Chương 18: MẤT TẤM HÌNH

Ngày chủ nhật của tuần đầu tiên của đợt nghỉ hè đã đến, dì bảo cùng tôi ra ngoài mua vài bộ đồ để sau này bụng lớn lên thì còn có cái mà mặc, chứ đồ tôi bây giờ bó sát, em bé sẽ khó chịu.

Dì đưa tôi đến một shop thời trang chuyên bán các loại đầm bầu. Dì nói mỗi tháng lấy ba bộ, tính từ tháng thứ tư. Dì cho tôi thoải mái chọn. Tôi thấy cái nào cũng đẹp, cũng dễ thương hết đó. Làm sao mà chọn. Loay hoay nghe chủ shop giới thiệu thì tôi đã chọn được mười tám bộ. Mặc xứ nào cho hết.

Đang định cùng dì dfi ăn thì điện thoại của dì lại reo lên. Haiz, chắc cuộc “hẹn” của tôi với dì bị phá sản. Những người mà gọi cho dì giờ này chỉ có nhân viên chứ không ai hết. Nhìn mặt dì nói chuyện là thấy căng rồi.

“Phương Anh, con tự về được không? Dì có việc bận phải đi ngay!” Tôi biết ngay mà, chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi gật đầu. Dì cười, xoa đầu tôi rồi rời đi ngay.

Tôi lang thang đi dạo trên phố, Thành phố Hồ Chí Minh đẹp lắm chứ. Tôi mãi ngắm cảnh mà va vào một người đang đi hướng ngược lại. Chu cha, va vào muốn nổ đom đóm luôn chứ chả chơi. Túi xách tôi thuận theo vì thế mà rơi xuống, đò trong túi văng tùm lum ra ngoài. Tôi ngồi xuống nhặt lên, người kia cũng vì thế mà ngồi xuống nhặt phụ. Xong xui, tôi đứng lên lật đật xin lỗi người ta. Ngước mặt lên nhìn thì ra là người ta đó là Minh Long. Cậu ta nhìn tôi cười, tôi cũng cười. Cả hai xả giao đôi câu thì tôi đi trước, cậu ta cũng có việc bận. Hôm nay là ngày gì mà ai cũng bận.

Về đến nhà, tôi soạn ra mười tám bộ đồ đó chạy đi thử. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kể cả lúc mang thai. Tôi hí ha hí hửng chụp ảnh làm kỉ niệm. Sau đó, tôi định lấy tấm hình siêu âm của em bé ra mà nói chuyện thì…ủa đâu mất tiêu rồi.

Không lẽ lúc nãy bị rớt nên rơi xuống cống rồi, hay là, đừng nha, đừng có nói Minh Long lụm rồi nha. Cậu ta sẽ phát hiện ra mình đang mang thai mất. Giờ làm sao, làm sao, cầu cho nó rớt cống đi. Kiểu này thì phải làm sao? Đau tim mà chết mất.