt và lặng lẽ, anh đi bên cạnh mà không hề chạm vào cô, trừ lúc anh cởi áo cánh của mình ra để choàng qua đôi vai trần của cô. Cô thấy một sự chắc chắn kì lạ rằng anh sẽ tiêu diệt bất cứ thứ gì muốn làm hại cô.

Cầu Wickery trắng toát dưới ánh trăng, và bên dưới nó là làn nước lạnh lẽo xoáy qua những tảng đá lâu năm. Toàn bộ thế giới vẫn như thế, đẹp và lạnh giá khi họ đi xuyên qua hàng cây sồi tới con đường hẹp.

Họ đi qua những bãi chăn thả được rào lại và những cánh đồng tối đen cho đến khi họ gặp một con đường dài quanh co. Nhà trọ là một toà nhà xây bằng gạch màu nâu đỏ nhạt làm từ loại đất sét phổ biến trong vùng, và hai bên sườn nó được chống đỡ bởi những cây tuyết tùng và gỗ thích cổ thụ. Tất cả những ô cửa sổ đều tối đen.

Stefan mở một cánh cửa đôi và họ bước vào trong một hành lang nhỏ, với một dãy cầu thang ngay trước mặt. Những lan can, giống như những cánh cửa, làm từ gỗ sồi nhạt màu tự nhiên bóng láng đến mức nó dường như phát sáng.

Họ đi lên cầu thang tới đầu cầu thang tầng hai thiếu ánh sáng. với sự ngạc nhiên của Elena, Stefan dẫn cô vào một trong những phòng ngủ và mở một thứ giống như là một cánh cửa buồng nhỏ. Nhìn qua nó, cô có thể thấy một lối cầu thang rất hẹp và dốc.

Thật là một nơi kì lạ, cô nghĩ. Cầu thang bí mật này chôn sâu ở ngay trung tâm ngôi nhà, nơi mà không âm thanh nào từ bên ngoài có thể lọt vào. Cô đi lên đầu cầu thang và bước vào trong một căn phòng rộng chiếm toàn bộ diện tích tầng 3 của căn nhà.

Nó gần như sáng tù mù giống cầu thang, nhưng Elena có thể nhìn thấy sàn nhà bằng gỗ đã đổi màu và những cái xà phơi ra trên cái trần nhà nghiêng nghiêng. Có những ô cửa sổ cao ở mọi phía, và nhiều rương hòm nằm rải rác giữa một vài món đồ gỗ đồ sộ.

Cô nhận ra anh đang quan sát cô. “Có phòng tắm nào không nơi tôi…?”

Anh gật đầu chỉ một cánh cửa. Cô cởi cái áo cánh ra, trả nó cho anh mà không nhìn vào anh, rồi đi vào trong.