Sau mấy tiết học qua đi, trong đầu tôi cứ lởn vởn bốn chữ “mình biết tất cả” của Minh Long. Đến giờ về, tôi thất thần bước đi.
“Hù” hết hồn à! Tôi quay lại, con Thùy đang nhìn tôi chầm chầm. Sau lưng nó còn có cả Viễn Kiệt và Minh Long.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi
“Trời, bồ bị gì vậy? Nay đem đâu ra cái thể loại ăn nói lịch sự thế?” Nói lịch sự cũng bắt bẻ hả? Con này nó điên rồi chắc. Tôi phì cười, kẹp cổ nó như lúc trước.
“Thế có chuyện gì mà hù bổn cô nương?”
“Buông…buông ra!” Tôi bỏ tay ra khỏi cổ nó. “Cái con quỷ này! Đi trà chanh chém gió không?” Nhận được lời mời ăn tôi gật đầu cái rụp. Lúc này tôi không còn sợ ăn như lúc mang thai nữa.
“Ừm, để tớ gọi về nói người nhà một tiếng!” Tôi đi ra phía xa kia gọi điện cho dì. “Dì ơi, con đi ăn với bạn con nha! Tụi nó rủ quá! Dì giữ Minh Phong khoảng một tiếng nữa nha!”
“Con đi luôn nó cũng không nhớ con đâu! Tối nay nó ngủ với dì nha!” Dì vừa nói vừa cười trong điện thoại.
“Ơ, nó là…” tôi chưa nói hết thì đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút. Con tôi sinh ra mà giờ bị dì độc chiếm luôn rồi. Tôi chán nản cất điện thoại, bước về phía tụi kia.
“Đi!” Tôi vừa dứt thì con Minh Thùy kéo tôi chạy như bay. Rất nhanh, bằng phương tiện “căng hải” bốn sinh vật chạy như điên cuối cùng đến được cái quán cóc quen thuộc. Ngồi xuống, tôi chẳng quan tâm ai liền gọi món một lèo.
“Cô ơi, bốn ly nước mía, bốn bịch bánh tráng trộn, bốn cái hột vịt lộn, dĩa xoài mắm ruốc, khô bò, bánh flan, rau câu, à vậy trước nha cô, chút con kêu thêm!” Ba người kia nhìn tôi trân trối, bộ lạ lắm à?
“Ăn kinh vậy? Hết không?” Minh Long chỉ chỉ mấy món được đem ra.
“Ít đấy, bổn cô nương xử trong nửa tiếng!” Tôi cười xòa. Nói là vậy nhưng tôi ăn được ba món là ăn không nổi nửa rồi.
“À, bồ biết tin gì chưa?” Con Minh Thùy vừa lột hột vịt vừa hỏi tôi.
“Chuyện gì?” Tôi hút xong nước mía hỏi lại.
“Năm nay một tuần tụi mình phải đi tập bơi hai lần tại hồ bơi của trường. Lớp mình học cùng lớp Minh Long á!” Tôi muốn rớt muỗng xuống khi nghe tin dữ.
“Sao?”
“Từ đầu năm rồi, bồ bơi giỏi mà lo gì!” Ừ nhỉ, tôi biết bơi mà lo gì.
Ngồi nói chuyện được một lúc thì mẹ của con Thùy gọi réo nó về. Trời cũng sập tối, Minh Long nói Viễn Kiệt đưa Thùy về trước. Nhanh chóng, cả hai người bọn họ rời đi. Tôi ngồi đó nhìn theo bóng xe cộ chạy tán loạn ở ngoài.
“Đi dạo không?” Vẫn vậy, giọng nói trầm ấm luôn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi gật đầu, cả hai chúng tôi đi bộ trong im lặng.
“Lúc sáng cậu nói như vậy là sao?” Tôi chợt khui ra chuyện lúc sáng.
“Không có gì! Nói bâng quơ!” Bâng quơ? Cậu ta tưởng tôi là con nít chắc, tôi không tin những điều cậu ta nói lúc sáng là bâng quơ. Cậu không muốn nói thì tớ không muốn hỏi. Tớ sẽ tìm hiểu sau.