Chương 48: ANH

Ngày nào cũng như ngày nấy, cũng phải vác xác đến trường rồi lại gặp Minh Long, tôi thấy chán dễ sợ. Cậu ta cứ đứng ngay chỗ đó, làm gì thế? Đợi tôi à? Rỗi việc. Tôi tai điếc mắt ngơ bỏ đi thẳng vào lớp. Cậu ta không kêu gì cả, chỉ đứng nhìn tôi rồi cậu ta đi về lớp.

“Nè, hai bồ chia tay rồi hả?” Con Thùy hỏi tôi bằng giọng buồn buồn.

“Ừm!” Tôi đáp nhẹ.

“Tiếc quá, mối tình đẹp thế mà sớm nở chống tàn!” Nói xong thì nó cắm đầu vào cuốn tiểu thuyết. Tôi ngồi đó im lặng, buồn thỉu buồn thiu.

Đứng lên, tôi bỏ xuống căn tin, giờ này còn sớm, tranh thủ mua bánh gì nhai chơi cho đỡ buồn. Lúc đi ngang sân sau trường, tôi thấy Thục Khuê đang đứng nói chuyện với một nam sinh. Không phải Minh Long, mặt mày lạ hoắc. Coi vậy mà con bé này ghê thiệt.

Tôi nhìn hai người đó cười giễu cợt rồi bỏ đi. Sao lòng tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng vậy, cảm giác mà Thục Khuê phản bội Minh Long sao mà dễ chịu quá. Tôi cảm thấy đời đáng sông và vui hơn nhiều.

*

Trong giờ học thì tôi nhận được loa phát thanh của trường mời tôi xuống phòng tài vụ. Tôi nhớ tôi đâu có thiếu tiền học phí trường này học kì nào đâu. Sao giờ còn triệu tập.

Tôi đi xuống xem là cái gì mà lại gọi tôi, tay cầm sẵn ví tiền để có gì thì đóng luôn.

“Cô ơi! Em là Phương Anh, nãy có loa trường gọi em xuống đây, chi vậy cô?” Tôi hỏi cái cô ngồi trong phòng, tôi học ở đây ba năm mà tôi không biết cổ tên gì hết.

“Có người cho em bó hoa gấu bông cùng hộp quà này.” Cô đưa cho tôi. Chèn ơi, bó hoa gấu bông bự tổ chảng luôn. Mấy con gấu ở trong cũng xinh quá trời. Còn hộp quà được bọc nhung đỏ này nữa, là gì nhỉ? Tôi mở ra, quào, là một cọng dây chuyền cùng chiếc đồng hồ đeo tay thương hiệu của Pháp đàng hoàng.

“Ai gửi mấy thứ này vậy cô?” Thầm hỏi lòng tôi ai triệu phú, ai là người mang đến những thứ này.

“Cô không biết nữa em!” Tôi gật đầu rồi đi về lớp, ở đây không có tấm thiệp nào cả. Mà hôm nay ngày gì nhỉ, sao tôi được tặng quà? Tôi đi ngang lớp Minh Long, cậu ta đang cười nói trong lớp nhưng khi đầu qua thấy tôi thì khựng lại ngay lập tức. Mắt cậu ta dán vào bó hoa gấu bông cùng cái hộp nhung. Đừng nói cậu ta nảy sinh ý định cướp cạn nha. Tôi ôm quà chạy thẳng về lớp.

*

Giờ ra về, con Thùy cứ léo nhéo bên tai tôi rằng ai tặng. Tôi đã trả lời một ngàn lần không biết mà nó cứ hỏi. Đi chưa ra cổng trường thì tôi nhận ra một điều lạ là cổng trường nay xôm dữ.

Tôi cùng Minh Thùy đi ra xem chuyện gì thì đập vào mắt tôi là chiếc Camry màu đen bóng loáng đang đỗ xịch ngay cổng trường một cách ngang ngược. Người đàn ông đứng khoanh tay ở đầu xe cũng ngang ngược không kém, mái tóc màu nâu bị gió thổi làm cho rối lên, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng của người đàn ông thành đạt. Mắt kính đã che mất đôi mắt của anh ta. Một đôi mắt rất đẹp. Cái áo sơ mi trắng cùng quần âu màu đen lại tôn lên dáng người chuẩn không cần chỉnh của anh ta.

Ngón tay anh ta khẽ nhịp trên đầu xe, chậm rãi nhưng có tiết tấu. Anh ta đứng thẳng người dậy và mỉm cười khi thấy tôi. Tôi cũng mỉm cười, mỉm cười hạnh phúc. Anh ta dang tay ra, tôi chạy lại sà vào lòng anh ta.

“Anh!” Tôi dúi đầu vào ngực anh ta, giây phút này tôi cảm thấy yên bình lạ. Nếu tôi không bắt gặp ánh mắt tức giận của Minh Long đang nhìn tôi đằng kia.

“Em chào anh!” Con Thùy đi lại cúi đầu lễ phép chào anh ta. Anh chỉ cười gật đầu.

“Em khỏe không?” Anh hỏi tôi. Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má, tôi hạnh phúc lắm.

Anh nắm tay tôi một cách ngang ngược đẩy tôi vào xe. Nói tiếng đẩy chứ anh nhẹ nhàng lắm, thắt dây an toàn cho tôi xong anh mới quay về ghế lái. Yên vị trong xe, mắt tôi nhìn về hướng Minh Long, cậu ta đang hỏi gì đó với con Minh Thùy. Nhưng tôi thấy con này nó lắc đầu lia lịa.

“Em nhận được quà rồi chứ?” Anh hỏi tôi khi xe đã khuất trường.

“Rồi anh! Của anh hả?” Tôi cười đáp.

“Ừm, thích không?”

“Dạ thích, mà nay là ngày gì vậy anh?”

“26/2″

“Là ngày gì anh?” Tôi hỏi ngu.

“Là sinh nhật em đó! Hôm nay anh đưa em đi ăn nhé! Chịu không?”

“Chịu!” Anh nhìn tôi cười trìu mến, lúm đồng tiền của anh hoen sâu vào trong rất cool nha. Chúng tôi im lặng cả đoạn đường đến nhà hàng. Hôm nay anh bao trọn một tầng để mừng sinh nhật tôi. Có cả bánh kem, âm nhạc, rượu, thức ăn,…

Chúng tôi vui vẻ ngồi ăn tối với nhau dưới ánh nến lãng mạn. Anh rất hiểu ý tôi, chưa bao giờ anh quên tôi thích gì và không thích gì. Anh thật sự là người đàn ông tốt. Anh nhẹ nhàng lấy khăn giấy chùi miệng giúp tôi. Rất dịu dàng.

“Em có thể chơi một bản nhạc bằng đàn Hạc Cầm không?” Anh bất ngờ hỏi. Tôi chỉ gật đầu. Vừa gật đầu xong thì tôi đã bị bắt lên sân khấu, nơi có chuẩn bị sẵn cây đàn Hạc Cầm. Tôi ngồi vào vị trí và bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên của bản Sky City. Âm nhạc réo rắc vang lên, không nhanh không chậm, không vui không buồn. Bản nhạc này mang lại cho con người nhiều cảm xúc khác nhau. Sau khi chơi xong bản nhạc, cả tầng đó vỗ tay. Toàn là những nhân viên phục vụ và anh.

Tôi mỉm cười đi xuống, anh đến nắm tay tôi.

“Em chơi hay lắm! Chúng ta về nhé?” Anh hỏi.

“Dạ” tôi gật đầu.

Anh nắm tay tôi ra khỏi nhà hàng, lúc này trời đã nhá nhem tôi. Anh lái xe đưa tôi về nhà. Khi xuống xe, tôi còn hơi luyến tiếc giây phút được bên anh. Lâu lắm tôi mới gặp anh, chỉ có anh mới cho tôi cảm giác bình yên khi ở bên.

Anh xuống xe, đứng đối diện tôi, nhìn tôi mỉm cười.

“Hẹn gặp lại em!” Tôi gật đầu buồn bã.

“Khi nào em gặp lại anh?” Tôi hỏi.

“Nếu em muốn, chiều nào anh cũng đến rước em! Được không?”

“Được, tất nhiên là được!” Tôi gật đầu, ôm anh. Anh cũng ôm tôi.

“Thôi, vào nhà đi bé cưng, mai gặp em!” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi. Anh vẫn vậy, luôn tạm biệt tôi bằng cách này. Minh Long cũng từng tạm biệt tôi bằng cách này nhưng cậu ta khác hẳn anh. Cậu ta ban bố nụ hôn này khắp nơi nhưng anh thì lại không.