Chương 35: DẸP LOẠN BÁO LÁ CẢI

Tôi hậm hực bước qua lớp của Minh Long, đi vào như một cơn bão cấp độ max.

“MINH LONG, anh xem anh đã gây ra cái gì?” Tôi đặt cái điện thoại xuống ngay trước mặt cậu ta.

“Anh cũng đang xem anh đã gây ra chuyện gì mà lên báo mạng đây!” Cậu ta huơ huơ chiếc điện thoại trước mặt tôi. “Em xem, chúng ta chụp hình rất ăn ảnh!” Còn ngồi trầm trồ khen ngợi bức ảnh được chụp lén.

“Ăn cả cái máy chứ ăn ảnh gì! Anh đi mà dẹp cho tôi, còn nếu muốn lên báo với gái thì đi mà tìm Thục Khuê, tôi không muốn dính vào loại công tử như anh!” Tôi nghiến đến tê tái hàm răng.

“Được, anh sẽ dẹp loạn! Còn về việc em không muốn dính vào loại công tử như anh thì em cũng trót dại dính vào rồi! Còn về phần Thục Khuê, cô bé đó làm sao lên hình đẹp bằng em!” Cái miệng cậu ta được làm bằng gì vậy? Lời nào nói ra cũng đường mật khiến cho con tim của phụ nữ phải tan chảy.

“Chiều nay tôi không muốn thấy hình ảnh này trên báo nữa! Tôi về lớp!” Tôi quay lưng đi về lớp, không muốn dây dưa lâu lắc với cái tên này, càng đối mặt lâu thì tim tôi như muốn vỡ ra vì rung động.

Giờ ra chơi, mọi trang mạng đều không còn tấm hình đó nữa, tôi mừng thầm. Nhưng thay thế tin đó lại là tin giật gân khác. Đã điều tra ra cô gái trong hình, cô ấy là cháu gái của nữ doanh nhân Hà Nghi, người đang sở hữu một tập đoàn ngang tầm của gia đình Minh Long. Cô ấy tên là Phương Anh và pla pla thứ khác. Ai đã cung cấp lí lịch của tôi cho đám nhà báo đó vậy.

“Minh Long!” Tôi đuổi theo cậu ta khi thấy cậu ta đi quanh qua khúc cua của khu E. Rất nhanh tôi đã đuổi kịp.

“Sao đây bà xã, nhớ anh à?” Cậu ta giờ này còn tâm trạng để đùa giỡn nữa.

“Không, tôi không rảnh nhớ anh!”

“Vậy có chuyện gì mà đuổi theo anh vào tận đây!” Cậu ta nói mà còn chỉ chỉ xung quanh. Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ. Cảnh vật quen lắm mà cũng lạ lắm, nơi này khá vắng, có gương, có từng phòng nữa. Á, tôi không để ý, đuổi theo cậu ta vào nhà vệ sinh luôn rồi. “Em muốn quản lí cả việc này của anh sao?” Trời ơi, đã biết tôi vào lộn mà còn trêu chọc, sao cậu ta ác quá vậy.

“Tôi sẽ ra ngoài đợi anh, vậy ha!” Tôi quay lưng đi ra, ôi giời ơi, sau lưng tôi là một đám nam sinh đang hiếu kỳ dòm ngó chuyện thiên hạ. Nhìn bọ đó tôi muốn chọc mù mắt hết cho rồi. Ngượng chín mặt, tôi chạy một mạch về lớp.

Nhào vô ôm con Minh Thùy, xấu hổ quá. Con Minh Thùy ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hỏi:

“Bồ bị sao vậy? Ai làm gì bồ?”

“Huhu, Thùy ơi, mình không muốn sống nữa, mình chết mất, nhục nhã quá, huhu…”

“Có chuyện gì vậy?” Nó đẩy tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi. Tôi thành thật khai báo, kể đầu đuôi câu chuyện, nghe xong nó phá lên cười. Cười lăn cười lộn, bạn bè tốt “de kêu”.

“Bồ làm vậy mà xem được hả Thùy? Bạn của bồ bị giễu cợt như thế mà bồ ngồi cười tỉnh bơ vậy?” Tôi đẩy nó ra, thật là..

Giờ này tôi chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống cho rồi. Quá nhục nhã, thật sự nhục nhã. Còn tên Minh Long đó, vui lắm hay sao mà “nhớ anh mà theo anh vào đây rồi em muốn quản lý cả việc này của anh” thích giễu cợt tôi mới chịu à. Tôi sẽ ghi sổ vụ này.

*

Chiều về nhà để thay quần áo, sẵn tiện mở ti vi lên xem thời sự. Lướt qua lướt lại và dừng lại bảng tin “hôm nay có gì hot”.

Tôi hết hồn khi thấy bản mặt của tên hot boy đó trên ti vi. Còn đang mặc đồng phục, bối cảnh sau lưng là trường học. Không lẽ cậu ta bị chặn lại ngay lúc tan trường ban nãy?

“Cậu có thể cho chúng tôi biết cô gái trong hình là ai không?” Bọn nhà báo vây quanh chỉ hỏi đúng câu đó. Bất ngờ hơn là câu trả lời của cậu ta.

“Cô gái đó là vợ chưa cưới của tôi, tôi sẽ nói rõ hơn khi cô ấy chấp nhận lời cầu hôn của tôi.” Ôi giời, tên bệnh hoạn đó đang nói gì vậy. Cầu hôn, vợ chưa cưới. Cậu ta điên rồi.

Tôi suy nghĩ, xâu chuỗi toàn bộ mọi chuyện lại, ôi không, sao tôi không nghĩ ra cậu ta là một con người xảo quyệt. Tôi đã tự sa đầu vào lưới của cậu ta rồi. Trời ơi, ngu quá trời ngu.