Chương 24: KẾT THÚC NGÀY NÓNG VÀ CHƯƠNG TRÌNH GIẢM CÂN

Hôm nay là ngày con tôi tròn một tháng và cũng đồng nghĩa với việc tôi kết thúc chuỗi ngày dài nóng nực. Từ sớm, dì tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, không phải ăn mừng vì tôi thoát nạn mà để làm lễ đặt tên cho con tôi.

Đúng tám giờ, tôi đã bế con trai đứng trước bàn làm lễ. Thằng nhóc này mới một tháng mà quậy kinh khủng, nó cứ cà chòi cà chòi mãi miết khiến tôi không tài nào đứng yên vì sợ tôi hụt tay mà nó rớt xuống đất.

Tôi đổi cách bế nó, từ bế nằm chuyển sang bế nê, cho mặt nó quay về bàn làm lễ. Chắc nó cũng chán chê với cái trò chòi chòi đó nên chuyển sang đá chân, quơ tay. Tôi thở dài, lắc đầu.

“Con giống ai mà quậy quá vậy hả? Mẹ mỏi tay là buông con luôn nha!” Tôi hù nó, không biết nó hiểu không mà dừng lại ngoái đầu nhìn tôi. Rồi lại tiếp tục đá chân. Tôi sợ thằng nhóc này rồi đó.

Dì tôi lên, đứng ngay đó khấn khấn vái vái cái gì đó. Tôi chẳng còn tâm trạng để nghe dì khấn vái cái gì hết, nội đứng yên thôi tôi đã mệt với nó rồi. Thằng nhóc theo họ tôi, lấy tên Minh Phong. Nguyên tên nguyên họ là Nguyễn Trần Minh Phong. Họ Nguyễn là họ của tôi, họ Trần là họ bên ngoại tôi. Nói chung thằng nhóc này không dính dáng gì đến bên nội nó, mà thật tình tôi có biết bên nội nó là ai đâu.

Cúng đặt tên xong, tôi ẵm thằng nhóc xuống phòng, để nó nằm lên giường, tôi thay quần áo mỏng hơn cho mát. Trời vào đông nhưng khí trời Sài Gòn vẫn còn oi lắm. Thay đồ ru con ngủ xong thì tôi đi tắm, mặc lại những bộ đồ lúc trước khi mang thai thì chao ôi, nó chật cứng. Cái quần jean ngắn ngày nào mặc tụt lên tụt xuống nay gài cái nút cũng chả được.

Tôi mở cửa đi xuống lầu để gặp dì.

“Dì ơi! Dì!” Tôi không dám gọi to vì sợ con thức, tại vì nhà dì không dùng cửa cách âm.

“Gì thế con gái, ăn bánh không?” Dì ngồi ở phòng khách, vừa xem tivi vừa ăn bánh.

“Hình như con mập lên phải không dì?”

“Ừ, đúng rồi, phụ nữ sau khi sinh ai mà không mập lên!” Dì tôi trả lời tỉnh bơ. Tôi chạy ngay lên phòng mình đứng lên cái cân. Trời ơi, sáu mươi sáu kí. Trước khi sinh tôi chỉ có bốn mươi chín kí mà.

“Dì ơi, con tăng cân rồi, tăng mười bảy kí lận đó! Làm sao đây dì?” Tôi như muốn khóc thét lên, dù gì tôi cũng mới mười bảy mười tám tuổi thôi mà.

“Đi tập thể dục với dì!” Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy duy nhất cách này là ổn nhất. Phải quyết tâm trong vòng một tháng giảm xuống ít nhất mười kí. Vì tháng sau tôi đi học lại rồi, tôi không muốn gặp lại mọi người với thân hình béo núc ních.

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đến phòng tập để tập thể dục giảm cân. Con tôi thì tạm thời giao cho cô giúp việc giữ dùm, tôi và dì đang tìm người trông trẻ. Sau này tôi phải đi học, dì thì đi làm, không ai gọi là rảnh nên cách cuối cùng là mướn người trông trẻ. Thật sự tôi không muốn vậy nhưng do hoàn cảnh bắt buộc thôi.