Chương 135: Quyển 6 Chương 31

Mặc dù Elena đã mở miệng chuẩn bị nói , cô có thể cảm thấy cô đang bị hút lên như trong một cơn bão.Trong một thoáng cô cố bám lấy cậu bé – người đang bị kéo khỏi vòng tay của cô , sau đó cô chỉ đủ thời gian kêu lên “Chị sẽ trở lại” và đủ thời gian nghe thấy cậu bé đáp lại trước khi cô bị kéo trở lại thế giới hiện thực trong căn phòng trọ .

“Em sẽ giữ bí mật của chúng ta!” – đó là điều cậu bé đã kêu lên với cô trong những phút giây cuối cùng.

Và đó phải chăng có nghĩa là cậu bé sẽ giữ bí mật cuộc gặp gỡ của họ với Damon-thực-sự ?

Một khắc tiếp theo Elena đã đứng trong căn phong trọ u ám và Damon đang vuốt ve phần trên cánh tay cô.Khi anh buông cô ra,cô có thể nếm thấy vị mặn.Nước mắt đang lăn trên má cô.

Nhưng dường như điều đó không khiến “kẻ tấn công” cô cảm thấy gì khác.Damon trông có vẻ như đang tuyệt vọng và xót xa. Anh run rẩy như một cậu bé lần đầu tiên hôn tình yêu đầu đời của mình.Biểu hiện đó chứng tỏ anh ấy đang mất kiểm soát – Elena đờ đẫn nghĩ .

Còn bản thân cô ,cô cảm thấy như thể cô sắp ngã đến nơi.

Không!Cô phải trấn tĩnh lại.

Elena đã gắng sức đẩy và xoay , tự làm bản thân bị đau khi cố vùng ra khỏi vòng tay rắn chắc không thể phá vỡ đang ôm cô.

Vòng tay ấy lại ôm cô.

Kẻ điều khiển?Lại là Shinichi chăng? Có phải hắn lại thâm nhập vào tâm trí Damon khiến anh làm chuyện này—“

Elena đấu tranh dữ dội hơn,vùng vẫy cho đến khi cô thực sự phải hét lên vì đau đớn.Cô rên rỉ một lần---

Và cái ôm vỡ bung.

Bằng cách nào đó Elena biết rằng Shinichi không liên quan tới chuyện này.Linh hồn thực sự của Damon là cậu bé bị xích trong….có-chúa-mới-biết-trong-bao-thế- kỉ , là cậu bé chưa từng biết đến hơi ấm và sự gần gũi nhưng vẫn rơi nước mắt vì những điều đó.Đó là đứa trẻ bị xích vào tảng đá – cũng là những bí mật thầm kín nhất của Damon.

Và giờ Elena run rẩy đến nỗi cô không nghĩ là mình còn trụ được nữa.Cô lo lắng cho đứa trẻ.Nó có lạnh không ? Nó có đang khóc như Elena không ? Làm sao cô nói ra được đây?

Cô và Damon nhìn nhau , cả hai đều thở gấp.Mái tóc mượt mà của anh rối tung khiến anh có vẻ hoang dã như một tên cướp biển.Khuôn mặt anh –vốn nhợt nhạt và tự mãn – thì giờ đỏ ửng lên.Ánh mắt anh trùng xuống khi anh nhìn thấy Elena vô thức nắn vuốt cổ tay cô. Giờ cô có thể cảm thấy sự châm chích và tê mỏi và cánh tay cô đã có chút lưu thông trở lại. Một khi anh đã nhìn ra chỗ khác , dường như anh sẽ không nhìn vào mắt cô lần nữa.

Giao tiếp bằng ánh mắt.Được thôi . Elena đã nhận ra một thứ vũ khí , cô bám vào ghế và không chủ đích nhìn thấy chiếc giường đang ở ngay đằng sau cô.Giờ cô không có nhiều vũ khí nên cô cần phải sử dụng tất cả chúng.

Cô ngồi xuống , để cơ thể thả lỏng nhưng đôi mắt vẫn hăm chú dõi theo khuôn mặt Damon.Miệng anh hơi nhếch lên và đó thật là….không công bằng. Cái nhếch mép của Damon là một trong những hành động thường thấy nhất của anh. Và anh ấy cũng có cái miệng đẹp nhất mà cô từng thấy ở bất kì ai, đàn ông hay đàn bà.Cái miệng, mái tóc , mí mắt hơi cụp xuống , hàng lông mi dày , quai hàm với những đường nét tinh tế , tất cả thật là…không công bằng , ngay cả đối với Elena – người đã từ lâu “miễn dịch” với cảm giác thích ai đó chỉ vì vẻ đẹp tai hại của họ.

Nhưng cô chưa từng được thấy cái miệng KIA nhếch lên, mái tóc hoàn hảo rối bời và hàng mi run rẩy vì anh ấy đương nhìn ngó mọi chỗ trừ chỗ của cô mà cố không thể hiện điều ấy.

“Đó là…những gì anh đang nghĩ khi anh từ chối nói chuyện với em hả?” – cô lên tiếng , giọng nói đã gần như ổn định trở lại.

Vẻ bình lặng đột ngột đến với Damon cũng hoàn hảo như tất cả những thứ hoàn hảo khác của anh.Không một nhịp thở(đương nhiên) , anh ngó chằm chằm vào một điểm trên tấm thảm màu be bằng một cách như thể sắp khiến nó bốc lửa.

Và,cuối cùng , anh ngước đôi mắt to đen thẳm nhìn cô.Thật khó có thể nói điều gì về đôi mắt của Damon bởi tròng mắt đen lại có màu gần giống như màu tím,nhưng Elena có cảm giác trong phút giây này , tròng mắt anh giãn ra như thể cả đôi mắt đều là màu tím thẫm.Làm sao một đôi mắt có màu đen thẳm như nửa đêm lại lấp lánh như thế? Tưởng như cô có thể thấy trong đó cả một vũ trụ tràn ngập ánh sao..

Damon nói nhẹ nhàng - “Chạy”

Elena cảm thấy đôi chân cô căng ra - “Shinichi ? ”

“Không.Em nên chạy ngay đi.”

Elena cảm thấy cơ đùi cô giãn ra, thấy biết ơn vì không còn cần tự bảo mình phải bỏ chạy – hoặc thậm chí bò đi khi cô đang ở khoảng cách gần cỡ này.Nhưng hai nắm tay cô vẫn nắm chặt.

“Ý anh là chỉ vì anh đang trở thành một tên khốn ?” – cô tiếp lời – “Anh đã quyết định lại ghét em ? Anh thích thế lắ…”

Damon xoay lại lần nữa,biểu hiện của anh thay vẫn thay đổi nhanh hơn những gì cô có thể nhìn kịp.Anh đấm vào khung cửa sổ một lần và thu nắm tay ngay lại trong cùng một giây.Có tiếng lách cách và rồi âm thanh của kính vỡ vụn lao xao trên cỏ , trông chúng lấp lánh như hàng ngàn mảnh kim cương giữa màn đêm.

“Cái này có thể…khiến vài người kéo tới giúp em” – Damon lên tiếng và có vẻ đã tính toán từ trước. Giờ anh hoàn toàn quay lưng lại phía cô , không quan tâm mình có bị mất mặt hay không.Một cơn run rẩy đang chạy rần rần trong cở thể anh.

“Muộn thế này , trong cơn bão , xa khỏi các trạm – em đoán là không đâu.” – cơ thể Elena đã dần quen với ảnh hưởng của adrenalin đang dâng lên từ lúc cô đấu tranh thoát khỏi vòng tay của Damon.Khắp cơ thể cô đang ngứa ngáy khó chịu và cô phải cố gắng để không rung lắc .

Và họ lại trở về tình trạng ban đầu : Dmon nhìn chăm chú vào màn đêm và cô thì nhìn chăm chú vào lưng anh.Hoặc ít nhất đó là những nơi anh ấy muốn họ nhìn .

“Anh có thể đơn giản hỏi xin em máu” – cô lên tiếng.Cô không biết liệu một vampire có thể hiểu hay không.Cô vẫn chưa dạy cho Stefan điều này.Damon đã không có được thứ anh ấy muốn chỉ vì anh ấy không biết mở lời “xin” .Với tất cả sự thuần khiết và mục đích tốt , Stefan luôn để yên mọi thứ cho đến khi cô - Elena phải mở lời xin anh.