“Mình chỉ nhớ được có thế” Bonnie kết luận khi cô cùng Meredith đi bộ xuôi theo đường Hướng Dương, giữa hai mặt phố toàn những toà nhà Victoria sừng sững.
“Nhưng có chắc đó là Elena không?”
“Chắc, và cậu ấy cố gắng nói điều gì đó với mình vào khúc cuối. Nhưng đoạn đó lại không rõ ràng, ngoại trừ truyện đó rất quan trọng, quan trọng khủng khiếp. Cậu nghĩ thế nào?”.
“Sandwich kẹp chuột và những ngôi mộ nứt ra ư?” Meredith nhướng một bên lông mày lá liễu. Mình nghĩ cậu đang lẫn lộn giữa Stephen King(Stephen King :tiểu thuyết gia kinh dị nổi tiếng của Mỹ) và Lewis Carroll(Lewis Carroll:Nhà văn Anh nổi tiếng với tác phẩm dành cho thiếu nhi ‘Alice lạc vào xứ thần tiên’) đấy”.
Bonnie nghĩ có khi bạn mình nói đúng. Nhưng giấc mơ vẫn ám ảnh cô; nó đã khiến Bonnie bất an suốt cả ngày, đủ để xua tan mọi lo lắng trước đó của cô khỏi đầu. Giờ đây, khi cùng Meredith bước đến gần ngôi nhà của Caroline, những lo lắng cũ lại ồ ạt kéo nhau quay trờ lại.
Lẽ ra mình nên kể cho Meredith nghe chuyện này mới phải. Bonnie nghĩ bụng, đưa mắt ái ngại nhìn sang cô bạn cao ráo. Cô thực sự không nên để Meredith bước vào đó mà không hề phòng bị gì cả.
Meredith ngước nhìn lên những ô cửa sáng đèn của ngôi nhà mang phong cách Nữ hoàng Anne(*một phong cách kiến trúc ở Mỹ thời Victoria,nổi bật ở sự cầu kì và phô trương trong thiết kế nhà cửa), thở dài: “Cậu có thực sự cần bông tai đó tối nay không?”
“ Có, mình cần chứ. Cần lắm ấy”. Quá trễ rồi. Được tới đâu hay tới đó vậy. “Cậu mà thấy sẽ thích mê đi cho xem”. Bonnie nói thêm, nghe giọng mình sặc mùi tuyệt vọng cố che đậy bằng vẻ vui tươi.
Meredith dừng lại, đôi mắt đen sắc sảo tò mò dò xét khuôn mặt Bonnie. Rồi cô gõ cửa “Mình chỉ cần mong tối nay Caroline đừng có nhà. Có khi cuối cùng bọn mình lại xui xẻo bị nó túm lấy cũng nên”.
“ Caroline mà chịu ở nhà tối thứ bẩy à?” Cậu cứ khéo đùa”. Bonnie đã nín thở quá lâu. Cô bắt đầu thấy đầu óc lâng lâng. Tiếng cười lanh lảnh của cô bật ra nghe rất giả tạo. Khi Meredith bảo: “Mình nghĩ chả có ai ở nhà đâu” và đưa tay vặn nắm cửa, Bonnie liền nói “Cậu nghĩ gì lạ vậy” với vẻ kích động. Ma xui quỉ khiến làm sao cô còn hứng chí nói thêm “Nghĩ gì nhàm như cái thảm”.
Dừng tay trên nắm cửa, Meredith đứng sững lại và quay nhìn Bonnnie.
“Bonnie” cô bạn khẽ hỏi “ Bộ cậu mới uống nhầm thuốc hả?”
“Đâu có” Bonnie xìu xuống ngay tức khắc, có chụp lấy tay Meredith và khẩn thiết nhìn vào mắt bạn. Cánh cửa tự nhiên mở ra “ôi chúa ơi Meredith, làm ơn đừng giết mình nhé.”
“Ngạc nhiên chưa!” Ba giọng nói cùng kêu lên.
“Cười đi” Bonnie rít lên, đẩy thân hình trơ ra như phỗng của cô bạn qua cánh cửa, vào trong căn phòng sáng trưng đầy tiếng động và bông giấy ánh kim lấp lánh. Chính cô cũng cười tươi rạng rỡ và nói qua hàm răng nghiến chặt. “Muốn giết mình thì hãy để sau – mình cũng đáng bị vậy lắm – nhưng giờ thì làm ơn cười tươi giùm mình với”.
Trên bàn khách có bong bóng Mylar đắt tiền và một đống quà. Thậm chó còn có cả một lẵng hoa, mặc dù Bonnie để ý thấy những bông hoa lan cắm trên đó hoàn toàn “tông xuyệt tông” với chiếc khăn quàng xanh nhạt trên cổ Caroline. Đó là một chiếc khăn lụa Hermes với hoạ tiết hình dây nho và lá nho. Mình cá một hồi thế bào cậu ta cũng ngắt một bông hoa lan cài lên tóc cho xem, Bonnie nghĩ thầm trong bụng.
Đôi mắt xanh của Sue Carson thoáng gợn lo âu, nụ cười của cô héo đi một chút “Mình hy vọng tối nay cậu không bận chuyện gì to tát chứ Meredith” cô hỏi.
“Chuyện gì thì mình cũng huỷ được mà” Meredith trả lời. Cô bạn cười đáp lại với vẻ thân tình gượng gạo và Bonnie thở phào nhẹ nhõm. Sue đã từng là một công chúa Hồi Hương(*công chúa Hồi Hương:Một trong những ứng cử viên được tập thể học sinh trong trường bầu chọn ra để tranh cử chức Nữ hoàng Hồi hương của Lễ hội Hồi hương(Homecoming),một lễ hội thường được tổ chức vào đầu năm học mới ở các trường trung học Mỹ,bao gồm nhiều hoạt động như thể thao,văn nghệ,khiêu vũ) trong triều đình của Elena, cũng với Bonnie, Meredith và Caroline. Cô là nữ sinh duy nhất trong trường, ngoài Bonnie và Meredith, vẫn đứng cùng phe với Elena khi mọi người khác đã quay lưng lại. Ở đám tang của Elena, Sue đã nói rằng Elena sẽ luôn là Nữ hoàng thật sự của trường Robert E.Lee, cô còn rút lui không tranh cử danh hiệu Nữ Chúa Tuyết để tưởng nhớ Elena nữa. Chẳng ai có thể ghét Sue được. Điều tệ hại nhất đã qua rồi, Bonnie nghĩ bụng.
“Mình muốn chụp một tấm cả nhóm ngồi trên salon” Caroline nói, đẩy họ ngồi xuống phía sau lẵng hoa “Vickie cậu chụp giùm nhé!”.
Nãy giờ Vickie Bennett đang lặng im đứng bên lề chẳng được ai để ý tới. Cô bạn đáp “Ừ, dĩ nhiên rồi” và lúng túng hất mái tóc nâu nhạt ra khỏi mặt, cầm lấy máy chụp hình.
Làm như cậu là người hầu vậy, Bonnie nghĩ thầm, và rồi ánh đèn flash loé lên làm cô loá cả mắt.
Khi tấm hình chụp lấy hên đã hiện hình, và Sue cùng Caroline đang cười đùa bên cạnh về lịch sử khô khan của Meredith, Bonnie lại chú đến một thứ khác. Bức ảnh khá đẹp; Caroline trông vẫn lộng lẫy như mọi khi với mái tóc hung vàng bóng bẩy và lẵng hoa phong lan xanh nhạt trước mặt. Kia là Meredith, ánh nhìn cam chịu và chua cay, vẻ đẹp u uẩn bẩm sinh chẳng cần giả bộ. Còn chính Bonnie thì thấp hơn lũ bạn đến cả cái đầu, mấy lọn tóc đỏ bù xù, khuôn mặt thoáng nét ngượng ngập. Nhưng điều kì lạ nằm ở người ngồi bên cạnh cô trên salon. Đó là Sue, tất nhiên là Sue rồi nhưng trong khoảnh khắc mái tóc vàng và đôi mắt xanh đó nhìn như của người khác. Một người đang nhìn cô với ánh mắt khẩn khoản như sắp nói điều gì quan trọng lắm. Bonnie nhíu mày nhìn bức hình chụp, chớp mắt lia lịa. Hình ảnh đó quay cuồng trước mặt cô, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống.
Không phải, trong hình chỉ là Sue thôi mà. Chắc chắn Bonnie đã bị loạn thần kinh trong phút chốc, hoặc cô đã để cho ước ao “tất cả lại được bên nhau” của Caroline ảnh hưởng đến mình.
“Tấm sau để mình chụp cho” Bonnie bật dậy kêu “Ngồi xuống đi, Vickie, và xích sát vào. Không ra xa một chút, một chút nữa…rồi đó!”. Mọi hành động của Vickie đều hấp tấp và căng thẳng. Khi ánh đèn flash loé lên, cô bạn giật bắn người, y như một con vật sợ sệt sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Caroline đứng dậy đi thẳng vào bếp, chẳng thèm liếc nửa con mắt đến bức hình vừa mới chụp “Đoán thử xem bọn mình sẽ ăn gì thay cho bánh kem nào?” cô nàng nói “Mình đang làm món Cái Chết Chocolate theo công thức riêng của mình nhé. Vào đây, giúp mình đun chảy kẹo dẻo với” Sue đi theo Caroline và sau một thoáng ngập ngừng do dự, Vickie cũng chạy vào.
Chút vui tươi còn sót lại trên mặt Meredith bốc hơi mất, cô quay sang Bonnie “Lẽ ra cậu phải nói trước với mình chứ”.
“Mình biết thế” Bonnie cúi đầu ăn năn đến cả phút. Rồi cô ngẩng lên toét miệng cười “Nhưng nếu nói thì cậu đâu có chịu đến, và bọn mình sẽ không được ăn Cái Chết Chocolate”.
“Bộ cái đó đáng lắm sao?”
“Ừ thì, cũng một phần nào đó” Bonnie đáp, làm ra vẻ công bằng. “Và nói thật, chắc mọi chuyện cũng không đến nỗi nào đâu. Caroline thực sự đang cố gắng tỏ ra tử tế, với lại lâu lâu được ra khỏi nhà cũng tốt cho Vickie mà…”
“Mình thấy có tốt gì đâu” Meredith căng thẳng “Nhìn cậu ta cứ như sắp đứng tim tới nơi ấy”.
“Chắc cậu ấy căng thẳng thôi”. Theo Bonnie, Vickie thấy căng thẳng cũng chả có gì là lạ. Gần hết cả mùa thu năm ngoái, cô bạn lúc nào cũng ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, bị một thế lực mà cô không hiểu được dần đã làm cho hoá điên. Chẳng ai dám nghĩ Vickie sẽ hồi phục được như ngày nay cả.
Mặt Meredith vẫn lạnh như tiền “Ít ra thì hôm nay cũng đâu phải sinh nhật của cậu” Bonnie an ủi.
Meredith nhặt chiếc máy ảnh lên, lật qua lật lại. Mặt vẫn nhìn xuống tay, cô nói “Hôm nay đúng là sinh nhật nhật của mình đấy”.
“Cái gì?” Bonnie giật mình, hỏi to hơn “Cậu nói cái gì cơ?”
“Mình nói, hôm nay là sinh nhật thật của mình. Chắc mẹ Caroline đã nói với nó, hồi xưa mẹ nó với mẹ mình từng là bạn thân mà”.
“Meredith, cậu nói gì vậy? Sinh nhật cậu hồi tuần trước, ngày 30 tháng Năm mà”.
“Không phải đâu. Là hôm nay, ngày 6 tháng Sáu. Thật đấy, nó được in trên bằng lái xe và mọi giấy tờ của mình. Ba mẹ mình hay tổ chức sớm lên một tuần, bởi vì ngày 6 tháng Sáu là ngày không vui đối với họ. Đó là ngày ông ngoại mình bị tấn công và hoá điên”. Khi Bonnie há hốc miệng không thốt ra được câu nào, cô bạn điềm nhiên nói thêm. “Cậu biết không, ông đã định giết bà mình. Định giết cả mình nữa”. Meredith đặt chiếc máy ảnh xuống đúng ngay chính giữa chiếc bàn. “Bọn mình phải vào bếp thôi” cô khẽ nhắc “Mình ngửi thấy mùi chocolate rồi”.
Bonnie vẫn ngồi tê liệt, nhưng trí óc bắt đầu hoạt động trở lại. Cô lờ mờ nhớ ra hình như trước đây Meredith đã có lần nói chuyện này, nhưng lúc đó cô bạn chưa kể toàn bộ sự thật. Và cũng không nói nó xảy ra lúc nào.
“Bị tấn công – ý cậu là giống như Vickie bị tấn công ấy hả?” Bonnie buột miệng. Cô không dám nhắc đến từ ma cà rồng, nhưng cô biết rằng Meredith hiểu.
“Ừ, giống như Vickie bị tấn công” Meredith xác nhận “Đi thôi nào” cô nói thêm, giọng còn thấp hơn cả lúc nãy. “Mấy người kia đang đợi chúng ta đấy. Mình không có ý làm cậu nghĩ ngợi đâu”.
Meredith đã không muốn mình nghĩ ngợi thì mình sẽ không nghĩ ngợi vậy, Bonnie tự nhủ trong lúc chế siro lên bánh chocolate và kem chocolate. Mặc dù bọn mình đã chơi với nhau từ lớp một đến giờ, và cậu ấy không thèm kể cho mình nghe bí mật này.
Trong khoảnh khắc, cô thấy lạnh cả người và những từ ngữ bỗng nhiên tái hiện từ một xó xỉnh nào đó trông óc. Chẳng có ai giống như vẻ ngoài của họ cả. Năm ngoài Bonnie đã từng được giọng nói của bà Honoria Fell cất lên thông qua cô cảnh báo về điều đó, và lời tiên tri hoá ra đã chính xác đến đáng sợ. Rủi như nó còn chưa kết thúc thì sao?
Rồi Bonnie lắc đầu nguầy nguậy. Cô không được nghĩ đến chuyện đó lúc này còn cả buổi tiệc phải lo cơ mà. Và mình phải làm sao cho đây là một buổi tiệc ra trờ và mọi người đều thoải máu với nhau, Bonnie tự nhủ với bản thân.
Kể cũng lạ, hoá ra mọi chuyện đâu đến nỗi khó khăn lắm. Mới đầu Meredith và Vickie chẳng truyện trò gì nhiều, nhưng Bonnie đã cố gắng hết sức để đối xử tử tế với Vickie, và ngày cả Meredith cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đống quà cáp gói giấy màu sặc sỡ trên bàn khách. Đến lúc cô bạn mở gói quà cuối cùng ra thì tất cả mọi người đều cười đùa vui vẻ với nhau. Bầu không khí hoà hoãn và hữu nghị tiếp tục được duy trì khi cả bọn kéo lên phòng Caroline xem qua tủ quần áo, mớ CD và mấy cuốn album của cô nàng. Đến lúc gần nửa đêm họ nằm vật ra túi ngủ, miệng vẫn huyên thuyên không ngừng.
“Dạo này thầy Alaric sao rồi? Sue hỏi Meredith.
Anh thầy Alaric Saltman là bạn trai của Meredith – gần như vậy. Thầy là sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học Duke chuyên ngành cận Tâm lý học, năm ngoái được mời đến Fell’s Church khi những vụ tấn công của ma cà rồng bắt đầu xuất hiện. Lúc đầu tuy là kẻ thù, nhưng cuối cùng anh thầy lại trở thành một đồng minh – và một người bạn.
“Anh ấy đang bên Nga” Meredith trở lời. “Perestrodia các cậu biết chỗ đó không? Alaric sang vên đó tìm hiểu xem người ta làm gì những người có khả năng ngoại cảm vào thời Chiến tranh Lạnh.
“Thế cậu định nói gì với Alaric khi thầy ấy quay trở lại?” Caroline hỏi.
Đó là một câu hỏi mà chính bản thân Bonnie cũng muốn hỏi Meredith. Bởi vì thầy Alaric lớn hơn họ đến gần bốn tuổi, nên Meredith đã bảo anh thầy đợi chờ cho đến khi cô tốt nghiệp xong mới bàn đến chuyện tương lai. Nhưng giờ Meredith đã mười tám tuổi rồi – chính xác là vào hôm nay, Bonnie tự nhắc mình – và chỉ còn hai tuần nữa là tốt nghiệp. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
“Mình chưa quyết định nữa” Meredith đáp “Alaric muốn mình đến học ở trường Duke, ở đó người ta cũng chịu nhận rồi, nhưng mình chưa chắc chắn lắm. Mình phải suy nghĩ đã”.
Bonnie mừng thầm trong bụng. Cô muốn Meredith đến học ở Cao đẳng Boone cùng với mình, chứ không phải tếch đi đâu đó lấy chồng hay thậm chí là đính hôn. Thật ngốc ngếch khi đang còn trẻ như thế mà đã ổn định với một anh chàng nào đó rồi. Bản thân Bonnie khá tau tiếng trong chuyện bay nhảy tuỳ hứng hết từ chàng này sang chàng khác. Cô rất dễ thích một người, và sau đó hết thích họ cũng dễ dàng không kém.
“Cho tới giờ này, mình vẫn chưa gặp ai đáng để cho một mình một lòng một dạ chung thuỷ cả” Bonnie lên tiếng.
Mọi người nhìn ngay sang cô. Sue chống cằm lên tay hỏi “Kể cả Stefan sao?”.
Lẽ ra Bonnie phải đoán được chứ. Với ánh sáng duy nhất là ngọn đèn ngủ mờ mờ tỏ tỏ, và âm thanh duy nhất là tiếng lá non xào xạc trên rặng liễu rủ trước nhà, câu chuyện thế nào cũng quay trở lại với chủ đề Stefan – và Elena.
Chuyện của Stefan Salvatore và Elena Gilbert đã trở thành một giai thoại trong thị trấn, tương tự như Romeo và Juliet vậy. Lúc Stefan mới đến Fell’s Church, mọi cô gái đều ao ước chiếm được cậu ta. Và Elena, cô gái xinh đẹp nhất, nổi tiếng nhất, cao giá nhất trong trường cũng vậy. Chỉ đến sau khi có được Stefan thì cô mới nhận ra mối nguy hiểm. Stefan không hề giống như vẻ bề ngoài – cậu ta có một bí mật đen tối không ai tưởng tượng ra nổi. Và cậu ấy cũng có một người anh trai, Damon, một người thậm chí còn bí ẩn và nguy hiểm hơn nhiều. Elena bị kẹt giữa hai anh em, trong lòng thì yêu Stefan nhưng lại bị hút về phía ngọn lửa hoang dại bên trong Damon. Cuối cùng, cô đã hy sinh thân mình để bảo vệ cả hai và cứu vãn tình cảm anh em giữa họ.
“Stefan thì may ra – nếu mình là Elena” Bonnie lẩm bẩm, đồng ý với lập luận đó. Không khí trong phòng đã thay đổi, trở nên trầm lặng và đượm buồn, rất phù hợp cho tiết mục tỉ tê tâm sự đêm khuya.
“Mình vẫn không thể nào tin được cậu ấy mất rồi,” Sue khẽ nói, lắc đầu và nhắm mắt lại. “Elena tràn đầy sức sống hơn bất cứ ai khác”.
“Ngọn lửa bên trong cậu ấy cháy sáng hơn” Meredith đáp, mắt nhìn ánh sáng đèn ngủ vàng hồng hắt trên trần nhà. Giọng cô bạn nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát, và với Bonnie, dường như những lời đó miêu tả Elena chính xác hơn mọi điều cô từng nghe trước đây.
“Có nhiều khi mình ghét Elena lắm, nhưng mình chả bao giờ lờ đi sự có mặt của cậu ấy được.” Caroline thừa nhận, đôi mắt xanh lục nheo lại hồi tưởng. “Elena không phải là kiểu mà người khác có thể bỏ qua”.
“Có một điều mình học được từ cái chết của Elena” Sue nói “là chuyện đó có thể xảy đến cho bất kì ai trong chúng ta. Không nên bỏ phí bất cứ phút giây nào, vì chẳng bao giờ biết được mình còn sống bao lâu cả.”
“Có thể là sáu mươi năm hoặc chỉ sáu mươi phút mà thôi,” Vickie hạ giọng đồng tình “Bất cứ ai trong bọn mình cũng có thể chết đêm nay”.
Bonnie khó chịu ngọ nguậy người. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, Sue đã lặp lại, “Mình vẫn không thể tin được cậu ấy đã mất rồi. Nhiều lúc mình thấy như Elena vẫn còn đâu đó quanh đây ấy”.
“Ừ mình cũng vậy” Bonnie đáp, bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Quang cảnh Waren Springs loé lên trong óc cô, và trong một thoáng trở nên sống động hơn căn phòng ngủ mờ tối của Caroline nhiều. “Đêm qua mình mơ thấy cậu ấy, và mình cảm giác như thực sự là Elena và cậu ấy đang cố nói chuyện gì đó với mình. Giờ mình vẫn còn cảm giác đó này”. Cô nói với Meredith.
Những người còn lại lặng im ngó cô. Đã từng có thời cả lũ bò ra cười mỗi khi Bonnie nhắc đến chuyện gì đó siêu nhiên, nhưng giờ thì không. Năng lực ngoại cảm của cô là không thể chối cãi, kì diệu và có gì đó đáng sợ nữa.
“Thật vậy sao?” Vickie thở mạnh
“Cậu nghĩ Elena muốn nói gì?” Sue hỏi
“Không biết. Đến khúc cuối cậu ấy cố giữ liên lạc với mình nhưng không thể”.
Im lặng lại bao trùm. Cuối cùng Sue ngập ngừng nói, giọng nhẹ như gió thoảng “Cậu có nghĩ.., cậu có nghĩ sẽ tìm được cách liên lạc với Elena không?”
Đó là điều mà tất cả đều đang thắc mắc, Bonnie nhìn sang Meredith. Lúc này cô bạn đã tin vào giấc mơ đó, nhưng giờ đây Meredith đang nhìn lại Bonnie hết sức nghiêm túc.
“Mình không biết nữa,” Bonnie từ từ lên tiếng. Những hình ảnh trong cơn ác mộng cứ lởn vởn chung quanh. “Mình không muốn lên đồng và để ngỏ tâm trí cho một thế lực bất kỳ nào ngoài kia, cái đó là điều chắc chắn”.
“Bộ đó là cách duy nhất liên lạc với người cõi âm sao? Còn cầu cơ(*cầu cơ:phươmg pháp liên lạc với người chết bằng cách sử dụng một tấm bảng trên đó in bảng chữ cái và các con số.Những người tham gia cầu cơ sẽ đặt tay lên một miễng gỗ/đồng xu và đặt câu hỏi,miếng gỗ/đồng xu sẽ tự động chạy đến các chữ cái hoặc con số trên tấm bảng để ghép lại thành câu trả lời) hay mấy thứ khác thì thế nào?” Sue hỏi.
“Bố mẹ mình có một bàn cầu cơ đấy” Caroline nói khá lớn tiếng. Bỗng nhiên bầu không khí trầm lắng bị phá vỡ và một cảm giác căng thẳng không rõ rệt bao trùm. Cả bọn ngồi thẳng lên, đưa mắt nhìn nhau dò hỏi. Ngay cả Vickie cũng có vẻ tò mò lấn át sợ sệt.
“Liệu có hiệu quả gì không?” Meredith hỏi Bonnie.
“Có nên không?” Sue tự hỏi thành tiếng.
“Bọn mình có dám hay không, đó mới là vấn đề. Meredith bảo. Một lần nữa, Bonnie lại thấy mọi ánh mắt hướng về phía mình. Cô do dự thêm một chút, rồi cuối cùng nhún vai, bụng nhộn nhạo vì phấn khích.
“Sao lại không nhỉ?” Cô đáp “Có gì để mất đâu”.
Caroline quay sang Vickie. “Vickie, dưới chân thang lầu có cái tủ. Bàn cầu cơ chắc là nằm trong ngăn kéo trên cùng, chung với mấy trò chơi khác đấy”.
Cô nàng thậm chí không thèm nói câu “Cậu làm ơn đi lấy giùm được không?” Bonnie nhíu mày mở miệng định nói, nhưng Vickie đã ra khỏi cửa rồi.
“Sao cậu không nói năng lịch sự hơn một chút?” Bonnie bảo Caroline “Thế này là sao, cậu định đóng vai mụ dì ghẻ trong truyện lọ lem hả?”.
“Ôi thôi đi mà, Bonnie” Caroline tỏ vẻ sốt ruột “Bọn mình mời nó là may cho nó lắm rồi, chính nó cũng biết vậy mà”.
“Vậy mà mình tưởng bị nguyên một dàn mấy đứa bọn mình lấn át là cũng đủ cho Vickie rồi chứ” giọng Meredith khô khốc.
“Hơn nữa…” Bonnie vừa cất giọng thì đã bị cắt ngang. Âm thanh đó yếu ớt, the thé và tắt ngúm vào khúc cuối nhưng không thể nhầm lẫn được. Đó là tiếng thét. Liền sau đó là im lặng chết chóc, và rồi bất chợt từng tràng, từng tràng những tiếng la chói tai nối tiếp nhau vang lên.
Trong khoảnh khắc những cô gái đứng chết trân trong phòng. Rồi tất cả cùng phóng ra hành lang và lao xuống cầu thang.
“Vickie!” Meredith chân dài nhất lên xuống đến nơi trước tiên. Vickie đang đứng trước tủ, giơ tay ra như để bảo vệ khuôn mặt mình. Cô bạn túm lấy Meredith, miệng vẫn la hét không ngừng.
“Vickie, chuyện gì vậy?” Caroline hỏi vặn, nghe có vẻ bực tức hơn là sợ hãi. Vài hộp trò chơi nằm rải rác trên sàn, còn những tấm thẻ bài Trivial Putsuit và mấy viên quân cờ Monopoly thì vương vãi khắp nơi. “Cậu la hét cái gì thế hả?”
“Nó chụp lấy mình. Mình đang với tay lên ngăn kéo thì có cái gì đó chụp ngang hông mình”.
“Từ đằng sau hả”
“Không. Từ trong tủ”
Bonnie hoảng hốt nhìn vào trong chiếc tủ mở toang. Những chiếc áo choàng mùa đông treo chặt tủ, vài chiếc dài đến tận sàn. Nhẹ nhàng gỡ tay Vickie ra khỏi người, Meredith nhặt một chiếc ô lên và bắt đầu chọc chọc mấy cái áo.
“Ôi đừng mà…”Bonnie buột miệng kêu lên, nhưng chiếc ô chỉ chọc vào lớp vải dày mà thôi. Meredith đang dùng chiếc ô vẹt những chiếc áo sang bên, để lộ cả bức vách tủ bằng gỗ tuyết tùng không sơn phết.
“Cậu thấy chưa. Làm gì có ai”. Cô nhẹ nhàng bảo “Như cậu biết đấy, trong này có mấy cái ống tay áo khoác. Nếu cậu chồm người vào sâu bên trong thì sẽ có cảm giác như ai đó đang ôm mình vậy.”
Vickie bước tới trước, chạm vào một ống tay áo buông thõng rồi ngước mắt nhìn lên kệ. Cô bạn đưa tay lên ôm mặt, mái tóc dài óng ả phủ xuống đằng trước che kín mặt. Ban đầu Bonnie hết hồn, tưởng Vickie đang khóc, nhưng rồi cô nghe thấy tiếng rúc rích cười.
“Ôi chúa ơi. Mình cứ tưởng – mình đúng là ngốc ngếch thật! Để mình dọn dẹp lại cho” Vickie nói.
“Để sau rồi dọn” Meredith dứt khoát nói. “Bọn mình vào phòng khách đi”.
Bonnie ném thêm một cái nhìn nữa về phía tủ áo khi cả bọn dời khỏi đó.
Lúc cả năm cô gái đều quây quần bên bàn khách và vài ngọn đèn đã được tắt bớt đi để tạo hiệu ứng. Bonnie nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miếng nhựa nhỏ xíu. Cô chưa từng cầu cơ bao giờ, nhưng biết phải làm thế nào. Miếng nhựa sẽ di chuyển đến các chữ cái và ghép thành thông điệp – đương nhiên là nếu các linh hồn chịu lên tiếng.
“Tất cả bọn mình đều phải đặt tay lên” Bonnie bảo và những người khác nghe theo. Những ngón tay của Meredith dài và thanh mảnh, những ngón tay Sue thon thon búp măng với móng tay cắt hình ovan, móng tay Caroline phủ sơn màu đồng còn móng tay Vickie thì bị cắn nham nhở.
“Giờ bọn mình phải nhắm mắt lại và tập trung, “Bonnie khẽ nói. Nhiều tiếng hít hà hồi hộp vang kên khi các cô gái làm theo; bầu không khí căng thẳng đã ảnh hưởng đến tất cả bọn họ.
“Hãy nghĩ đến Elena. Hình dung ra cậu ấy trong đầu. Nếu Elena có ngoài đó thì bọn mình muốn kéo cậu ấy đến đây.”
Căn phòng im lặng phăng phắc. Mắt nhắm tịt, Bonnie mường tượng ra mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như ngọc của Elena.
“Đến đây nào, Elena,” cô thì thầm “ Nói chuyện với mình đi”.
Miếng nhựa bắt đầu di chuyển.
Không thể nào có chuyện ai đó trong bọn điều khiển nó được; vì mỗi người đang ấn tay vào từ một hướng khác nhau. Tuy vậy, miếng nhựa nhỏ hình tam giác vẫn đang lướt đi một cách trơn tru và tự tin. Bonnie nhắm chặt mắt, đợi cho đến khi nó dừng lại mới mở mắt ra nhìn. Miếng nhựa đang chỉ vào chữ Yes.
Vickie thốt lên một âm thanh nho nhỏ, nghe như là tiếng nấc.
Bonnie đưa mắt nhìn sang những người kia. Caroline đang thở gấp, đôi mắt xanh lục nheo lại. Sue là người duy nhất trong bọn lúc này vẫn kiên quyết nhắm tịt mắt. Meredith thì tái mặt.
Tất cả họ đều trông đợi là cô biết phải làm gì tiếp theo.
“Tiếp tục tập trung nhé” Bonnie bảo họ. Cô thấy mình vẫn chưa sẵn sàng và có phấn hơi ngố ngố khi nói chuyện với khoảng không. Nhưng cô là “Người điều khiển buổi cầu cơ này” phải làm thôi.
“Phải cậu đó không, Elena?” Bonnie cất tiếng.
Miếng nhựa đánh một vòng nhỏ và quay lại chữ Yes.
Bất thình lình tim Bonnie đập nhanh đến nỗi cố sợ những ngón tay mình sẽ run lên mất. Miếng nhựa dưới tay cô có cảm giác rất lạ lùng, gần như tích tụ đầy năng lượng điện, tựa hồ như một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang tuôn chảy bên trong nó. Cô không còn cảm thấy mình ngốc nghếch nữa. Mặt Bonnie rơm rớm và cô thấy mắt Meredith cũng trở nên long lanh, Meredith gật đầu với cô.
“Làm sao bọn mình chắc chắn được?” Caroline nói lớn, giọng đầy nghi ngờ. Caroline không hề cảm thấy điều đó. Bonnie nhận ra, cô nàng không cảm được bất cứ gì mình thấy cả. Xét về mặt ngoại cảm mà nói, cô nàng hoàn toàn vô tích sự.
Miếng nhựa lại di chuyển, lần này là chạm đến các chữ kí tự, nhanh đến nỗi Meredith phải khó khắn mới kịp đánh vần thành thông điệp. Ngày cả khi không có chấm phẩy gì nó vẫn rất rõ ràng.
CAROLINE ĐỪNG CÓ NGU NGỐC NHƯ THẾ, miếng nhựa nói. TÔI CHỊU NÓI CHUYỆN VỚI CẬU LÀ MAY MẮN LẮM RỒI ĐẤY.
“Đúng là Elena, không chạy đi đâu được” Meredith khô khan lên tiếng.
“Nghe thì giống cậu ấy đấy, nhưng mà…”
“Ôi thôi im đi Caroline” Bonnie bảo “Elena, mình mừng quá” Cô nghẹn ngào cố gắng lặp lại.
BONNIE KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐÂU ĐỪNG CÓ SỤT SÙI NỮA MÀ VÀO VIỆC NGAY ĐI.
Cái giọng đó cũng đúng là của Elena, Bonnie sụt sùi nói tiếp “Đêm qua mình nằm mơ thấy cậu”.
TRÀ
“Đúng rồi” Tim Bonnie khua như trống trận “Mình muốn nói chuyện với cậu, nhưng mọi thứ tự nhiên trở lên kỳ quặc và bọn mình bị ngắt liên lạc…”
BONNIE ĐỪNG LÊN ĐỒNG KHÔNG ĐƯỢC LÊN ĐỒNG KHÔNG ĐƯỢC LÊN ĐỒNG.
“Được rồi” Điều đó đã trả lời cho câu hỏi của cô, và làm cô nhẹ cả người.
THẾ LỰC XẤU ĐANG LÀM NHIỄU LIÊN LẠC CỦA CHÚNG TA CÓ NHỮNG THỨ TỒI TỆ HẾT SỨC TỒI TỆ Ở NGOÀI ĐÂY.
“Ví dụ như cái gì?” Bonnie chồm người đến gần tấm bảng “Như cái gì mới được”.
KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐÂU. Miếng nhựa như muốn thêm vào dấu chấm than cuối câu. Nó chạy như điên từ kí tự này sang kí tự khác, giống như Elena không ngăn cản được sự thiếu kiên nhẫn của mình. HẮN ĐANG BẬN NÊN MÌNH MỚI NÓI CHUYỆN ĐƯỢC NHƯNG KHÔNG CÓ NHIỀU THỜI GIAN NGHE ĐÂY SAU KHI NÓI CHUYỆN XONG THÌ RA KHỎI NHÀ CHO NHANH CÁC CẬU ĐANG GẶP NGUY HIỂM.
“Nguy hiểm ư!” Vickie lập lại, nhìn như sắp nhảy lên khỏi chỗ ngồi và bỏ chạy tới nơi.
KHOAN NGHE MÌNH NÓI ĐÃ CẢ THỊ TRẤN ĐANG GẶP NGUY HIỂM.
“Bọn mình làm gì bây giờ? Meredith hỏi ngay.
CÁC CẬU CẦN ĐƯỢC GIÚP ĐỠ HẮN MẠNH HƠN CÁC CẬU NHIỀU MẠNH KHỦNG KHIẾP GIỜ NGHE MÌNH NÓI VÀ LÀM THEO NHÉ CÁC CẬU PHẢI THỰC HIỆN MỘT CÂU THẦN CHÚ TRIỆU TẬP VÀ NGUYÊN LIỆU ĐẦU TIÊN LÀ T—
Không hề báo trước, miếng nhựa dật lùi khỏi phần kí tự và điên cuồng chạy vòng quanh tấm bảng. Nó chỉ vào hình ảnh cách điệu của mặt trăng, rồi mặt trời, rồi chỉ vào dòng chữ Công ty Anh Em nhà Parker.
“Elena”.
Miếng nhựa nảy lên quay trở lại các con chữ.
MỘT CON CHUỘT NỮA MỘT CON CHUỘT NỮA MỘT CON CHUỘT NỮA
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sue hét lên, mắt lúc này đã mở trừng trừng.
Bonnie sợ chết khiếp. Miếng nhựa đang chứa đầy năng lượng, một thứ năng lượng đen tối xấu xa như hắc ín sôi sùng sục nhói lên dưới ngón tay cô. Nhưng cô cũng cảm thấy được sợi chỉ bạc mong manh run rẩy vốn là năng lượng của Elena đang cố gắng chống cự lại nó “Đừng bỏ tay ra!” Bonnie tuyệt vọng la lên “Đừng ai bỏ tay ra hết”.
CHUỘTBÙNGGIẾTNGƯỜI, tấm bảng quay vòng vòng MÁUMÁUMÁU. Và rồi… BONNIE RA KHỎI ĐÂY CHẠY ĐI HẮN ĐANG Ở ĐÂY CHẠY CHẠY CH…
Miếng nhựa giật một phát giận dữ, trượt bên dưới những ngón tay của Bonnie và tuột khỏi tầm tay cô, văng sang đầu phía bên kia tấm bảng và bay trong không khí như có ai ném nó đi vậy. Vickie bật lên tiếng thét. Meredith đứng bật dậy.
Rồi tất cả đèn đóm tự nhiên tắt phụt, nhấn chìm cả ngôi nhà trong bóng tối đen kịt.