Chương 132: Quyển 6 Chương 28

Elena hít thở trong thế giới của thảm lá rụng thần tiên này,trong mùi của chiếc áo anh mặc và cảm thấy thoải mái.Như một đứa bé,cô để bản thân được xoa dịu trong thứ mùi đơn giản và quen thuộc,trong cảm giác gò má cô áp vào lồng ngực anh và sự kì diệu trong nhịp thở đồng điệu giữa họ.

Khi cô thử đặt một cái tên cho điều kì diệu này,nó hiện ra ngay trước tâm trí cô.

Stefan...

Elena thậm chí không cần nhìn lên gương mặt anh để biết cặp mắt xanh-như lá cây của Stefan đang nhảy nhót như làn nước trong một cái bồn nhỏ bị gió thổi qua và lấp lánh với hàng ngàn tia sáng.Cô vùi đầu mình vào cổ anh,không hiểu sao e sợ sẽ để anh đi mất,mặc cho cô không nhớ được tại sao.

Em không biết làm cách nào em tới được đây - cô nói với anh nhưng không bằng lời.Trên thực tế,cô không nhớ được bất kỳ điều gì trước thời điểm này,trước khi tỉnh dậy bởi tiếng gọi của anh , tất cả chỉ là những hình ảnh lộn xộn.

Điều đó không quan trọng.Anh đã ở đây với em rồi

Sợ hãi dâng lên trong cô.Đây không phải..chỉ là giấc mơ chứ,đúng không ?

Không giấc mơ nào chỉ là giấc mơ.Và anh luôn bên cạnh em.

Làm thế nào chúng ta tới được đây?

Shhh.Em đang mệt.Anh sẽ giữ chặt em.Anh thề bằng cuộc đời mình.Hãy thư giãn.Để anh ôm em chỉ lần này thôi.

Chỉ lần này thôi ? Nhưng...

Nhưng giờ Elena cảm thấy lo lắng và dao động,và cô buộc phải ngẩng đầu lên và hơi ngả về phía sau để nhìn khuôn mặt Stefan.

Cô ngửa cằm ra sau và thấy mình đang nhìn vào đôi mắt biết cười ẩn dưới phần bóng đổ trên khuôn mặt đẹp trai như tạc,nhợt nhạt và kiêu hãnh.

Cô suýt thì kêu lên vì hoảng loạn.

Yên nào.Yên nào,thiên thần.

Damon !

Đôi mắt đen của anh nhìn cô tràn đầy tình yêu và hân hoan.Còn ai được chứ ?

Sao anh dám - sao anh tới được đây? - Elena ngày một hoang mang hơn.

Anh không thuộc về bất kỳ đâu - Damon chỉ ra,giọng anh chợt buồn - Em biết là anh luôn bên em.

Tôi không có;tôi không có - trả Stefan lại cho tôi!

Nhưng đã quá muộn.Elena nhận thức được tiếng nước tí tách chảy và dòng chất lỏng ấm nóng bao quanh mình.Cô tỉnh dậy vừa kịp trước khi đầu chìm xuống bồn tắm.

Một giấc mơ...

Cô thấy cơ thể linh hoạt và khoan khoái hơn rất nhiều,nhưng cô không thể ngăn cảm giác buồn bã vì giấc mơ.Đó cũng không phải là một lần thoát xác ,chỉ là một giấc mơ điên rồ,lộn xộn của mình cô.

Anh không thuộc về bất cứ đâu.Anh sẽ luôn bên em.

Giờ thì ,xét về mặt ngữ pháp,điều đó có ý nghĩa gì ?

Nhưng có thứ bên trong Elena đã run rẩy,dù cô có nhớ ra điều đó hay không.

Cô vội vàng thay đồ - không phải bộ váy ngủ viền ren mà là một bộ màu xám và đen.Khi cô đứng dậy,cô thấy quá mệt mỏi để bắt đầu một cuộc chiến với Damon nếu anh tỏ ra bất cứ biểu hiện nào đã tác động vào giấc ngủ của cô.

Nhưng Damon đã không làm thế .Elena đã thấy cái giường,cô tập trung vào điều đó và uể oải thả mình nằm xuống, hơi thất vọng vì cái gối không đạt yêu cầu ,nó lún lại bên dưới đầu cô.Elena thích những chiếc gối hơi cứng một chút.

Cô nằm đó một lúc , cảm nhận hương thơm lan tỏa sau khi tắm,làn da cô dần trở nên mát mẻ,và cô cũng thấy thư thái. Và chỉ đến khi cô nhận ra, Damon vẫn đang ở đó,giữ chính xác cái tư thế mà anh đứng khi họ mới đặt chân vào căn phòng này.

Và anh vẫn lặng thinh như thế kể từ sáng nay .

Cuối cùng ,để thoát khỏi cảnh tượng này,cô tìm cách bắt chuyện với anh.Và đúng theo cách riêng của Elena, cô đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

"Có chuyện gì vậy , Damon ?"

"Chẳng gì hết",Damon nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ ,giả vờ bị thu hút bởi cái gì đó xa xa ngoài bãi cỏ.

"Chẳng gì hết là thế nào?"

Damon lắc đầu.Và rồi bằng cách nào đó,anh lại chuyển đề tài sang bày tỏ ý kiến của mình về căn phòng trọ .

Elena xem xét căn phòng dưới góc độ của một người đã thấy mọi thứ .Cô nhìn thấy tường màu be,thảm trải sàn màu be,và ra trải giường cũng màu be nốt.

Ngay cả khi đó là Damon thì cũng không thể từ chối thuê một căn phòng chỉ vì lí do là nó không hợp với phong cách toàn màu đen của anh - cô nghĩ ,và rồi lại nghĩ: ồ,mình đã quá mệt mỏi rồi,sau tất cả những lo lắng ,và sợ hãi.

Và...ôi trời , mình ngốc quá , phòng chỉ có một cái giường , mà mình thì đang nằm trên đó.

"Damon...",với một chút nỗ lực , cô ngồi dậy. "Anh định thế nào ? trong phòng có một cái ghế , em có thể nằm trên đó được mà"

Anh hơi quay người lại , và chỉ với cử động đó,cô cảm giác được sự khó chịu của anh ,và anh không đùa,anh thực sự tức giận.Chỉ là tất cả những điều đó xảy đến nhanh hơn cả tốc độ mà mắt- của- con- người- có -thể -theo- dõi và anh lại kiểm soát tất cả trước cả khi có điều gì đó kịp bắt đầu.

Và Damon - với một chuyển động đột ngột ,lại quay trở về với dáng vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ của mình.Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ,cơ thể như căng ra bởi...một điều gì đó.

Ngay lúc này , trông anh có cái vẻ đang sẵn sàng phá kính mà nhảy ra bên ngoài vậy.

"Vampire không cần ngủ" - anh nói với giọng lạnh lùng và đầy kiểm sóat hơn bất cứ lần nào cô từng nghe thấy kể từ khi Matt tách khỏi họ.

Và điều đó cho cô dũng khí để rời khỏi chiếc giường :"Anh biết là em biết đó là một lời nói dối mà" .

"Lên gường đi Elena .Và ngủ đi"-nhưng giọng anh vẫn như lúc nãy.Đáng ra cô phải đoán trước được điều này.Damon có vẻ đang căng thẳng hơn ,kiểm soát hơn mọi khi.

Và run rẩy hơn mọi khi.

Đôi mắt cô nhìn anh dò xét :"Đó có phải là vì Matt không?"

"Không"

"Hay là vì Shinichi"

"KHÔNG"

À há .