Chương 50: ĐỪNG LÀM PHƯƠNG ANH KHÓC

Tôi đi về lớp, gục đầu lên bàn khóc. Xung quanh có vài tiếng xì xầm bàn tán.

“Phương Anh, đừng khóc! Bạn khóc tim mình tan nát mất!” Tôi ngước mặt lên, một người con trai có nụ cười hiền như nắng sớm đang nhìn tôi. Tay cầm tờ khăn giấy. Cậu bạn này là Hoàng Lâm, người thích thầm tôi ba năm. Bằng với thời gian tôi yêu Minh Long không ngừng nghỉ.

“Cảm ơn!” Tôi nhận tờ khăn giấy từ tay cậu bạn đó. Cố nở một cười tươi nhưng không thể.

“Phương Anh, bồ bị gì vậy?” Con Minh Thùy ngồi xuống kế tôi. Tay nó giành lấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho tôi. Cậu bạn kia cũng ngầm hiểu nên quay lưng đi.

“Không có gì!” Tôi trả lời.

“Còn bảo không có gì, tên khốn Minh Long làm bồ khóc phải không? Tên đó đẹp trai mà sao tệ quá vậy. Cứ làm cho bồ khóc hoài. Minh Thùy này quyết không để tên đó làm bồ khóc nữa.” Nói rồi nó đứng lên bỏ đi. Giờ tôi chẳng còn tâm trạng để xem nó đi đâu, nó muốn đi đâu thì đi, tôi không muốn quản.

*

Giờ ra về tôi nghe một tin dữ. Con Minh Thùy ban sáng đi cảnh cáo Minh Long, nghe đồn nó còn đánh Minh Long nhưng Minh Long không phản ứng.

Tôi gặp cậu ta ở sảnh lớn, mặt cậu ta xưng một bên. Trời ơi, con này đánh dữ vậy. Lòng tôi đau thắt lại. Tôi định tiến lại bôi thuốc dùm cậu ta nhưng Thục Khuê đã bước đến trước tôi. Cô bé ngồi xuống nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt cậu ta. Tim tôi muốn vỡ ra. Cảnh tượng này quá sức hoa mĩ, chỉ cần thêm chút gió, chút lá nữa là như phim anime.

Tôi thở hắt ra, quay lưng đi. Tôi quên mất, bây giờ bên cậu ta còn có người chăm sóc. Cậu ta không trống trãi như trước. Tôi bước xuống từng bậc thang đi ra cổng trường, tôi cứ đi như hư vô, không để ý xem xung quanh là xảy ra chuyện gì nữa. Đến chừng có một lực kéo rất mạnh, khiến tôi ngã vào lòng ai đó.

Tôi ngước nhìn, là anh. Mặt anh có đôi phần giận dữ nhưng vẫn có chút lo lắng. Bàn tay tôi vẫn đang được nắm trong một bàn tay khác nhưng bàn tay ấy không phải là anh. Tôi nhìn qua, là Minh Long, sau lưng Minh Long là Thục Khuê. Anh vẫn nắm chặt bàn tay còn lại của tôi. Đứng theo góc nhìn đối diện đây có được coi là chuyện tình tay tư không nhỉ?

Cả hai đồng loạt buông tay tôi ra.

“Em bị gì vậy?” Cả hai cùng đồng loạt hỏi, bộ có luyện tập trước hay sao mà ăn khớp dữ vậy.

“Em không sao, chỉ là không có tâm trí để ý.” Tôi trả lời.

“Hay thật, đến chừng vào bệnh viện em mới để ý à?” Đây là lời của Minh Long, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận. Đối với tôi chỉ có sự tức giận chứ chưa bao giờ có sự lo lắng. Tôi mỉm cười nhẹ.

“Về thôi Phương Anh!” Anh kéo tay tôi. Tôi gật đầu.

“Khoan, anh là ai?” Minh Long giữ tay tôi lại khiến cho anh cũng phải khựng lại.

“Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu? Cậu là Minh Long phải không? Người làm cho Phương Anh khóc suốt thời gian qua?”

“Đúng, tôi là Minh Long. Cô ấy khóc vì giữa chúng tôi có mâu thuẫn không giải quyết được. Còn anh là ai mà chen vào chuyện này?” Minh Long hỏi.

“Tôi không là ai cả! Mẫu thuẫn giữa cậu và Phương Anh chỉ được hóa giải khi người thứ ba bị loại. Còn giờ, nếu cậu chưa loại được người thứ ba thì buông tay Phương Anh ra. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc Phương Anh trong suốt thời gian này.” Phong thái quyết đoán của anh đã đánh gục sự ngạo mạng của Minh Long.

“Anh biết gì về Phương Anh?” Minh Long hỏi.

“Tôi biết về Phương Anh nhiều hơn những điều cậu biết! Dường như cậu chẳng biết gì về Phương Anh cả. Nếu đã không biết gì thì đừng làm Phương Anh khóc.” Nói xong anh đẩy tôi vào xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi khỏi trường. Ngồi trong xe tôi và anh lại mỗi người một tâm trạng. “Ngày mai thứ bảy, em có bận gì không? Nếu không anh đưa hai mẹ con em đi chơi!” Bất ngờ anh lên tiếng. Tôi gật đầu, mai tôi cũng chẳng bận gì. Minh Phong thì dì đã trả nó lại cho tôi rồi. Thôii được, mai sẽ đi với anh cho thư thả tâm trạng.

“Mai mấy giờ?” Tôi hỏi.

“Tám giờ anh đến đón em!” Anh trả lời. Rồi cả hai lại tiếp tục im lặng. Thật tình tôi rất muốn nói nhiều thứ với anh nhưng tôi chả biết phải mở lời như thế nào. “Em yêu cậu ta nhiều lắm phải không?” Anh lại hỏi.

“Dạ! Ba năm là khoảng thời gian không hề ngắn!”

“Ừ, anh muốn em tìm được hạnh phúc cho mình. Hãy cố vượt qua sóng gió em nhé, anh tin hai đứa sẽ lại về bên nhau thôi.”

Tôi cũng mong như lời anh nói. Minh Long có đủ kiên nhẫn nắm tay tôi vượt qua hay chỉ thấy chút gió đã vội buông tay?